Editor: Cogau
“Đến công ty anh á?” Mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, rồi liếc xuống chiếc điện thoại trong tay, chần chừ mấy giây mới nói: “Vâng, bây giờ em lấy cho anh luôn, anh chờ một lát nha.”
Tuyết Thuần rời khỏi bàn máy tính, sau đó mở tủ treo quần áo ra, tìm một chiếc đầm trông rất thục nữ, rồi phá lệ đeo đôi giày cao gót 10 phân vào.
Soi gương, kẻ thêm lông mày một chút, tô son môi, sau đó thả búi tóc trên đỉnh đầu xuống chải thẳng, quả nhiên cũng không kém phần thục nữ. Chính cô cũng hiểu, dáng vẻ phụ nữ rú rú ở nhà gõ bàn phím rất nhếch nhác, khó nhìn.
Nhưng bởi vì da Tuyết Thuần trắng mịn, mái tóc đen tự nhiên, vẻ đoan trang bẩm sinh chỉ cần sửa soạn một chút nghiễm nghiêm sẽ là một thục nữ đúng chuẩn. Bình thường không trang điểm trông cũng đã xinh đẹp rồi, giờ sửa soạn vào nữa càng thêm vẻ kiêu sa.
Đi xuống cầu thang mới nhớ, cô chỉ nghĩ tới hình tượng bản thân, thiếu chút nữa thì quên việc quan trọng nhất, lại đi giày cao gót, lộp cộp chạy về thư phòng của Lại Tư, cầm tài liệu trên bàn lên.
Tất cả chỉ khoảng mười phút. Hồi đại học, cô kiêm chức, thời gian lúc nào cũng thiếu, luôn luôn vội vàng để tranh thủ nhiều thời gian kiếm tiền hơn. Tốc độ cũng được rèn luyện từ đó mà ra.
Ngồi trên xe, cô đã bình tĩnh lại.
Xuống xe, ngửa đầu nhìn về tòa nhà chọc trời. Rất cao, Lại Tư đang ở tầng cao nhất.
Cô hít một hơi, vào công ty, đi về phía Quầy Tiếp tân.
“Xin chào, tôi tới đưa tài liệu cho Tổng Giám đốc Lại.”
Mấy cô gái ở Bộ phận Lễ tân vừa nghe thế đều đưa mắt nhìn về phía cô, mấy khuôn mặt cười rất nhiệt tình: “Tổng giám đốc Lại đã dặn rồi ạ, mời phu nhân qua bên này, phòng làm việc của Tổng Giám đốc Lại ở lầu hai mươi tám ạ.”
Khi thang máy ở lối đi dành cho VIP bắt đầu đóng cửa, mấy cô gái ở Bộ phận Lễ Tân đã bắt đầu không thể giữ được miệng: “Thấy không, đó chính là phu nhân Tổng Giám đốc - Tố Nhan đó.”
“Tố Nhan cũng có thể xinh đẹp như vậy, quả nhiên là phu nhân Tổng Giám đốc không phải ai cũng có thể làm được.”
“Thôi đi, làm sao cô biết cô ấy không trang điểm, bây giờ kỹ thuật trang điểm cực kỳ hay nha, trông giống y như không trang điểm vậy đấy.”
Đến đây đã đoán trước là sẽ bị nhân viên của anh bàn tán rồi, nên Tuyết Thuần chẳng để ý chút nào, nhìn số 28 trong thang máy đã tới, cô hít sâu một hơi, nhấc chân bước ra.
“Xin chào, đây là tài liệu mà Tổng Giám đốc Lại cần, cô mang giúp tôi tới cho anh ấy nha.” Tuyết Thuần nói xong thì định đi.
“Phu nhân, xin chờ một chút ạ.” Thư ký Trương cười nhã nhặn, nói: “Đây là tài liệu bí mật của công ty, tôi không có tư cách xử lý.”
Tuyết Thuần chớp chớp mắt, còn như vậy nữa ư? Chần chừ một chút hỏi: “Vậy anh ấy đang ở đâu?”
Thư ký Trương đã gọi được số nội bộ: “Phu nhân, xin mời đi theo tôi ạ.”
