Editor: Cogau
"Sao? So với mọi ngày có gì khác không?" Trong mắt Lại Tư lóe lên vẻ tự tin.
Tuyết Thuần không chịu nổi đả kích: "Hình như ngon hơn chút." Trừ chút hương vị đọng lại trong miệng thì cô chẳng biết có gì khác không nữa.
"Ngon hơn chỗ nào?"
"Thơm hơn."
"Thật ra thì trà không phải uống như vậy, còn có vị nữa đấy."
Không ai chỉ em sao? Tuyết Thuần nhìn mặt của anh: "Em làm không đúng à? Vậy phải uống thế nào?" Không phải là mẹ nuôi nói rằng Lại Tư lớn lên ở nước ngoài ư, sao lại am hiểu trà đạo Trung Quốc vậy chứ? Trước kia, hồi còn học đại học từng nghe nói, đây là một tinh hoa văn hóa quốc gia. Nhưng cô bận rộn làm đủ việc, loại tinh hoa văn hóa quốc gia này cô cũng rất ít tham dự.
"Nhìn anh đây."
Lại Tư cầm ly trà nhỏ nâng lên chóp mũi hết sức hưởng thụ hít hít mấy hơi, sau đó nhấp ba ngụm nhỏ ngừng lại.
"Em thấy, em cũng làm vậy mà." Tuyết Thuần vẫn rất cố gắng tìm tòi nghiên cứu đề tài này.
Khi bỗng thấy có một gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt thì cô mới giật mình sắp xảy ra chuyện gì, nhưng môi đã bị phủ kín.
Chất lỏng ấm áp trong miệng, đầu lưỡi quấn quýt, hơi thở nóng rực kèm theo hương trà, không kịp nuốt, trà tràn ra khóe miệng, một bàn tay thì luồn vào váy ở dưới đầu gối cô.
Rất nhanh, Tuyết Thuần cảnh giác đẩy ra anh, nhưng hiển nhiên là anh đã sớm nghĩ đến việc này. Bá đạo giữ cằm của cô, ép cô tiếp nhận anh. Dần dần, cô choáng váng, tay ấn trước lồng ngực của anh mềm nhũn ra.
Đột nhiên, điện thoại của Lại Tư vang lên. Tuyết Thuần đang mơ màng nhưng vẫn vô ý mừng thầm.
Vậy mà Lại Tư vẫn chẳng có động tĩnh gì, vẫn tham lam đòi muốn.
Điện thoại reo liên tục, khi cô nghĩ rằng vì anh bá đạo hôn làm cô hít thở không được mà chết, thì lúc này Lại Tư mới một tay ấn điện thoại xuống, ra lệnh ngắn gọn: "Nói." Rồi vừa duỗi những ngón tay thon dài trắng nõn ra, quệt giọt nước bên môi cô.
Ánh mắt mơ màng của Tuyết Thuần dần dần trấn tĩnh, hồi phục hơi thở dốc, hốt hoảng kéo váy xuống. Thế nào cũng không dám tin, sờ đùi của cô mấy cái, thiếu chút nữa thì, thiếu chút nữa thì......
Lại Tư thả tay xuống bên điện thoại, vẫn vẫn chưa thỏa mãn nhìn cô chằm chằm.
"Anh thật quá mức." Cô lên án, cô còn chưa tiếp nhận anh, tại sao anh có thể như vậy chứ. Hai ngày nay, nụ hôn của anh càng thường xuyên hơn, sự đề phòng của cô thiếu chút nữa là sụp đổ, hình như sắp sửa ‘bị chiếm đóng’. Nhưng đây là yêu sao? Là nhu cầu sinh lý của người bình thường, hay là cô bắt đầu có cảm giác với anh?
"Có phải có vị đọng lại trong miệng không?"
