- Có nghe được cái gì không?
- Được. Rất nhiều là đằng khác. Ta biết được Triệu Thụy Nguyên đang giữ gương Định Thần, hoàng đế cũng có ý muốn ông đi phong ấn Vương An Cơ.
- Chuyện đó thì liên quan gì đến ngươi?
- Đương nhiên liên quan. Bởi vì ta và... à mà thôi.
Có điều, hình như quan hệ giữa Chân Nhân Chiêu An và Dương công công gì đó có vẻ không tốt lắm. Trong thâm tâm Chân Nhân Chiêu An có lẽ là một người tốt nhưng vì gia đình nên mới làm chuyện thất đức như vậy. Tội nghiệp. Mà hình như cô đã quên mất một chuyện rất quan trọng. Chuyện gì đó... Đúng! Là hoàng đế sắp ra tay thủ tiêu Triệu Thụy Nguyên.
Vậy chẳng phải nguy rồi sao? Giờ phải làm sao? Giờ phải làm sao? Đặng Vân Du cắn móng tay, đi đi lại lại, vắt óc suy nghĩ. Tần Tuệ Minh thấy vậy thì đau đầu.
- A Vân, ngươi đừng đi qua đi lại nữa.
- Ta... Tần Tuệ Minh, ta nhờ huynh một việc được không?
- Chuyện gì?
- Chỉ có huynh mới làm được thôi. Bây giờ huynh hãy đi tìm phu thê Triệu Thụy Nguyên, đưa bọn họ tạm lánh ở một nơi. Hoàng đế sắp thủ tiêu bọn họ rồi.
- Ngươi yên tâm đi. Trước khi hoàn thành nhiệm vụ, lão ta không dám làm bậy đâu.
- Nhưng mà, ta vẫn lo. Hay là chúng ta cứ đề phòng trước đi.
Tần Tuệ Minh liếc xuống tay áo đang bị quấn lấy của mình. Đặng Vân Du mếu máo như sắp khóc đến nơi. Thật đó, cũng đâu phải cha cô. Lo lắng cái gì. Tần Tuệ Minh thở dài, muốn từ chối cũng không được. Hắn nâng cằm cô lên, thật gần mà nói:
- Ngươi ở đây một mình có được không?
- Ân. Ta thì có thể bị làm sao được chứ. - Nghe giọng cô hơi hụt hơi, hắn cũng biết cô không mấy tự tin. Chính Tần Tuệ Minh cũng không yên tâm chút nào. Trong cung đầy rẫy cạm bẫy, cô thì như nô tì mới lên, ngơ ngơ ngác ngác. Ngoại trừ có mấy chiêu đặc biệt ra.
- Ở yên đây, đợi ta trở về. Đừng có làm điều gì manh động. Ta đi nhanh sẽ về nhanh.
- Ừm. - Đặng Vân Du khẽ nhắm mắt, lông mi run lên. Chưa bao giờ thấy lo sợ như thế, bỗng nhiên cảm thấy nếu cô chỉ quyết định sai một thứ, lịch sử sẽ thay đổi ghê gớm.
- Ta sẽ làm phép cho ngươi duy trì ngoại hình trong một thời gian dài. Còn nữa, cầm lấy cái này. Khi nguy hiểm thì thổi nó. - Đặng Vân Du cầm lấy vỏ ốc nhiều màu. Sau này Tần tuệ Minh cũng tặng một cái y hệt cho cô. Đặng Vân Du nấc lên một tiếng. Bỗng nhiên có dự cảm rất xấu.
- Cái này... huynh có mấy cái?
- Thích nó hả? Nhưng mà ta chỉ có một cái thôi, về rồi ta sẽ tặng cho ngươi.
- Không cần.
Đợi sau này cô sẽ nhận lấy, sẽ nhận lấy. Tần Tuệ Minh nói xong những lời cần nói, thấm thoát rời đi. Đặng Vân Du vuốt mặt, cất vỏ ốc trong túi gấm. Nhưng Tần Tuệ Minh vốn không biết phu thê Triệu Thụy Nguyên đang ở đâu. Bù lại, hắn thấy Chân Nhân Chiêu An đội đấu lạp đi ra khỏi một khách điếm. Quả nhiên bên trong có Triệu thụy Nguyên.
Triệu Thụy Nguyên đang đăm chiêu. Dường như sự xuất hiện của Chân Nhân Chiêu An như một động lực ông trời giáng xuống để thúc đẩy ông làm một việc gì đó. Tần Tuệ Minh không biết nên lấy cái cớ gì để đưa hai người kia đi. Hiện tại, hắn đã nghĩ sẽ đưa hai người xuống thủy cung là an toàn nhất. Binh mã dưới tay hoàng đế trải dài khắp nơi, ở đâu cũng không an toàn.
