Quan Thuật

Chương 956: Tề Chấn Đào bị mất mặt thảm hại

Biết người ta chẳng coi một Chủ tịch huyện nhỏ nhoi ra gì, giống như những quan lớn của sở Giao thông tỉnh, mũi lúc nào cũng hếch lên trên trời.

Đừng nói đó là Vi Kiến Minh một quan cấp Phó giám đốc thường vụ sở, cho là một trưởng phòng quản sự bên dưới thôi khi đối mặt với Phó giám đốc sở thậm chí cán bộ cấp Giám đốc sở của địa khu tới, thái độ cũng không sai biệt lắm.

Vi Kiến Minh đồng ý gặp mình, đương nhiên tất cả đều nhờ mặt mũi của Tiền Hồng Tiêu. Diệp Phàm đem chuyện bất mãn giấu ở vào trong lòng, vẻ mặt tươi cười rút một điếu Trung Hoa ra mời.

Vi Kiến Minh liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, đưa tay ra nhận.

Nhưng khi Diệp Phàm lấy ra bảng kế hoạch hạng mục của dự án quốc lộ Thiên Tường, Vi Kiến Minh chỉ thản nhiên nhìn tiêu đề một cái, căn bản không giở ra xem, mày nhíu lại, nhìn Tiền Hồng Tiêu một cái, không hỏi Diệp Phàm mà lại hỏi anh ta, nói:

- Hồng tiêu, không phải đã nói từ trước rồi sao? Đức Bình không có khả năng trong cùng năm lại kiến thiết hai dự án quốc lộ.

- Giám đốc sở Vi, điều này, đồng chí Diệp Phàm nói chỉ hy vọng trên sở có thể cho dự án thông qua, đồng thời không yêu cầu trên sở cấp tiền. Mục tiêu của chính là tranh thủ xin trợ cấp tài chính từ bên trên.

Tiền Hồng Tiêu nghe chột dạ, kiên trì giải thích.

- Tranh thủ xin trợ cấp tài chính từ bên trên,, nếu như thế thì từ đầu nên nói rõ, trên sở một phân tiền cũng không có.

Vi Kiến Minh vừa nghe, sắc mặt rõ ràng dịu xuống hẳn.

Cầm bút lên ghi ghi chép chép vài câu, cười nói:

- Giám đốc sở Lô vừa đúng lúc có ở văn phòng, anh lập tức đi tìm ông ta, nếu ông ta đồng ý, thì sau đó mang đến hội nghị Đảng ủy thông qua là không còn vấn đề gì nữa.

Ra khỏi văn phòng của Vi Kiến Minh, Diệp Phàm cười nói:

- Lão Tiền, lãnh đạo của ông rất biết nói chuyện.

- Ừ, Giám đốc sở Vi là lãnh đạo cũ của tôi.

Tiền Hồng Tiêu cũng giãn hẳn chân mày ra, lên tiếng, nói:

- Bí thư Diệp, chút nữa, nếu...

- Có chuyện gì cứ nói thẳng, lão Tiền, giữa chúng ta còn phải ấp a ấp úng sao?

Diệp Phàm nói.

- Ôi... Thôi, không nói, mặc cho số phận đi.

Tiền Hồng Tiêu nuốt lời vào trong, nói.

Lô Cửu Nhất là người cầm lái của sở Giao thông tỉnh, nghe nói mới chỉ 50 tuổi, nhìn thì có vẻ hòa ái và mạnh mẽ.

Lúc Diệp Phàm lấy dự án của quốc lộ Thiên Tường từ trong cặp ra đưa qua, Lô Cửu Nhất tiện tay giở vài trang, sau đó để lại trên bàn nhất, vẻ mặt nghiêm túc, nói:

- Hạng mục lớn trị giá vài trăm triệu, Đức Bình có năng lực chống đỡ sao? Quả thực là làm càn.

- Giám đốc sở Lô, chúng tôi không cần địa khu Đức Bình chi tiền, cũng không dùng một đồng nào của sở Giao thông, chỉ cần trên sở đồng ý phê duyệt, cái chúng tôi cần là hạng mục, còn vấn đề kinh phí chúng tôi sẽ tự giải quyết.

Diệp Phàm khẩn trương giải thích nói.

