Hề Dao không dám nhìn Nam Lịch Viễn, ánh mắt cô ta trốn tránh nhìn sang hướng khác.
"Không có gì, tôi chỉ hỏi cô ấy, không nhìn ra ý đồ của Chú Nam của cô ấy đối với mình hay sao? "
"Cô ấy nói thế nào?"
"Cô ấy nói chú Nam của cô ấy chính là chú Nam, vì mối quan hệ với anh của cô ấy mới đến chăm sóc cho cô ấy thôi, anh mãi mãi chỉ là chú Nam của cô ấy thôi, sẽ không có sự thay đổi nào cả! Cứ như vậy, nếu như Cố tam tiểu thư của anh vì việc này mà chịu ủy ức gì thì tôi rất xin lỗi, chỉ có thể nói là trái tim của cô ta làm bằng pha lê!" Hề Dao sững sờ cười khổ nói.
Hừ, chú Nam mãi mãi là chú Nam!
"Cô có biết tôi ghét nhất là phụ nữ nhiều chuyện, bắt đầu từ hôm nay, cút! Không cho phép cô bước đến công ty, không cho phép đến nhà tôi! Chân mọc trên người cô, tôi không kiểm soát được! Tôi chỉ lo quản Cố Tam Nhi của tôi! Được rồi, có thể đi rồi!" Người dịu dàng như Nam Lịch Viễn cuối cùng cũng nổi nóng rồi.
Trước đây cũng đã từng nói với Hề Dao những lời ác độc, nhưng lần này cực kỳ nặng lời, làm tổn thương nặng nề đến trái tim của Hề Dao.
Nam Lịch Viễn lạnh lùng như băng, Hề Dao đã từng thấy qua, còn từng cho cô ta một cái tát, nhưng ai kêu cô ta lại hèn hạ như vậy chứ, Nam Lịch Viễn càng không cần cô ta, thì cô ta lại càng áp sát, càng thích hơi thở lạnh lùng này của anh.
Nam Lịch Viễn ngồi trước bàn, khoanh tay suy nghĩ, quả nhiên là bị dọa sợ rồi.
Hoài nghi anh có tâm tư không thuần khiết với cô, cho nên đã trở về nhà rồi.
Đây là điều Nam Lịch Viễn lo lắng nhất, cũng là điều làm anh mâu thuẫn nhất.
Cứ để vậy về lâu về dài, thì anh vĩnh viễn cũng không chuyển thành được loại thân phận đó.
Sau khi Hề Dao đi khỏi, Nam Lịch Viễn gọi cho Kiều Kiều, hỏi cảm xúc hôm nay của Cố Tam Nhi thế nào.
Kiều Kiều nói, hai ngày nay sức khỏe của Tam Nhi không tốt, nên đã về nhà rồi.
Sức khỏe không tốt?
Đã một tháng rồi, cũng nên trở lại rồi.
Bây giờ đi cũng không nói với mình một lời?
Cố Tam Nhi trở về nhà, tuy rằng buồn bực không vui, nhưng gặp được cha mẹ mình liền trở nên vui vẻ.
Sau khi Khương Thục Đồng nói với Cố Minh Thành phản ứng của Cố Tam Nhi, Cố Minh Thành rất quan tâm đến con gái.
Cố Tam Nhi ngồi trên sofa uống a giao, ăn mứt trái cây, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị chọc tức bởi loại phụ nữ như Hề Giao, thật không nuốt trôi được cơn tức này.
"Sao vậy? Tam Nhi, tâm trạng con không tốt sao?" Cố Minh Thành dựa vào tay vịn của sofa, ôm hai tay nói, "Nếu là có người nào dám ức hiếp con gái cưng của cha, thì người này thật là đã chán sống rồi! Con gái cha sinh ra là để được yêu thuơng chiều chuộng."
"Không có, cha, con không phải vì vừa chuyển trường sao, con có chút không quen, nhớ cha và mẹ nên liền trở về thăm."
Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng trao đổi ánh mắt với nhau, con gái lớn rồi, có chuyện cũng không chịu nói ra.
Cố Tam Nhi uống a giao, cứ uống như vậy một lát liền thất thần.
Cố Minh Thành gọi điện cho Cố Hành Cương, kêu anh về nhà xem xem em gái mình, dường như là có tâm sự gì đó.
