Diệp Yên Đan gặp được người bạn cũ thân thiết của mình, hai người ngồi với nhau trò chuyện rất lâu. Hiện tại cả Chân Nhân thành đều biết nạn thảm sát trong nhà Diệp Yên Đan, vô cùng thương tiếc. Diệp Yên Đan khóc lên khóc xuống một hồi lâu rồi cũng thiếp đi. Người bạn đó thở dài rồi yêu cầu đưa Diệp Yên Đan về nhà bà chứ cứ ở đây mãi cũng không phải là cách.
Đặng Vân Du cũng đỡ lo lắng. Cô nói vài ngày nữa sẽ quay lại thăm bà rồi nhanh chóng rời đi. Vương An Cơ không biết chết ở cái xó nào rồi. Hiện giờ xem ra cô còn thê thảm hơn lần đầu đến Chân Nhân thành. Đặng Vân Du không biết mình phải đi đâu.
Cô muốn vào điện một chuyến nghe tình hình của hoàng đế. Tin rằng lão không chỉ đơn thuần đứng nhìn bên ngoài. Nếu không, lão đã không sống nổi cho đến sau này. Nhưng viên thuốc tàng hình kia đã uống mất rồi, hiện giờ không thể nào. Đang suy nghĩ miên man, đầu cô bỗng đụng trúng một thứ gì đó, dội ngược ra xa. Đặng Vân Du thổn thức ôm đầu rên rỉ. Phía trên tựa hồ mang theo tiếng cười chế nhạo.
- Hừ, thật xui xẻo. Lại là ngươi.
- Tần Tuệ Minh? - Đặng Vân Du mắt tròn mắt dẹt. Hắn vẫn kiêu ngạo như vậy, nhưng ánh mắt bớt lạnh lùng hơn, cũng bớt ác hơn. Hôm nay lại còn mặc bộ đồ của công tử gia giáo, tay cầm một cái quạt giấy đung đưa. Nhìn hắn, ai dám nói hắn là yêu quái chứ? - Huynh sao lại ở đây? Đi chơi à?
- Chẳng lẽ ta không được đến lầu xanh?
- Hiện giờ nạn đói tràn lan, mùi xác chết nồng sặc. Thiên Cát lâu chắc cũng đóng cửa rồi, huynh đến ngao du cái gì chứ?
- Ta chính là ngửi mùi xác chết quen rồi, có chết nhiều hơn cũng vậy thôi.
- Vậy huynh cứ tiếp tục ngắm đi, ta đi trước.
- Khoan đã.
- Cái gì?
- Ngươi đi đâu đấy? Không sợ Vương An Cơ thấy ngươi lại giết chết à?
- Làm sao huynh hỏi cái đó? Huynh biết nhà ta gặp chuyện à?
- Chuyện đó cả Chân Nhân thành đều biết. - Đặng Vân Du cười lạnh, suốt ngày không lo bế quan lại đi rong rêu lầu xanh. Vậy mà cứ một mực khăng khăng muốn khiêu chiến Vương An Cơ. Với thực lực của hắn bây giờ đúng là còn lâu - Ngươi đang nghĩ gì đó?
- Đâu có gì. Ta không sợ, huynh cũng đừng cản trở ta.
- Ngươi muốn vào Chân Nhân điện? - Người cô bỗng khựng lại.
- Làm sao huynh biết?
- Hướng đi đó chỉ có thể đến Chân Nhân điện mà thôi. A Vân, ngươi muốn tự đào lỗ chết à? Hiện giờ ngươi cũng được xem như phạm nhân truy nã rồi đấy. - Đặng Vân Du lần đầu nghe hắn gọi tên của mình, nghe qua thật là thân mật. Tim khẽ rung lên một nhịp, nhưng nhanh chóng bình ổn lại.
- Ta biết. Ta cũng không biết phải làm sao, nhưng ta nhất định phải vào đó.
Tần Tuệ Minh thấy Đặng Vân Du kiên quyết như vậy, có chút cưng chiều. Phận làm nữ nhi mà lúc nào cũng muốn làm mấy chuyện động trời như vậy. Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi hứng thú.
- Vậy được. Ta giúp ngươi.
- Thật sao? - Đặng Vân Du mặt mày hớn hở, chộp lấy tay áo hắn.
- Nhưng mà phải có điều kiện. Ngươi nợ ta một yêu cầu.
- Được rồi, sao cũng được.
- Nói phải giữ lời.
Tần Tuệ Minh nhếch môi, hắn biến cô thành một tiểu thái giám nhỏ. Đặng Vân Du chớp chớp hai mắt. Tần Tuệ Minh cũng hóa thành một tiểu cung nữ xinh xắn.