- Tự giải quyết, các người lấy gì giải quyết, con số vài trăm triệu chứ không phải mấy đồng, đồng chí Diệp Phàm, trên sở có thể tùy tiện phê duyệt sao? Đến lúc đó công trình không thể khởi công, hoặc là bỏ dở giữa chừng, lãng phí chỉ tiêu hạng mục thôi thì không nói đằng này sở Giao thông cũng trở thành trò cười cho Nam Phúc, Lô Cửu Nhất tôi là người phải chịu trách nhiệm với lãnh đạo.

Lô Cửu Nhất lạnh như băng hừ nói, xem vẻ rất đúng với cái nhìn của người ở trên cao nhìn xuống dưới.

- Giám đốc sở Lô, hãy nghe tôi kể lại tỉ mỉ về vấn đề trù bị tài chính...

Diệp Phàm vừa mới nói tới đây, Lô Cửu Nhất đã không còn kiên nhẫn, liền vung tay lên nhìn Tiền Hồng Tiêu hừ giọng, nói:

- Trưởng phòng Tiền, về sau đừng tùy tiện dẫn người vào chỗ của tôi, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.

Diệp Phàm vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng bị Tiền Hồng Tiêu ngăn lại. Đương nhiên, vẻ mặt của Tiền Hồng Tiêu tất nhiên cũng xanh mét lại, trước kia Lô Cửu Nhất khi gọi Tiền Hồng Tiêu đều gọi là tiểu Tiền, hôm nay không ngờ lại gọi Trưởng phòng Tiền, kêu tên chính thức như vậy xem ra đang bất mãn.

- Lão Tiền, rất xin lỗi, làm hại ông bị lãnh đạo phê bình.

Diệp Phàm đương nhiên cũng hiểu được sắc mặt đó nói lên điều gì.

- Không có gì, cùng lắm thì chuyển công tác, không làm ở sở Giao thông tỉnh nữa. Giám đốc sở Lô có lẽ cũng sắp thăng chức rồi, đi cũng tốt.

Tiền Hồng Tiêu không nhịn được nữa, phát bực nói. Quay đầu nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, cười khổ nói:

- Ông anh, việc này tôi không thể giúp ông anh được rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

- Lão Tiền, nếu trên sở có người dám động vào ông, ông cứ gọi điện thoại cho tôi, trời có sập thì tôi cũng sẽ giúp ông.

Diệp Phàm hừ giọng nói.

- Cảm ơn, đến lúc đó sẽ tính.

Tiền Hồng Tiêu gật gật đầu, nhưng không có vẻ lạc quan.

Diệp Phàm cầm lấy dự án trực tiếp đến nhà họ Tề, Vợ của Tề Chấn Đào là Phong Nhã Mai tiếp rất nhiệt tình.

- Tiểu Diệp, Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn của cậu còn không?

- Còn thì vẫn còn, nhưng không nhiều, chỉ còn vài viên thôi.

Diệp Phàm gật gật đầu, tưởng Phong Nhã Mai còn cần, hôm nay yêu cầu Tề Chấn Đào làm việc, có tiếc thì cũng phải dâng lên một viên.

- Là chị dâu của cô, là người lần trước cháu gặp, vợ của Vụ trưởng Phong, Lý Liên.

Phong Nhã Mai hơi ngượng ngùng.

- Vâng...

Diệp Phàm ừ một tiếng, không tỏ thái độ gì. Nếu là Phong Nhã Mai cần thì không cho không được, nếu là Lý Liên cần thì phải suy tính một chút. Bởi dù sao thì thứ đó không còn nhiều, dùng một viên thì sẽ ít đi một viên, sau này không còn phối chế ra được nữa.

- Bọn họ sẽ không dùng không của cháu đâu.

Phong Nhã Mai tuổi tác lớn gấp đôi Diệp Phàm, kinh nghiệm sống đương nhiên phong phú, liếc mắt một cái đã biết trong đầu Diệp Phàm suy nghĩ gì rồi.

- Cô Phong, không phải cháu keo kiệt, những thứ này đích xác là không còn nhiều nữa. Nếu cô cần, cháu không nói hai lời, sẽ lấy ra liền.