Cố Hành Cương đồng ý.
Vào một buổi chiều, xe của anh lái đến đường Kiến Giang, đợi Đỗ Nhược tan làm.
Lần trước ở trong văn phòng cùa mình, anh lại cưỡng hôn Đỗ Nhược, Đỗ Nhược căn bản đã không thèm lại để ý tới anh nữa, cho dù người trong lòng cô vốn chính là Cố Hành Cương thì cũng không có tác dụng gì.
Vì cô nói bác sỹ Cố trong tưởng tượng của cô và một Cố Hành Cương lưu manh lại là cùng một người, điều này làm cho cô không chấp nhận nổi!
Đỗ Nhược đeo túi đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy xe của, cô thì giả vờ như không hề thấy, mà đi qua từ phía trước xe của anh.
"Đỗ nhị tiểu thư vẫn còn đang tức giận sao?" Cố Hành Cương lái xe chầm chậm chạy theo cô.
Đỗ Nhược không nói gì, vẫn trực tiếp đi thẳng!
"Tôi chuẩn bị về nhà ở Hải Thành, có muốn đi cùng không? "
Đầu của Đỗ Nhược quay về hướng ngược lại, không thèm để ý tới anh.
"Nói lại chuyện chính, Tam Nhi trở về nhà hai ngày nay, tâm trạng không tốt, người trong nhà cũng không an ủi được, tuổi của em và nó gần nhau, lại đều là con gái, có lẽ có rất nhiều việc nó sẽ chịu nói với em." Cố Hành Cương nói dối.
Bước chân của Đỗ Nhược quả nhiên dừng lại, cô biết Cố Tam Nhi đã chuyển trường, là ở Giang Thành, "Tam Nhi như thế nào rồi?"
Cố Hành Cương lúc này mới biết, điều có thể khiến cho Đỗ Nhược ngừng chân thế nhưng lại là em gái của anh!
"Lên xe rồi nói---"
Đỗ Nhược chần chừ trong chốc lát, nhưng vẫn bước lên xe của Cố Hành Cương.
Cố Hành Cương khóa xe lại, lái xe chạy về hướng Hải Thành, nói rằng người lần trước cầu hôn lại trở thành giáo viên của cô ấy, Cố Tam Nhi rất phiền não, mấy ngày nay sức khỏe không tốt, lại càng phiền não.
Đỗ Nhược yên lặng lắng nghe, bộ dạng cực kỳ quy củ.
Cố Hành Cương cảm thấy có Đỗ Nhược ở bên cạnh, lòng anh liền rất bình tĩnh, cảm giác như người đã lang thang rất lâu, cuối cùng đã tìm được nơi dừng chân.
Cố Hành Cương cảm thấy rằng, cuộc đời này của mình, có lẽ chính là cần một người phụ nữ như vậy.
Tướng mạo tốt, thân hình cũng không kém, hoàn cảnh gia đình cũng tốt---
Anh cười nhẹ, lái xe đi về hướng Hải Thành.
Nói thật lòng Đỗ Nhược thấy rất là căng thẳng.
Cố tổng và bà Cố trong lời đồn---
Tuy cô đã từng nhìn trộm, nhưng cô chưa từng nói chuyện với họ.
Trước khi cô đến không hề trang điểm, thay quần áo, chỉ mang một đôi giày thể thao đế bằng của Vans, búi tóc củ tỏi thông thường, khoác một chiếc áo gió màu kem của Burberry, đây là do cha cô trước đây đã mua cho cô, tuy rằng tướng mạo của cô nhờ bộ đồ này mà được cộng không ít điểm, nhưng cô muốn sửa soạn để được thêm điểm cộng cho bản thân mình.
Nhìn thấy Đỗ Nhược đang cúi đầu nhìn lại quần áo của chính mình, Cố Hành Cương cười nói, "Làm sao vậy? Em đang sợ điều gì?"
"Không---không có gì!"
Cho nên nói, Đỗ Nhược cũng là một cô gái rất truyền thống, có lẽ sẽ nói chuyện hợp với Khương Thục Đồng, và cũng sẽ trò chuyện rất hợp với Cố Tam Nhi, tính cách như vậy, rất có phong thái của chị dâu.
