Editor: Cogau
“Sáng sớm con chim gọi, chít chít chít chít...”
Tuyết Thuần hí mắt, bực bội ấn tắt đồng hồ báo thức chim nhỏ liên tục kêu. Để tranh thủ làm việc cho kịp, cô chỉ ngủ ba tiếng đồng hồ, dĩ nhiên còn có một phần thời gian không tự chủ được lãng phí trên người Lại Tư.
Tuyết Thuần đánh răng rửa mặt, thoa một lớp kem lót dày, quầng thâm ở mắt miễn cưỡng cũng được che kín.
Đầu óc choáng váng, lộc cộc bước xuống cầu thang. Nhìn quanh, Lại Tư thì ngồi ở trước bàn ăn, xem báo; hai phần bữa ăn sáng thì trơ trọi trên bàn, tất cả dường như đang chờ nữ chủ nhân là cô đây vậy.
Nghe thấy có tiếng động, Lại Tư nâng khuôn mặt tươi cười như tẩm gió xuân lên: “Bà xã, chào buổi sáng.”
Mặt Tuyết Thuần đỏ lên: “Chào buổi sáng.”
Hứng thú nhìn chằm chằm cặp mắt quầng thâm như ẩn như hiện của Tuyết Thuần, Lại Tư bất động tiếng thở: “Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
Hả? Tuyết Thuần thầm hoảng sợ, sờ sờ khuôn mặt, chẳng lẽ lộ tẩy rồi sao? Cô chột dạ đáp lời: “Vâng, hơi mất ngủ chút.”
“Vậy à, dù sao ở nhà cũng chẳng có việc gì, ngủ bù đi nha.” Lại Tư thương xót nói, để tờ báo xuống, rồi bắt đầu ăn sáng.
Chuyện ngày hôm qua, trong lòng Tuyết Thuần đã có chút thay đổi. Vốn là mỗi lần thấy anh Tuyết Thuần đều căng thẳng, lúc này càng thêm luống cuống, không biết nói gì cho phải. Hai người cứ thế ăn sáng chẳng nói câu nào, dường như quá mức yên tĩnh.
Nhưng cô lại không nghĩ ra được đề tài nào là hứng thú của anh.
Lại Tư thờ ơ ăn trứng ốp la. Ăn một cách rất tao nhã. Trong mắt Tuyết Thuần mang theo vẻ hâm mộ, kiềm chế như vậy không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Đang ăn trứng, Lại Tư ngước mắt, đối diện với ánh mắt cực kỳ hâm mộ của Tuyết Thuần, đáy mắt thoáng qua chút buồn cười: “Sau này, việc online làm ít thôi, gần đây em hơi hốc hác rồi đấy.”
Tuyết Thuần dừng thìa lại, người ta cũng nói nếu phụ nữ mà thức khuya rất nhanh già. Cô mới hai mươi ba tuổi thôi, mà trông đã già rồi sao?
Sau bữa sáng.
“Hai phút nữa, đến phòng của anh nha.”
“Vâng.”
Tuyết Thuần kinh ngạc trả lời, trong lòng lại hiện lên vô số nghi vấn, anh gọi cô lên làm gì nhỉ?
Cốc cốc cốc......
“Vào đi.”
Tuyết Thuần đẩy cửa phòng ngủ ra, trong phòng vẫn giữ cách bày biện như hồi mới cưới, chỉ là ga giường song hỷ màu đỏ đã được đổi thành màu xanh đậm.
Lúc này, Lại Tư đang cài nút tây trang.
“Tới đây thắt cavat cho anh.”
Tuyết Thuần sững sờ, luống cuống nói: “Em không biết thắt.”
Lại Tư nghiêng người sang, nhìn chằm chằm cô rồi suy nghĩ chốc lát, nhìn tới nỗi đầu cô phình ra.
“Anh sẽ dạy em.”
Tuyết Thuần ngơ ngác gật đầu, nhưng cô học thứ này để làm gì chứ?
Bên này, Lại Tư đã kéo giá cavat ra: “Hôm nay thắt cái nào thì hợp? Bà xã, em qua đây chọn cho anh đi.”