- Tại sao lại như vậy? Ta lại biến thành thái giám. Huynh muốn biến thành cung nữ sao? - Đặng Vân Du chu môi bất mãn. Mặc dù bên ngoài là thái giám nhưng bên trong vẫn là của cô. Tần Tuệ Mih hài lòng thưởng thức bộ dạng ẻo lả kia.
- Ừ, rất hợp với ngươi. Đi thôi.
Lần này trái lại, Tần Tuệ Minh lẽo đẽo theo sau Đặng Vân Du. Bóng lưng cô tuy còng cho đúng với vai vế nhưng vẫn rất nhỏ, nhìn giống như cái mai rùa. Lúc gần đến cổng điện, thấy quân lính ở bên ngoài canh gác, Tần Tuệ Minh cúi thấp đầu xuống. Quân lính thấy cô thì chặn đường lại. Đặng vân Du hắn giọng nói:
- Đây là cung nữ thị tẩm mới của hoàng đế. Các ngươi mau tránh đường để nàng ta vào tắm rửa trang điểm.
- Cung nữ thị tẩm? Trước giờ chưa nghe qua. Mà ta cũng chưa từng thấy ngươi bao giờ.
- Chưa thấy thì bây giờ thấy. Mọi lần đều là Dương công công đích thân dẫn vào. Nay công công có việc nên ta đem vào. Ta chính là luôn làm việc ở bên ngoài thế này.
- Có cần báo Dương công công một tiếng không? - Tuy rằng thỉnh thoảng Dương công công cũng đưa cung nữ và vật lạ vào cung nhưng lúc nào cũng rất cẩn thận và nghiêm ngặt. Hai quân lính nhìn nhau dò hỏi. Đặng Vân Du lòng bàn tay ẩm ướt. Cung nữ phía dưới tiến lên một bước, xòe tay ra.
- Tì nữ thân phận hèn mọn, không có gì biếu hai vị. Đây chỉ là chút lòng thành mong rằng sau này tì nữ nhập cung rồi có thể giúp đỡ được hai vị.
- Cái này... - Quân lính nhận được tiền liền ngập ngừng. Da thịt trắng nõn như em bé sượt qua như có như không, làm bọn họ tê rần, mùi hương thiếu nữ thơm mát. Cung nữ trân quý như vậy chắc chắn dành cho hoàng đế rồi - Được rồi, vào đi.
Đặng Vân Du thở phào, lúi cúi đi vào trong. Đến khi cổng điện đóng lại mới trút một hơi.
- Khi nãy đúng là đứng tim. Công nhận huynh có năng khiếu giả gái ghê. - Đặng Vân Du cười khoái chí.
Tần Tuệ Minh đen mặt, cũng may hắn nhanh trí nếu không chân còn chưa kịp bước vào đã bị bắt nhốt lại rồi. Đặng Vân Du cười đã rồi thôi. Cô đi men theo con đường cũ, đến gần chính điện thì chợt ngừng lại, vì cô thấy một người hơi quen mắt. Gã mặc bộ đồ của thị vệ, vỏ kiếm bên hông, mắt sắt như dao, chân nhanh nhẹn khuất sau cánh cửa.
Tò mò nổi dậy, Đặng Vân Du muốn tìm hiểu kĩ hơn nữa liền khoét một lỗ trên cửa giấy nhìn vào trong. Tần Tuệ Minh thấy là cô sắp điên rồi, ngay chính điện cũng muốn nghe trộm hoàng đế. Hắn đứng bên cạnh canh chừng.
- Chiêu An, lần này ngươi làm tốt lắm, lập được công lớn.
- Đa tạ hoàng đế.
Trên mặt hắn không giấu nổi vẻ kích động. Rốt cuộc cô cũng biết đã gặp gã ở đâu. Ở đàn cầu phúc mấy ngày trước của hoàng đế, gã chính là kẻ đã hô hào đồng ý tiêu diệt Vương An Cơ đầu tiên. Bởi vì thân hình lực lưỡng của gã nên khiến cô còn nhớ rõ.
- Vương An Cơ giờ đang ở đâu rồi?
- Hôm sau, sau khi thần cùng dân chúng đến khiêu chiến, hắn chỉ nhìn một cái rồi bỏ đi. Chắc lại đi tu luyện đâu đó rồi.
- Rất tốt. Ngươi đi xem một lát, xem Triệu Thụy Nguyên đã thu phục hắn hay chưa? Sau đó cướp gương Định Thần về cho trẫm. - Gương Định Thần? Gương Định Thần đang ở trong tay Triệu Thụy Nguyên? Làm sao ông ta có được?
- Bẩm hoàng đế, lỡ như Triệu Thụy Nguyên không phong ấn được hắn thì phải làm sao?
- Vậy thì ngươi đến giúp ông ta một tay đi. - Ánh mắt hoàng đế ngoan độc chiếu xuống. Chân Nhân Chiêu An không dám nói tiếp - Ngươi nghĩ công sức bao lâu nay của ta là cái gì? Ta không thể để lão ta phá hỏng được. Làm xong chuyện rồi ta còn muốn giết lão.