Thư ký Trương dẫn cô đến cửa phòng làm việc, thuận tiện mở cửa, cười với cô một cái rồi mới đóng cửa lại, rời đi. Nhủ thầm, sao phu nhân tới mà không muốn gặp Tổng Giám đốc Lại?!
Đứng ở cửa, Tuyết Thuần vừa nhìn đã thấy người đàn ông ngay chính giữa phòng làm việc, anh ấy đang cầm bút viết gì đó.
“Em đến rồi sao!”
Từ trong đống tài liệu chồng chất, Lại Tư ngẩng đầu, nhìn thấy cô, con ngươi đen láy, đây là lần đầu tiên cô đến. Lúc chưa kết hôn thì quần jean áo thun, sau khi kết hôn thì ở nhà, cả ngày đều mặc đồ bộ hình con báo.
“Đây là tài liệu anh cần, nếu không có việc gì nữa, em đi trước nha.” Tuyết Thuần đi tới, để tài liệu xuống rồi định đi.
“Đợi chút đã, uống ly trà rồi hãy đi.” Lại Tư nói xong, cũng không cho cô cơ hội từ chối, đi tới bên cạnh, mở nhạc cổ điển, sau đó bắt đầu sử dụng bộ bình trà sứ Thanh Hoa pha trà.
Tuyết Thuần phát hiện phía bên kia bàn làm việc của anh, có lẽ là phòng nghỉ ngơi xa hoa được ngăn cách bằng một bức tường thủy tinh màu tím nhạt.
Phía trong có treo một chùm đèn pha lê kiểu Âu, một bức tranh thời Trung Cổ, một bộ gốm sứ Thanh Hoa thời Minh với các bình rượu hình dáng khác nhau nhưng màu sắc thì lại rất mộc mạc, còn có một bể cá trong xanh, mấy con cá thì thảnh thơi bơi qua bơi lại.
Tuyết Thuần trông cảnh thư thái như vậy, vừa nhìn đã thích, thầm tán thưởng đối với những thưởng thức của Lại Tư.
Anh nói uống trà nhưng không phải là chỉ bỏ trà vào bình, đổ nước là xong đâu.
Kèm theo tiếng nhạc cổ điển du dương là ánh mắt chuyên chú, vẻ mặt thì yên tĩnh thư thái, từ động tác tráng bình trà đến pha trà đều tao nhã đến thế, có thể thấy được trình độ trà đạo của anh!
Cô chợt hiểu, người đàn ông bình thường ưu nhã như hoàng tử này đã phải rèn luyện như thế nào. Mọi người đều nói, đàn ông đẹp trai nhất là khi nghiêm túc, lúc trông thấy vậy, những gợn sóng li ti trong lòng của cô đã bắt đầu rung động.
Nhưng động lòng không có nghĩa là sẽ yêu. Tuyết Thuần túm chiếc túi đeo, nén lại chút dao động trong lòng mình. Diê~n đa`nLe^ Quy’ Ddo ^n
“Được rồi.” Lại Tư cười nhẹ, sau đó dùng tay làm dấu mời.
Tuyết Thuần không tiện từ chối, dù sao người ta cũng có lòng như vậy. Ngồi ở bên cạnh anh, cầm ly trà nhỏ bằng ngón chân cái lên, định uống cạn.
Khi trà đưa gần tới môi, anh đưa bàn tay to chặn lại.
Tuyết Thuần không rõ lý do, nghi ngờ nhìn anh.
“Trà không phải uống như vậy!”
“Trà... không phải là uống vào bụng sao?” Còn có thể uống thế nào nữa chứ?
Ý cười trong mắt Lại Tư càng đậm hơn: “Trà đương nhiên sẽ uống vào bụng rồi, nhưng trình tự em uống không đúng. Trước tiên đưa lên mũi, hít nhẹ một cái, đúng rồi, có ngửi thấy hương trà không?”
Tuyết Thuần gật đầu một cái, quả thật có một làn hương trà đậm đà ngan ngát dễ ngửi.
“Có thể từ từ thưởng thức.”
Lời nói chưa dứt, Tuyết Thuần đã uống luôn một hơi cạn sạch. Nóng quá! Đầu lưỡi đau rát!