Chân Nhân Chiêu Minh?
Cả người Đặng Vân Du chấn động. Thảo nào lại thấy quen như vậy. Hóa ra Chân Nhân Chiêu Minh chính là con trai của Chân Nhân Chiêu An a. Nhưng nếu sinh ở thời đại này thì hẳn Chân Nhân Chiêu Minh đã chết từ lâu rồi chứ.
Đặng Vân Du xua đi ý nghĩ đó trong đầu. Đời cha thế này, không lẽ con cũng bước theo vết xe đổ của cha. Đặng Vân Du tạm biệt người phụ nữ. Có lẽ sau khi Chân Nhân Chiêu An về, hai người cùng bàn bạc mau chóng thoát khỏi cái nơi quỷ quái này. Cô thở dài bước đi, không để ý đến nãy giờ có người cứ đi theo sau mình.
- Ngươi là ai?
Đặng Vân Du điếng người, dây thần kinh căng lên. Tuy nói là đã cải trang thành một thái giám nhưng từ khi vào điện cũng chưa từng bắt chuyện với ai, không khỏi cười khan quay đầu lại.
- Xin chào.
- Ta hỏi ngươi là ai? Sao ta chưa từng thấy?
- Ngươi chưa thấy cũng đúng. Ta đi theo Dương công công, mới vào điện được vài ngày.
- Vậy à? - Thị vệ nọ không biết thế nào mà cứ nhìn cô đánh giá. Có phải nhìn ra điểm kỳ lạ nào rồi hay không? Đặng Vân Du hồi hộp. Bây giờ ban ngày ban mặt, chắc hắn cũng không dám cưỡng chế cô đi - Thôi được rồi. Mới vào phải không? Tối nay mang một vò rượu tới doanh trại đi.
- Sao lại là ta?
- Bảo ngươi đem thì cứ đem đi. Ta đứng ở cổng trại đợi ngươi, không cần tới sớm quá.
Đặng Vân Du khóc không ra nước mắt. Cô biết lấy đâu ra rượu đưa cho hắn bây giờ. Gã thị vệ đủng đỉnh rời đi. Đặng Vân Du tính xem còn bao lâu nữa thì đến tối.
Vào bếp kiếm gì đó ăn, tiện thể chôm một hủ rượu luôn. Cô chẳng biết chọn rượu đâu, thấy hủ nào nhỏ nhỏ mang nhẹ thì lấy đi thôi. Tần Tuệ Minh đi chắc cũng được hai, ba ngày rồi. Chắc đợi hắn về rồi đi ra ngoài thôi. Ở trong này không biết khi nào thì mất mạng. Còn cần phải đi tìm Triệu Thụy Miên.
Không biết bây giờ thế nào rồi nữa...
Đặng Vân Du dừng chân trước cổng trại. Có hai quân lính chặn đường cô. Nói với nhau vài câu, sau đó thị vệ lúc chiều đi từ trong lều ra, ngoắc tay cô. Đặng Vân Du ngoan ngoãn theo vào trong.
Khung cảnh ấm áp, no đủ khác hẳn bên ngoài. Lều của hắn cũng nhỏ thôi, nhưng chắc hắn cũng có địa vị khá cao ở đây.
- Đặt xuống đó đi. Qua đây xoa bóp cho ta một chút.
- Hả? Tại sao ta phải làm vậy?
- Công công không phải làm mấy việc đó sao?
Đặng Vân Du hết đường chối cãi. Chắc hắn không đủ can đảm dụ dỗ cung nữ của hoàng đến nên mới kiếm một "người lai" như cô. Cô bĩu môi, ngồi xuống giường, tay bắt đầu di chuyển trên lưng hắn.
- Ừm... rất tốt. Phải rồi, đúng là chỗ đó. Hm, tay nghề của ngươi cũng không tệ.
Thị vệ thoải mái thả lòng hai vai. Bắp thịt cứng rắn cho thấy hắn là người thường xuyên tập võ. Nước da màu đồng bóng loáng. Đặng Vân Du bóp cho đến khi mấy ngón tay mỏi nhừ.
- Không bóp nữa. Ta mỏi rồi, ngươi tự làm đi.
Đặng Vân Du trèo xuống giường mang giày. Lập tức cả người cô bị ôm trọn lên, ném vào trong giường. Đặng Vân Du hốt hoảng cuộn người lại. Đôi mắt gã thị vệ biến đổi kỳ quái.