Còn đang lưỡng lự thì Tần Tuệ Minh đã thấy Triệu Thụy Nguyên vội vã mặc áo choàng, kín đáo đi ra ngoài. Rất kỳ lạ, so với phong cách của ông. Tần Tuệ Minh quyết định đưa Diệp Yên Đan đi trước.
Diệp Yên Đang đang xếp lại đồ đạc trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa. Bà bỏ đồ trong tay xuống.
- Cậu là?
- Ta là Tần Tuệ Minh, hiện tại ta không có nhiều thời gian để giải thích với ngươi. Mau theo ta đi đến nơi này.
- Ngươi là ai? Tại sao ta phải đi theo ngươi? - Nhìn người nọ mặt mày sáng sủa nhưng bà cũng không thể tin được. Giọng điệu hắn hùng hổ giống như bọn bắt cóc. Tần Tuệ Minh biết bà đang mang thai, cũng không muốn dùng bạo lực.
- Ta là bạn A Vân. Nàng nhờ ta đưa hai ngươi đi trốn. Hoàng đế sắp giết hai người rồi.
- Giết bọn ta? Tại sao hoàng đế lại làm vậy chứ? Ngài luôn quý mến A Nguyên mà.
- Chuyện rất dài. Ngươi tin hay không thì tùy. Ngươi phải quyết định nhanh lên, bằng không tướng công của ngươi sẽ chết càng nhanh đấy.
- Không! A Nguyên! Ta phải đi tìm A Nguyên. - Diệp Yên Đan kích động muốn lao ra khỏi phòng. Tần Tuệ Minh ngăn bà lại.
- Ngay cả ta cũng không tìm ra, ngươi nghĩ ngươi có thể sao?
- Nhưng chàng vừa mới ở dưới kia...
- Hắn đã đi rồi. Hừ, ngươi thật lắm lời, muốn ta đem xác hắn tới đây ngươi mới chịu tin sao? - Tần Tuệ Minh quát lên, bà lập tức im bặt. Diệp Yên Đan từ từ bình tĩnh lại. Bà nhớ lại lời Tần Tuệ Minh vừa nói.
- Ngươi nói là ai đã nhờ ngươi?
- A Vân. - Nhắc tới Đặng Vân Du, giọng hắn mềm nhũn ra. Diệp Yên Đan nghe đến A Vân thì mới nhớ ra, là cô đã cứu bọn họ. Nếu là cô đã nhờ thì chắc chắn là lý do.
- Được rồi. Ta đi theo ngươi, nhưng ta cũng muốn gặp A Vân.
- Đợi ta làm xong chuyện đã.
Tần Tuệ Minh đỡ eo Diệp Yên Đan bay nhẹ lên trời. Diệp Yên Đang sợ hãi ôm chặt lấy cổ nam tử. Mắt trợn ngược nhìn xuống bên dưới.
- Ngươi... ngươi là...
- Ta là yêu quái. Thế nào? Muốn ta thả ngươi xuống sao? - Tần Tuệ Minh lạnh giọng hỏi, Diệp Yên Đan miễn cưỡng lắc đầu. Quả nhiên con người ai cũng giống nhau, chỉ từ Đặng vân Du ra.
Suốt đoạn đường kể từ khi Tần Tuệ Minh dẫn Diệp Yên Đan xuống thủy cung, gặp cung nữ và thị vệ, còn gặp cả Long nhi quận chúa tính tình trẻ con đang bị trách phạt, bà không hề mở miệng một lời. Tần Tuệ Minh giao nhiệm vụ chăm sóc Diệp Yên Đan cho cung nữ.
- Đại ca, đây là ai? Bạn huynh mà cũng có cả bà già nữa sao?
- Muội đừng có gây chuyện nữa. Mau ngoan ngoãn ở trong phòng cấm túc đi. - Mặc dù bề ngoài tuổi tác của hai người cũng xem xem nhau, nhưng khi nói chuyện với Long nhi, hắn luôn dùng giọng điệu của một huynh trưởng để nói chuyện. Long nhi phụng phịu.
- Người ta chỉ hỏi thôi mà.
- A Vân đâu? Ta còn phải ở đây bao lâu nữa?
- Cho đến khi ta trở về, ngươi cứ ở đây đi.
- Xin ngươi, hãy cứu lấy A Nguyên...
Diệp Yên Đan nghẹn ngào quỳ xuống cầu xin. Hắn chỉ nhìn bà một cái rồi phủi áo đi. Tần Tuệ Minh nhờ vào mùi hương và sức mạnh kỳ lạ trên người Triệu Thụy Nguyên mà tìm ông.