- Thần đã rõ, sẽ không phụ tâm huyết của hoàng đế.
- Hoàng đế, ngài cũng lao tâm khổ cực rồi, hay là về phòng nghỉ ngơi đi. - Hoàng đế không nói gì nữa, chỉ phất phất tay. Chân Nhân Chiêu An lui xuống, Dương công công đỡ hoàng đế rời đi.
Mắt thấy Chân Nhân Chiêu An đi ra, Đặng Vân Du kéo Tần Tuệ Minh trốn đi. Nhìn đi nhìn đi, cô biết ngay chuyện này có ẩn tình mà, cô nhất định phải tra được. Nhìn qua hình như chỉ có ba người bọn họ biết. Hoàng đế chắc chắn không nói rồi, tên thị vệ thì có vẻ cứng rắn hơn nữa. Chỉ còn lại Dương công công. Nhưng làm sao để lão nói ra được đây.
- Tần Tuệ Minh, huynh có phép nào làm người khác khai ra sự thật không?
- Ngươi tưởng ta là tiên chắc? - Tần Tuệ Minh buồn cười nhìn, không biết cô lấy đâu ra cái kiểu suy nghĩ đó. Đặng Vân Du xụ mặt xuống - Nhưng tối nay chúng ta có thể nghe lén một chút. Không biết nhiều cũng biết ít.
- Bản tính đàn bà nhiều chuyện. Ta không tin không mở được miệng lão.
Tối đến, Tần Tuệ Minh ôm Đặng Vân Du bay lên mái nhà, gỡ một mái ngói ra nghe lén. Hoàng đế đang thoải mái hưởng thụ xoa bóp. Thấy Dương công công đi vào thì xua tay, cung nữ lui ra ngoài.
- Bẩm hoàng đế.
- Triệu Thụy Nguyên thế nào rồi?
- Hắn vẫn đang ở cùng nương tử, không có biểu hiện gì. Nhưng ngày thường cũng rất hay suy nghĩ.
- Hắn đang lưỡng lự, trầm biết, trước khi làm việc gì hắn đều suy nghĩ rất cẩn thận.
- Vậy có cần...
- Phái Chân Nhân Chiêu An ra ngoài một chuyến. Bóng gió nhắc tới chỗ ở của Vương An Cơ đi.
- Tuân lệnh.
Dương công công vừa đi. Đặng Vân Du cùng Tần Tuệ Minh liền bám theo. Dương công công đi đến một cái biệt viện nhỏ. Chỉ là một thị vệ mà đã được đãi ngộ cao như vậy.
- Chân Nhân Chiêu An. - Chân Nhân Chiêu An mặc thường phục, lục đục chạy ra ngoài. Thấy Dương công công thì cúi đầu. Dương công công liếc gã, giọng hơi đanh đá - Ngươi ra ngoài một chuyến, tiết lộ với Triệu Thụy Nguyên chỗ ở của Vương An Cơ đi.
- Nhưng mà công công, ngài đã hứa với ta, sau khi ta trở về sẽ để ta ở với nương tử vài ngày. Vợ ta sinh khó, lớn tuổi mới mang thai lần đầu, cần có người bên cạnh.
- Ta nuốt lời với ngươi sao? - Dương công công rít lên trợn mặt. Chân Nhân Chiêu An sợ đánh thức nương tử nên không dám nói nữa - Thì ngươi đi thêm một lần nữa. Về ta sẽ thành toàn cho ngươi. Có cái gì khó đâu, nương tử nhà ngươi cũng đâu phải trẻ con, suốt ngày cần ngươi giữ à? Chuyện của hoàng đế là chuyện lớn, ngươi phải đặt lên hàng đầu.
- Công công nói phải. Ta chỉ là lo cho nàng quá. - Chân Nhân Chiêu An trút một hơi thở nặng nề.
- Được rồi. Ta cũng biết nỗi khổ của ngươi. - Công công nhẹ giọng lại, vỗ vai hắn. Nhưng ánh mắt chẳng có vẻ gì là thông cảm - Làm xong chuyện, vợ con ngươi sẽ hưởng phước sau này. Ta sẽ nói hoàng đế cho ngươi về quê sinh sống, muốn sinh mấy đứa cũng được. Ngươi đi rồi, ta sẽ phải người đem thuốc bổ đến cho nương tử ngươi.
- Đa tạ công công. tối nay ta sẽ đi ngay. - Dương công công thấy gã có vẻ xuôi xuôi thì mỉm cười rời đi. Chân Nhân Chiêu An quay gót vào nhà. Đặng Vân Du thở hắt người ngồi nhổm mông. Chân Nhân Chiêu An này tên cũng thật quen.