Tuyết Thuần thẫn thờ đi tới, hoa cả mắt, đỏ, xanh, chấm bi, sọc... Trên trăm đầu cà vạt, đầu của cô càng choáng váng. Hoàn toàn không biết Lại Tư có ý định gì.
“Cái nào đẹp?” Lại Tư lại nhỏ nhẹ hỏi.
Ôi...! Ngón tay Tuyết Thuần tùy tiện chỉ: “Cái này được không?”
Tay Lại Tư kéo ra, một chiếc cà vạt màu xám bạc xuất hiện trong bàn tay thon dài: “Thấy không, cavat chỉ cần thắt như vậy thôi.” Sau đó rất có tính nhẫn nại, không nhanh không chậm, từng bước từng bước một giải thích rất cặn kẽ. Cuối cùng, hỏi một câu: “Hiểu chưa?”
Tuyết Thuần nghiêm túc gật đầu một cái, hiểu.
“Vậy em thử làm một lần xem.”
Không biết Tuyết Thuần bị anh bỏ ‘bùa mê thuốc lú’ gì, mà anh bảo sao thì làm vậy. Cẩn thận thắt, nhưng cái kiểu ấy trông có vẻ kỳ kỳ. Tuyết Thuần xin lỗi nhìn Lại Tư: “Việc này em cần thời gian nghiên cứu thêm.”
“Không sao, hôm nay em ở nhà tập thêm vài lần là được rồi.”
“Vâng.” Tuyết Thuần tiếp tục gật đầu.
“Sau này, mỗi buổi sáng em đều phải thắt cavat cho anh.”
Hả? Gương mặt Tuyết Thuần lập tức đỏ bừng, đây là ý gì vậy chứ?
Gương mặt tuấn tú của Lại Tư sát lại, Tuyết Thuần sợ hết hồn, lui một bước.
Lại Tư nhíu mày: “Vợ ơi, em quên, kiss.”
“À.” Trái tim Tuyết Thuần đập thình thịch, nhớ lại giao hẹn giữa hai người. Chần chừ giây lát, nhưng rất nhanh sau đó hôn một nụ hôn kiểu ‘chuồn chuồn lướt nước’ lên má trái của anh.
Lại Tư cũng rất hưởng thụ: “Rất tốt! Vợ à, xét thấy biểu hiện của em hôm nay, anh thưởng cho em một món quà.”
Tuyết Thuần mù mờ chớp chớp mắt, không hiểu là biểu hiện tốt ở đâu.
Lại Tư hứng trí ôm quanh hông của cô, chặn lại đôi môi của cô, hôn xuống.
Cho đến khi Lại Tư lái xe đến công ty, Tuyết Thuần vẫn đứng ở trong phòng ngủ ‘ngây như phỗng’. Hồi lâu, mới đột nhiên ‘ah’ lên một tiếng, rồi bụm mặt, chạy ra khỏi phòng.
Không dễ dàng gì mới hồi phục được rung động trong lòng, đang ở trong phòng tập trung tinh thần viết bài online thì điện thoại di động bỗng đổ chuông.
“Alo?”
“Là anh đây.”
Lại Tư ư? Tuyết Thuần nhất giật mình, đây là lần đầu anh gọi vào di động của cô. Thật khó hiểu, tại sao việc trước giờ cô không trả lời, anh đều rõ như lòng bàn tay, giống như chuyện của mình vậy.
“Bảo bối, anh để quên xấp tài liệu họp ở trên bàn, em mang đến công ty giùm anh nha, để anh nói chú Trần về đón em.”
Kể từ sau khi xảy ra màn thân mật ngày trong phòng thử đồ hôm qua, Lại Tư đã từ ‘bà xã’ chuyển ngay thành ‘bảo bối’. Đáng chết, Tuyết Thuần còn không dám sửa lại anh. Chỉ có điều, hai cách gọi cũng không thích hợp lắm, dù thế nào đi nữa anh cứ khăng khăng theo ý mình thì mặc kệ anh đi.