Đặng Vân Du ngồi một mình nghịch cỏ trong sân. Nghịch chán rồi cô đứng dậy duỗi lưng. Mấy ngày nay kỳ lạ là hoàng đế và Dương công công không trò chuyện mấy về chuyện kia nữa. Mà thị vệ canh gác ở bên ngoài cũng dày đặc.
Chân Nhân Chiêu An đã biến mất ngay sau ngày hôm đó. Đặng Vân Du buồn chán, chân bước loạn xạ cuối cùng lại đứng trước biệt viện của Chân Nhân Chiêu An. Vô tình nhìn thấy vợ gã đang chăm mấy cây rau ở sau vườn.
Một gã thô kệch như Chân Nhân chiêu An mà cũng có vợ đẹp và hiền lành như vậy. Thật là. Đặng Vân Du toang bước tới muốn làm quen, người phụ nữ đã nhìn thấy cô, hoảng sợ tới mức đánh rơi gáo nước trong tay. Tinh thần căng thẳng cực độ.
Đặng Vân Du buồn cười, một gã thái giám bé nhỏ như cô thì làm được gì chứ. Cô luôn để ý, kỳ lạ là chỉ có nơi này trong điện là không có ai loanh quanh gần đây. Không lẽ là sợ Chân Nhân Chiêu An?
- Công công, xin hỏi công công cần gì?
- Cô nương, đừng sợ, không biết nên xưng hô với cô thế nào? - Thấy người phụ nữ im lặng không nói, cô cũng biết người này rất rụt rè nên nói tiếp - Ta gọi cô là Chân Nhân phu nhân nhé?
- Rốt cuộc công công có điều gì sai bảo? Chiêu An đã ra ngoài từ sớm rồi. - Người phụ nữ nói mà đầu vẫn cứ cúi gầm.
- Ta không đến tìm hắn. Ta muốn nói chuyện với cô. Có thể vào nhà không?
- Có gì công công cứ nói bên ngoài. Vào nhà không tiện. - Người phụ nữ rất đề phòng. Cô cũng không miễn cưỡng.
- Cô biết phu quân mình đang làm cái gì không?
- Ta biết. Chàng nói, chàng làm xong sẽ đưa ta về quê. - Ánh mắt mang theo chút hy vọng.
- Về quê rồi, hoàng đế có cam đoan sẽ không đuổi tận giết tuyệt sao?
- Ngươi, ngươi nói có ý gì? Ngươi không phải là người của Dương công công sao?
- Cô có biết chuyện hoàng đế uống máu của yêu quái để tăng tuổi thọ không?
Người phụ nữ trợn mắt như vừa nhắc đến điều cấm kị. Cô ta nhìn xung quanh rồi nói:
- Vào nhà đã.
Đặng Vân Du biết mình đã mò đúng chỗ, như mở cờ trong bụng. Căn nhà của họ thật đơn sơ, không hề giống bên ngoài. Người phụ nữ rót một chén trà mời cô, thái độ cũng không còn gay gắt nữa.
- Công công, có điều gì xin cứ nói.
- Ta sợ, lão hoàng đế muốn giữ bí mật chuyện của mình nên sẽ nghĩ cách thủ tiêu hai người. Cô nghĩ xem, nếu thả hai người đi, chuyện đen tối của lão nếu một ngày bị dân chúng biết được thì sao? Lão sẽ chết không toàn thây. Lão cảm thấy hai người giống như cung đã giương tên, chẳng may sẽ bắn ra, ngày đêm mất ăn mất ngủ.
- Vậy phải làm thế nào đây?
- Ta trước mắt cũng chưa nghĩ được nhiều. Ta muốn hỏi cô vài câu.
- Xin công công cứ nói. Ta biết cái gì thì sẽ khai cái đó.
- Kế hoạch của hoàng đế bắt đầu từ khi nào? Cái kết cuối cùng của lão ta là gì?
- Ta cũng không rõ. Chiêu An rất kín miệng chuyện này. Chàng sợ ta bị liên lụy. Ta chỉ biết, hoàng đế đã trù tính kế hoạch này rất lâu rồi. Có lẽ là cả đời lão.
Đặng Vân Du im lặng không nói thêm gì nữa. Cô nhìn xuống cái thai trong bụng người phụ nữ. Thoáng chốc nghĩ đến cảnh tượng một nhà ba người cùng bị giết hại.
- Con cô được mấy tháng rồi?
- Gần ba tháng.
- Đã nghĩ được cái tên nào chưa?
- Rồi. Họ là Chân Nhân, tên là Chiêu Minh.