Diệp Phàm nói một câu, khiến trong lòng Phong Nhã Mai cảm thấy khá thoải mái, cười nói:

- Đứa nhỏ này, anh trai cô làm gì cháu cũng biết, ông ấy công tác ở bộ Tài chính. Các cháu không phải đang làm đường sao? Còn nữa, ở huyện không phải đang muốn làm công tác kiến thiết sao? Lần trước, trước khi đi ông áy có nói qua, bảo cậu lần này khi đến Bắc Kinh phải chuẩn bị vài hạng mục trước. Ông sẽ chọn hạng mục thích hợp, có thể sẽ cấp cho huyện cháu chút kinh phí.

- Bao nhiêu ạ?

Diệp Phàm khẩn trương hỏi, cái bánh thơm thế hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.

- Đứa nhỏ này, vừa nghe nói đến tiền hai mắt sáng lên.

Phong Nhã Mai cười nói, gõ đầu Diệp Phàm.

- Ha hả, cô Phong, cháu cũng không có cách, cũng bị bức mà, Ma Xuyên thì cô cũng nghe nói qua rồi, cái gì cũng cần tiền.

Diệp Phàm hắng giọng cười nói.

- Ừ, cụ thể ra sao cô cũng không rõ lắm, cái này phải xem bản lĩnh của cháu thôi. Nếu có thể làm cho Lý Liên và Bạch Tuyết vừa lòng, có lẽ sẽ kiếm được nhiều hơn, vài triệu là chuyện trong tầm tay.

Phong Nhã Mai cười nói.

Giữa trưa, Tề Chấn Đào trở về.

Sau khi nghe xong lời Diệp Phàm nói, cẩn thận lật phương án ra xem, lấy bút ra ký.

Nói:

- Tiểu Diệp, không thể chuyện gì cũng tìm lãnh đạo cấp trên ký, làm như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt, làm cho người ta nghĩ là lấy thế khinh người, sẽ bất lợi cho cậu khi triển khai công tác.

Phương án vẫn phải được trình từ dưới, từng bước một trình lên trên, đây là trình tự làm việc. Cũng có thể nói, đây là một quy tắc ngầm.

Nếu tất cả mọi người ai cũng giống cậu tìm lãnh đạo bên trên ký tên như vậy, thì còn cần lãnh đạo bên dưới làm gì, làm trang trí có phải hay không?

Người ta trong lòng oán hận, sau này khi cậu tìm tới xin cấp kinh phí cho hạng mục, chắc chắn sẽ bị người ta tìm cách ngăn trở.

Hơn nữa, thế đạo này gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách, chữ ký của tôi cũng không nhất định sẽ linh nghiệm.

Về sau nhớ kỹ, dùng bản lĩnh của chính mình, nghĩ ra biện pháp khai thông các ngã bên dưới, mới có thể biểu hiện được bản lĩnh của Diệp Phàm cậu.

- Cháu biết rồi, chú Tề, tuy nhiên, sở Giao thông tỉnh có chút đặc thù. Lúc ấy Chủ tịch huyện huyện Hồng Sa Châu ở Đức Bình là Quách Tân Bình có mâu thuẫn với Ma Xuyên.

Vì chuyện đó mà Bí thư huyện ủy Ma Xuyên Chu Phú Đức bị dời công tác. Nghe nói Quách Tân Bình có thân thích ở sở Giao thông tỉnh, phỏng chừng nếu đi từ bên dưới lên thì có mài nhẵn trình tự thì cũng không thông được.

Hơn nữa, sáng nay cháu đến sở Giao thông tỉnh, thấy thái độ của Giám đốc sở Lô, biết là tuyệt đối đã hết kịch để diễn.

Cháu cũng bị buộc mà bất đắc dĩ, thời gian lại gấp, đi theo trình tự bình thường sẽ không kịp. Phỏng chừng hai tháng sau thì tân Bí thư Chủ tịch huyện Ma Xuyên sẽ tới nhậm chức rồi. Đến lúc đó cháu muốn làm gì cũng bị quản chế nhiều mặt, càng khó khăn hơn.

Diệp Phàm đưa ra nguyên nhân bên trong.

- Ừ khi cần mượn lực thì phải mượn, ha hả, tên nhóc này, đừng miệng lúc nào cũng ngon ngọt như thế, sau này làm việc thì bản thân căn bản không cần nghĩ biện pháp, trực tiếp chạy tới chỗ chú Tề đây. Chú chích cho mũi thuốc dự phòng, một vài chuyện nhỏ thì đừng đến làm phiền chú. Tuy là đại sự nhưng cũng phải tự mình nghĩ biện pháp trước.

