Editor: Cogau
Cảm thấy người trong ngực khác thường, vẻ mặt nghiêm túc của Lại Tư hơi buông lỏng một chút: “Bảo bối, không sao đâu, có anh ở đây rồi, đừng sợ!”
Một Lại Tư bình tĩnh thong dong, vững như bàn thạch, còn dự tính được trước mọi chuyện. Lòng bàn tay nắm chặt của Tuyết Thuần được nới lỏng.
Sự lạnh lùng của anh không giống với Trù Nhiên, lạnh lùng của Lại Tư là sự giá lạnh thấu xương, ngấm sâu vào tận trong lòng kẻ địch, làm cho kẻ địch không thể kìm nén mà hiện lên sự sợ hãi. Nhưng anh lại vẫn cứ ưu nhã, cao quý như Ma Cà Rồng ngàn năm vậy.
Nhưng Trù Nhiên là nhân vật nào chứ! Trở thành nhân vật đứng đầu của Tập đoàn Trù Thị, đương nhiên là bản lĩnh của cô ta không kém Lại Tư. Cô ta vẫn luôn đố kỵ, trong con ngươi phức tạp thoáng qua sợ sệt, sau đó cô ta mím môi cười lạnh: “Lại Tư, đây là anh đang tuyên chiến với Trù Thị sao? Không bằng, chúng ta ngang sức ngang tài, hãy đánh cuộc một lần đi?”
Ý chí chiến đấu hiên ngang, Lại Tư lạnh lùng nhếch đôi môi mỏng: “Cầu cũng không được ấy chứ!”
Đang lúc hai người khí thế bừng bừng thì Tina lên tiếng:
“Đại tiểu thư Trù, nếu như cô không hài lòng thì để tôi thiết kế lại cho cô?” Nếu hai tập đoàn khai chiến, chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn ư!
Tina thở dài, ở phương diện nào đó, thì cô và Trù Nhiên từng trải qua như nhau, giống nhau đều vì Lại Tư. Còn bất đồng chính là: Trù Nhiên thì vẫn muốn giữ được anh, còn cô thì đã sớm thức thời buông tay rồi.
“Hừ, nói cho cùng là Phó Tiên Doanh cô coi thường tôi!” Trù Nhiên nhìn chăm chú Lại Tư một cái, sau đó cho mình một lối thoát, cầm chiếc bóp màu tím nhạt, nện giày cao gót thong thả, lộp cộp bước đi.
“Cô ấy là ai vậy?” Tuyết Thuần ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lại Tư, anh không đeo mắt kính, toàn thân đều là vẻ cao ngạo. Không những ra dáng là một đấng mày râu, mà còn có sự uy nghiêm cao cao tại thượng không thể bắt bẻ.
“Người không liên quan.” Lại Tư quay mặt lại, trên mặt lại đeo mắt kính gọng đen lên, lại cho người ta cảm giác mê hoặc, trên mặt khẽ nở nụ cười: “Bảo bối, chúng ta đi ăn bữa tối lãng mạn thôi.”
Tuyết Thuần lơ đãng, nói: “À, em có chút không thoải mái, muốn về sớm.”
Chuyện hồi nãy, Tuyết Thuần có vẻ tiêu hóa không nổi. Cô hơi lo lắng liếc Lại Tư một cái, nếu anh đối xử với cô bằng khí thế vừa rồi đối phó với Trù Nhiên thì cô tuyệt đối không đỡ được. Khó trách, vẫn luôn có chút cảm giác sợ sệt anh, thì ra là do anh che giấu như vậy sao? Chính xác thì anh là người như hiện tại: lúc nào cũng nở nụ cười thản nhiên, cách cư xử thì khéo léo mà lễ độ ư?!?!!!
Lại Tư cũng không ngại, nghĩ thầm, có thể Tuyết Thuần gặp loại chuyện như vậy, tâm tình không tốt, tâm tình phụ nữ đều rất dễ bị ảnh hưởng, hơn nữa tính ngày, thì hôm nay là ngày ‘đại di mụ’ tìm Tuyết Thuần. Anh tỏ vẻ đã hiểu, hơn nữa mới vừa rồi trong điện thoại, số vũ khí đó bị Trù Thị cố ý cản trở. Anh chống lại đám cưới thương mại nên bị phản kích rồi sao?