Mặt Tuyết Thuần nóng như lửa đốt, người này sao có thể nói ra những điều trắng trợn như vậy! Nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú cười đến xấu xa ấy, ánh mắt Tuyết Thuần trở nên phức tạp, còn có chút mê man. Rốt cuộc, yêu một người là thế nào đây? Nếu như đối với Lại Tư là yêu, thì những canh cánh trong lòng là sao đây?
Không bỏ qua ánh mắt khác thường của Tuyết Thuần, đôi mắt đẹp như ngọc lưu ly ấy phản chiếu bóng dáng của anh, trong mắt, anh chính là tất cả của cô. Rất tốt! Cô đang dao động, thế giới của cô đang rộng mở chờ anh. Nó khích lệ anh tiếp tục để đánh bại phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô.
"Ừ, đây là phạt em đấy. Nhìn cặp mắt gấu mèo này xem." Lòng bàn tay chắc nịch của Lại Tư nhẹ nhàng lướt qua vùng mắt nhạy cảm.
Tuyết Thuần giật mình, lúc này mới nhớ, tối hôm qua cô thức đêm, cô đã đồng ý với anh, cần tuân thủ thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường mà.
"Em không cố ý, dự án đó cần gấp." Tuyết Thuần giải thích, ngón tay xoắn xuýt ra dấu, bất luận là giọng nói dồn dập, hay là sự vặn vẹo bất an đều biểu đạt rõ ràng sự áy náy vì mình không giữ lời hứa.
"Lần này anh tha thứ cho em, nhưng không có lần sau đâu." Lại Tư cưng chiều vê một lọn tóc trước ngực cô đưa lên mũi, mê say ngửi một cái, sau đó nhẹ nhàng hôn, nở nụ cười nồng nàn.
Bịch, bịch, bịch... trái tim yếu ớt của cô đập mãnh liệt. Cô chớp chớp mắt, mặt như muốn nướng thành khoai lang. Cô rất muốn nhìn thấu anh, rốt cuộc trên người anh có cái gì mà làm cho nhịp tim cô thất thường đến vậy?
"Tổng Giám đốc Lại, nhân viên đến họp đông đủ rồi ạ." Ngoài cửa, thư ký Trương cúi đầu, kỹ càng lắng nghe, tổng giám đốc điện thoại cũng không nghe, không biết có phải đang nồng nhiệt cùng phu nhân không nữa?
"Tốt." Lại Tư ở bên cạnh cô đứng lên: "Để anh nói chú Trần đưa em về."
"Không cần đâu, tự em có thể về cũng được." Tuyết Thuần vội vã đứng lên khỏi sa lon, tốc độ như gió vọt vào thang máy.
Tuyết Thuần đi một mạch ra ngoài, khi vẫy xe chợt nhớ túi đeo của mình còn để ở phòng làm việc.
Cô vội nhún nhún vai, tay cô đặt lên chỗ tim còn đang đập thất thường, rốt cuộc làm sao vậy chứ... Sao cô lại có cảm giác với anh, bây giờ phải làm sao mới tốt đây?
Đầu rối bời, lại không dám đi lên lần nữa, chút ý nghĩ muốn lấy lại túi đeo cũng không có, cứ đứng ngơ ngác ở ven đường như vậy.
Đúng lúc này, một giọng nói hóa giải rối rắm của cô: "Phu nhân, túi của cô bỏ quên ở phòng làm việc của cậu chủ này."
"Cám ơn chú Trần." Tuyết Thuần thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện ra vừa rồi hồi hộp quá, sắp toát cả mồ hôi lạnh ra.
"Cậu chủ bảo tôi đưa cô về." Chú Trần cung kính mở cửa xe.
Tuyết Thuần thở dài, anh chính là như vậy, luôn quan tâm cô từng li từng tí, cho nên mới để cho cô có ý nghĩ không nên có. Cô, muốn đầu hàng sao? Nhưng cô có quyền có hạnh phúc của mình sao? Thượng đế ơi, tội ác cô từng gây ra, cô đã chuộc xong rồi sao?