Cố Hành Cương suy nghĩ liền nhịn không được muốn cười.
Đỗ Nhược không biết anh đang cười gì, nghiêng đầu liếc nhìn anh, nói, "Không biết anh đang cười cái gì! "
Đỗ Nhược đến Cố gia, nhưng vợ chồng Cố Minh Thành lại không hề hay biết.
Lúc đứng ở trước cửa Cố gia, Đỗ Nhược tập trung tinh thần, trong lòng nghĩ đến một câu nói---
Nhưng câu nói này lại làm lòng cô cảm thấy rất nhục nhã.
Chung quy vẫn tự xem mình là người nhà của họ.
Cố Hành Cương muốn nắm lấy tay cô, cô không chịu, nhưng anh không nắm cô lại thấy sợ hãi, cuối cùng vẫn đưa tay ra cho anh nắm.
Cố Minh Thành từ xa đã nhìn thấy Cố Hành Cương nắm tay một cô gái bước vào, có lẽ chính là Đỗ Nhược trong lời đồn, là Đỗ Nhược đã viết thư cho ông tố cáo con trai ông quấy rối tình dục, ông nói với Khương Thục Đồng, "Sao con dâu của em đến rồi kìa?"
Khương Thục Đồng cũng hết sức kinh ngạc, Ken muốn dẫn bạn gái về mà lại không nói tiếng nào, để cho họ có thể chuẩn bị trước.
"Cha mẹ, Đỗ Nhược." Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Ken dẫn theo bạn gái về nhà.
Nhìn có vẻ ôn hòa khéo léo, xinh đẹp động lòng người, có lẽ là một cô gái tốt có thể cùng sống bên nhau.
Cố Tam Nhi đứng dậy, rất kinh ngạc nói, "Đỗ Nhược?"
Cố Hành Cương nhanh chóng ra hiệu với em gái mình, Cố Tam Nhi là một người thông minh lanh lẹ như thế, cô lập tức nói, "Tôi nhờ anh tôi mời cô đến, cảm ơn cô đã nể mặt tôi!"
Đỗ Nhược hơi há hốc miệng, sắc mặt của Cố Tam Nhi quả thật có chút trắng bệch, có lẽ là bị đau bụng kinh hành hạ rất nghiêm trọng.
Chính vào thời khắc này, Đỗ Nhược âm thầm ra quyết định, sau này bằng mọi giá không được sinh con gái, con gái phải chịu khổ rất nhiều.
Đỗ Nhược lại cung kính gọi Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng, "Cố tổng, bà Cố---"
Cách gọi này?
Cũng đúng!
Cố Tam Nhi sợ Đỗ Nhược ở một mình dưới lầu sẽ ngại ngùng, dù sao nhiều người như vậy, nhưng đối với Đỗ Nhược mà nói thì đều là người xa lạ.
Kéo cô lên lầu đi vào phòng của mình, Đỗ Nhược hỏi Cố Tam Nhi dạo gần đây thế nào, nghe nói là tâm trạng cô không tốt.
Những ngày này Cố Tam Nhi cũng đã nghĩ rồi, lý do mà tâm trạng cô không tốt là vì thân phận mà Hề Dao áp cho cô!
Cô dùng tâm tư của một thiếu nữ tràn đầy thanh xuân mà đối xử với Nam Lịch Viễn, nhưng lại bị Hề Dao coi như là đang tranh giành Nam Lịch Viễn với cô ta, tình cảnh này là lần đầu tiên trong đời cô bị người khác xem như "tình địch" mà đối xử, đây là lần đầu Cố Tam Nhi gặp phải, nên cô đương nhiên là không chịu nổi.
Hơn nữa, việc như thế này, cô không thể nói với cha mẹ, cũng không thể nói với anh trai của mình.
Nhưng lại có thể nói với Đỗ Nhược, người đồng trang lứa với mình.
Hai người cùng nhau phân tích tới lui, đều cảm thấy việc Nam Lịch Viễn đối xử tốt với Cố Tam Nhi, thuần túy chỉ là người lớn đối xử tốt với con cháu, là do sự gửi gắm của anh hai cô, vừa lúc Nam Lịch Viễn có khả năngnày, cho nên mới đối xử tốt với Cố Tam Nhi.