- Ngươi... ngươi tính làm gì? Ta nói ngươi biết, ta là công công, người của Dương công công. Ta mà có mệnh gì, ngươi sẽ chết chắc.
- Một công công nhỏ bé như ngươi cũng đòi la lớn? - Thị vệ nâng cằm cô lên, phả hơi thở nóng bỏng. Da đầu cô tê rần - Bổn thị vệ muốn ngươi thị tẩm đêm nay. Thế nào? Tiểu công công, ngươi nên tự thấy hãnh diện đi, thái giám nào vào đây cũng trải qua giai đoạn này thôi. Chỉ có ta mới nhìn trúng ngươi. Là công công mà sao da dẻ giống như nữ nhi thế?
Gã vừa nói vừa luồng tay vào tay áo của cô vuốt ngược lên phía trên. Đặng Vân Du hoảng hồn đẩy gã ra. Cố gắng tỏ ra hung hăng.
- Đồ quái dị. Ngay cả công công mà ngươi cũng không tha. Giới tính ngươi có vấn đề à? Không thích lên giường cùng nữ nhân sao?
- Ồ, ngươi là người đầu tiên đoán trúng bí mật của ta. Yên tâm, cả cái doanh trại này đều là dùng nam nhân hoan ái. Chỉ có ta vẫn trong sạch cho tới bây giờ. Chẳng qua ta chưa tìm được người thích hợp.
Vừa nói, gã lại tiến gần thêm một bước về phía cô. Đặng Vân Du ứa nước mắt. Kinh khủng quá, làm sao đây? Còn chưa kịp suy nghĩ xong, tức thì cổ tay bị nắm lấy. Gã đưa tay sờ soạng phía thắt lưng.
- Cút ra! - Đặng Vân Du gào thét, điên cuồng cấu xé hắn.
Người cô giống như có điện giật. Mỗi chỗ hắn động đến đều rất nhạy cảm. Cô vừa khóc vừa thét. Gã đâu có chịu buông tay. Sức mạnh từ gã đàn ông tập võ dễ dàng khóa trụ cô nằm dưới thân hắn. Gã cúi xuống hít hà mùi hương từ cổ cô. Đặng Vân Du ghê tởm, cổ họng co thắt phát ra tiếng nấc.
Gã thè lưỡi liếm một đường từ cần cổ xuống tới gần xương quai xanh. Cổ áo đã bị tụt ra gần xuống ngực. Làn da trắng ngần lộ ra, cảnh xuân thấp thoáng làm gã kích thích thị giác hơn. Một công công mà cơ thể giống như của nữ nhi vậy.
Gã thị vệ thấy từng tế bào của mình như thiêu đốt. Gã cởi áo trên người mình ra, chỉ còn mặc một cái quần. Đặng Vân Du biết cho dù mình có hét lên ở đây cũng chẳng ai nghe thấy, cho dù có nghe thấy cũng chẳng để tâm. Hai tay bị giữ trên đầu, thắt lưng cô bị gã nhanh chóng tháo ra quăng một bên.
Đặng Vân Du nhắm mắt, nước mắt khẽ rơi xuống. Cô nghĩ là mình không qua khỏi đêm nay. Cô nghĩ đến cái chết. Chết đi rồi cũng tốt, bị cưỡng hiếp rồi chết đi, không phải lo nghĩ về bất cứ chuyện gì nữa.
Gã thị vệ hai mắt sáng lên, như một gã nghiện gấp gáp cởi hết mọi thứ trên người cô xuống. Đặng Vân Du trân trân nhìn lên trần nhà, ngay cả khi gã đang tập trung sắp nhìn ngắm thân thể lõa lồ của cô, cô vẫn khó có thể vùng vẫy thoát đi được.
Khi ngón tay gã chạm đến lớp xiêm y cuối cùng, điều thèm khát bấy lâu của gã cuối cùng cũng được thỏa mãn. Tốc độ gã nhanh hơn hẳn. Cuối cùng, gã đã không thực hiện được điều đó.
Tần Tuệ Minh hai mắt ánh xanh, chưa từng độc ác như vậy, xách cổ áo gã thị vệ lên, ném ra một góc, sau đó trực tiếp một tay bẻ gãy cổ gã. Cái đầu gã nghẻo sang một bên, hai mắt mở lớn, chắc còn chưa kịp hiểu tại sao mình chết.