Lại Tư khẽ nhếch môi nở nụ cười nguy hiểm, Trù Nhiên, cô đừng tưởng rằng lên nắm quyền của Trù Thị là có thể muốn làm gì thì làm, cô sẽ phải trả giá cao đấy!
Tuyết Thuần lo lắng trong lòng, cười như vậy, rất... quỷ dị.
Lại Tư thấy Tuyết Thuần hơi hoảng sợ, nghiêm mặt lại, thầm kêu hỏng bét rồi, thiếu chút nữa thì lộ tẩy. Chuyện này không thể được, bộ mặt thật ‘ác quỷ’ của anh, ít nhất phải đợi đến khi chiếm được lòng của cô mới có thể lộ ra, nếu không dọa cô chạy mất, khiến cô có tư tưởng đề phòng anh thì anh chịu không nổi đâu.
Nghĩ tới đây, Lại Tư nhẹ nhàng hôn xuống giữa hai hàng lông mày: “Bảo bối, đừng sợ, chúng ta về nhà nha.”
Về nhà... Sự ấm áp có thể loại bỏ đi những cô đơn trong lòng. Cô có nhà sao?
Tuyết Thuần để cho anh hôn, khiến lòng lại rung động, làm cô quên sạch những chuyện khiến cô hoang mang lo sợ vừa rồi.
Tại sao cô kháng cự rõ ràng như vậy, thế nhưng anh lại tỏ ra không biết, da mặt lại dày được ngay.
Ôi...! Tuyết Thuần không biết phải làm sao mới phải. Mặc kệ anh ư? Hay từ chối anh đây?
Thật ra thì không phải cô sợ, hồi còn nhỏ đã trải qua sự kiện ấy rồi nên hiếm có chuyện có thể làm cho cô sợ, chỉ là có lúc cô không khống chế được những kỷ niệm buồn, lại còn bị ảnh hưởng bởi sự thân thiết của anh từ trước tới nay nữa.
Về sớm thôi, ôi, còn nhiều việc chưa làm xong, bây giờ cho dù có về sớm, nhưng tính thời gian, thì cũng phải ‘cày’ suốt đêm đấy...
Ôi!!! Tuyết Thuần vuốt vuốt mái tóc. Hôm nay rốt cuộc thì sao chứ, sự yếu ớt của cô lại bại lộ trước mặt anh, mỗi lần đều dày vò mất mấy giờ mới có thể bình phục được những chướng ngại trong lòng, mà sau nụ hôn nóng bỏng của anh còn không để lại ảnh hưởng sao!
Tiếp xúc thân mật trong phòng thử đồ, rồi nụ hôn mãnh liệt ở phòng làm việc của Tina còn không coi ai ra gì, rồi cảm giác an toàn rất rõ ràng khi được Lại Tư bảo vệ...
Trời ạ! Tuyết Thuần lại nằm dài lên bàn máy tính, ôm đầu khẽ than! Xả hết ra những kìm chế, rung động trong lòng cả ngày nay.
Mắt nhìn chăm chú tài liệu Dự án đó, đầu óc thì cứ xoay vòng vòng, nhưng mà một chút ý tưởng cũng không có, trong đầu toàn là nụ cười ưu nhã, hơi thở nóng rực của Lại Tư mà thôi.
Đi ngang qua phòng của Tuyết Thuần, Lại Tư nghe thấy âm thanh buồn bực bị kìm nén được hét lên ở bên trong, không khỏi nhếch lên nụ cười quỷ dị.
Anh không quên đêm tân hôn ấy, cô cũng căng thẳng như thế, hoảng hốt khi bị anh sỗ sàng ăn, còn rất lo lắng khi anh ‘định động phòng’. Nghĩ như vậy, lợi dụng Trù Nhiên xuất hiện, cũng có thể xoay chuyển tình thế đấy!
Thật bực mình với cô gái này mà, dám vẫn cự tuyệt chồng em đây hả, tiếp theo nên làm như thế nào để giày vò em thì tốt đây?
Cặp mắt kính sáng bóng, Lại Tư đã có dự tính trong lòng, rời đi.