Tề Chấn Đào cười nói.

- Cháu biết rồi chú Tề.

Diệp Phàm gật gật đầu, đột nhiên hỏi:

- Chú Tề, chuyện bên chú làm thế nào rồi?

- Phía bên chú, nhóc con như cháu hỏi làm gì, nhóc con hôi sữa chen vào làm gì.

Tề Chấn Đào tức giận mắng.

- Cháu... cháu cũng muốn giúp chú Tề, ha hả, không hỏi.

Diệp Phàm chu mồm thè lưỡi, chung quy không lôi Kiều Viên Viên ra, thầm nhủ mình và Kiều Viên Viên còn chưa thân tới mức có thể khiến ba cô ta đồng ý ra mặt hỗ trợ.

Buổi chiều, Diệp Phàm lại đến sở Giao thông tỉnh.

Lần này, Diệp Phàm không đến làm phiền Tiền Hồng Tiêu mà bản thân ôm cây đợi thỏ, canh giữ ở cạnh cửa.

Mãi đến hơn ba giờ mới nhìn thấy Giám đốc sở Lô đi tới.

Diệp Phàm lập tức chạy đến, thư ký của Giám đốc sở Lô chưa có phản ứng kịp, Diệp Phàm đã lấy phương án hạng mục ra đưa ra trước mặt.

- Không phải đã nói rồi sao, phương án này sở không duyệt.

Lô Cửu Nhất mặt nghiêm lại, căn bản không tiếp nhận phương án kế hoạch, kia, vẻ mặt rất khó coi.

- Tránh ra, nếu không đi tôi gọi bảo vệ, chưa từng thấy qua loại người như ngươi.

Thư ký của Lô Cửu Nhất là Vương Lâm vừa thấy chủ tức giận, lập tức xông lên phía trước, đẩy Diệp Phàm ra.

- Đẩy gì thế này.

Diệp Phàm hơi dùng sức, thư ký Vương bị ngã nhào vào tường, phía sau lưng nghe đau.

Lập tức nói:

- Giám đốc sở Lô, xin xem lại lần nữa, nếu không được, tôi sẽ không đến quấy rầy nữa, không bao giờ. Bằng không, mỗi ngày tôi sẽ ở chỗ này chờ. Cùng lắm thì bị Bảo vệ lôi đi ăn cơm tù vài ngày, sau đó ra ngoài tôi lại tiếp tục đến.

Diệp Phàm đùa giỡn nói.

Lô Cửu Nhất nhíu mày, mất thăng bằng hừ nói:

- Lấy qua đây.

Diệp Phàm đưa qua.

Phỏng chừng là nhìn thấy chữ ký của Tề Chấn Đào, Lô Cửu Nhất chân mày động đậy, trộm nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, tay cầm phương án hai mắt nhìn chăm chăm, kỳ thật một chữ cũng không xem, phỏng chừng đang tính toán được và mất.

Thầm nhủ: Không thể tưởng được tên nhóc này năng lực không nhỏ, không ngờ kiếm tới Tề Chấn Đào xin chữ kí. Việc này thực sự có chút khó làm, Tề Chấn Đào là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, sở Giao thông tỉnh do ông ta trực tiếp phân công quản lý. Không làm thì phỏng chừng sẽ đắc tội với ông, xử lý thì lại đắc tội với Cố Phong Sơn. Tuy nhiên, chỉ cần có thể được điều lên một bậc, nhảy ra khỏi sở Giao thông, về sau Tề Chấn Đào cũng sẽ không cách nào xen vào.

Lần này điều chỉnh cấp bậc lương mà nói, Cố Phong Sơn là Đảng bí thư nắm công tác phân công quản lý, phân lượng đương nhiên lớn hơn so với Tề Chấn Đào. Hơn nữa...

Thật lâu sau

Lô Cửu Nhất định được chủ ý, nhìn qua phương án trên tay Diệp Phàm, nói:

- Việc này không cần suy xét, địa khu Đức Bình không có khả năng cùng lúc tiến hành hai hạng mục quốc lộ lớn. Đây là trách nhiệm mà Lô Cửu Nhất tôi phụ trách đối với địa khu Đức Bình...