Hắn vốn muốn cho gã nếm thứ còn đau đớn hơn cả cái chết vài lần nhưng hắn muốn xem Đặng Vân Du trước tiên. Tần Tuệ Minh phất áo đi lại giường. Nhìn thấy Đặng Vân Du hai mắt vô hồn nhìn lên trần, y phục lại vương vãi khắp giường. Hắn đoán cô cũng sắp chạm đến giới hạn cuối cùng. Tần Tuệ Minh đau lòng vực cô ngồi dậy, lấy áo đắp lên người cô.
- Vân nhi, Vân nhi... tỉnh, tỉnh lại đi...
- Tần Tuệ Minh.
- Vân nhi. Xin lỗi, xin lỗi... là ta đến trễ rồi. - Tần Tuệ Minh thổn thức ôm cô vào lòng. Cơ thể cô lạnh lẽo như sắp rời khỏi thế gian này làm hắn sợ hãi. Thà rằng cô khóc, cô gào còn hơn bình tĩnh như thế này.
- Đã xong rồi ư? Xong rồi, tạm biệt huynh.
- Cô định đi đâu?
- Đi chết. Ta đã nghĩ kĩ rồi, sau khi làm xong. Ta sẽ chết thật sạch sẽ, thật nhẹ nhàng.
- Không được. Không được! Ta không cho cô chết. Cô nghe rõ chưa? Vân nhi! - Vai Đặng Vân Du bị lắc lư dữ dội. Cô nâng mắt nhìn hắn - Cô tỉnh lại đi. Cô vẫn chưa bị gì hết, hắn ta chết rồi. Là ta đến cứu cô. Vì vậy, cô không được chết.
Đặng Vân Du nhíu mày, nhìn xuống quần áo trên người, vẫn còn chưa cởi hết được ra. Não bộ bắt đầu hoạt động trở lại. Tần Tuệ Minh đã trở về? Lại còn ngồi bên cạnh cô.
- Tuệ Minh, ta chưa bị gì hết sao?
- Đúng vậy.
- Ừ, may quá. Ta còn lập trình sẵn trong đầu, đợi khi nào thì xong, khi nào thì chết, khi nào... - Đặng Vân Du vừa cười ngớ ngẩn vừa nói, giống như tử thần vừa kéo cô từ cõi chết trở về. Cả người lả đi bị Tần Tuệ Minh ôm vào lòng.
- Ta cấm cô nhắc đến chữ chết. Trước khi ta chết, cô nhất định không được chết.
Giữa đồng cỏ rộng lớn, gió nổi lên lồng lộng. Vương An Cơ chính mắt nhìn thấy Triệu Thụy Nguyên dùng gương Định Thần trong tay ông ta, thu phục hắn. Hắn nhớ lại nỗi đau cắn xé khắp người. Rốt cuộc cũng nhớ ra người đàn ông kia. Tại sao ông ta lại làm như vậy? Hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều.
Triệu Thụy Miên chập chững bước đi. Cô đã như vậy suốt một ngày trời. Hận thù và đau khổ che mờ đôi mắt. Nên khi nhìn thấy Vương An Cơ đã trở về hình dạng trước kia, cô không suy nghĩ, nhảy phốc lên Thiên Khu trượng.
Vương An Cơ thổi phồng ngọn lửa trong tay. Khi Triệu Thụy Miên nhào đến như một cơn lốc, kề Thiên Khu trượng đang phát sáng vào cổ hắn, hắn cũng đưa tay bóp lấy cổ cô, lửa như muốn thiêu đốt. Nhưng đôi mắt cô thậm chí còn nóng hơn cả lửa.
- Vương An Cơ, chính ngươi đã giết cả nhà ta. Có phải cũng muốn giết cả ta hay không?
- Triệu Thụy Miên, vì sao cha cô lại phong ấn ta? Tại sao?!
Vẫn không ai trả lời ai, hắn đẩy cô ra, tay đánh một chưởng vào ngực cô. Triệu Thụy Miên lộn một vòng trên không, y phục màu tím thay thế, lấy trượng huơ một cái đỡ đòn.
Cánh đồng cỏ phút chốc biến thành chiến trường. Không ai nhường ai, đánh nhau kịch liệt. Đặng Vân Du vừa đến, liền hoảng hốt ngăn bọn họ lại. Còn có Tần Tuệ Minh và hai phu thê Triệu Thụy Nguyên ở đó.