Vốn dĩ Cố Tam Nhi cũng nghĩ như vậy, mà Nam Lịch Viễn có lẽ cũng nghĩ vậy.
Nhưng nghe những lời mà người phụ nữ Hề Dao này nói thì, dường như sự việc căn bản không phải như vậy.
Cô lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử.
Tâm sự ra hết với Đỗ Nhược, tâm trạng của Cố Tam Nhi đã tốt hơn nhiều.
Cô quyết định, từ nay về sau nên cư xử với Nam Lịch Viễn thế nào thì vẫn làm thế ấy, không được bị Hề Dao ảnh hưởng.
Trong điện thoại, hai ngàn tệ cô chuyển cho chú Nam vẫn chưa có động tĩnh gì.
Xem ra là chú ấy không nhận.
Không nhận thì không nhận, dù sao chú ấy cũng không phải loại người quan tâm đến hai ngàn tệ.
Cố Tam Nhi lôi kéo cánh tay Đỗ Nhược, liền dựa vào trên vai cô ấy.
Từ nhỏ thì người bên cạnh đã đối xử với cô rất tốt, cho nên, cô cũng đối xử tốt với người bên cạnh mình.
Cố Hành Cương ở dưới lầu, thảo luận với cha mẹ về việc của Đỗ Nhược.
Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng, nói, "Anh vốn còn lo rằng---"
"Quan hệ giữa chị dâu và em chồng không tốt?" Khương Thục Đồng cười nhẹ nhìn ông.
Cố Minh Thành cúi đầu cười, nói, "Em đúng là hiểu anh!"
Lại nữa rồi.
Mỗi lần hai người đều giống như vậy, xem Cố Hành Cương đang ở bên cạnh như người vô hình mà tỏ ra âu yếm nhau.
"Tam Nhi được yêu thương quá chiều rồi, sợ rằng con dâu sẽ ganh tị. Nhưng bây giờ xem ra, con dâu trưởng là người ôn hòa, khéo léo, hiểu chuyện, con bé là con gái của Đỗ Kim Minh sao?" Cố Minh Thành hỏi Cố Hành Cương.
"Vâng, đúng vậy."
Cố Minh Thành gật đầu, lần trước Đỗ Kim Minh đã từng nói chuyện này với ông, nhưng ông không quan tâm.
Cố Hành Cương nói chuyện với Cố Minh Thành xong, liền rời khỏi phòng khách.
Anh không cho cha mẹ biết về chuyện của Nam Lịch Viễn, Cố Hành Cương là người cực kỳ nhạy bén.
Tâm tư của đàn ông, anh lẽ nào lại không hiểu, tâm tư của Nam Lịch viễn, cho dù mấy tên nhóc học sinh không nhìn ra, nhưng mắt của Cố Hành Cương sáng như gương, cùng là đàn ông, anh có thể hiểu được.
Tạm thời không nói với cha mẹ, anh sợ rằng cha mẹ sẽ phản đối, vì Nam Lịch Viễn và Cố Tam Nhi cách nhau mười một tuổi.
Anh muốn đợi đến lúc Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn tiến triển hơn nữa, hoặc gạo nấu thành cơm rồi, thì mới nói cho hai người Cố Minh Thành biết.
Bởi vì trong ánh mắt của Nam Lịch Viễn mang theo một sự cố chấp nhất định phải có được Cố Tam Nhi.
Chỉ cần là thứ Nam lịch Viễn muốn có thì chắc chắn anh ta sẽ có được, không ai có thể ngăn cản nổi anh ta.
Tam Nhi từ nhỏ đã được yêu thương chiều chuộng, nên nó cũng cần phải tìm được một người đàn ông có đủ khả năng yêu chiều, và nuông chiều nổi nó để lấy làm chồng.
Nam Lịch Viễn tương đối phù hợp điểm này!
Lòng Cố Hành Cương sáng như gương.
Anh gọi điện thoại cho Nam Lịch Viễn, sau khi tiếng "alo" trầm thấp, từ tính từ đầu kia truyền đến, Cố Hành Cương nói một câu, "Anh Nam, Tam Nhi ở Giang Thành đã chịu sự uất ức gì? Tại sao tâm trạng lại tệ đến mức này?"