- Núi không chuyển dời thì nước chuyển dời, hừ.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, cầm lấy phương án bỏ đi.
- Quá quắt, Giám đốc sở, tôi thấy nên kêu phòng Bảo vệ đến cho hắn một trận mới được, bằng không, xem sở Giao thông của chúng ta là vườn rau chắc.
Vương thư ký lấy lòng nói.
- Biến qua một bên đi, hừ
Lô Cửu Nhất phun ra một câu, nghiêm mặt bước vào văn phòng. Đắc tội Tề Chấn Đào trong lòng ông ta không khó chịu mới là lạ. Thư ký Vương gió chiều nào xui theo chiều đó, vừa lúc gặp rủi ro, đúng là xui xẻo.
- Cậu có phải đắc tội người nào đó rồi phải không?
Tề Chấn Đào hỏi.
- Không rõ lắm, chính là Cố Tuấn Phi đó, hơi có chút gút mắc, chẳng lẽ là do ông ta làm khó dễ?
Diệp Phàm lôi Cố Tuấn Phi vào.
- Cố Tuấn Phi thêm Trương Minh Đường, người của Cố gia ở Bắc Kinh. Ôi...
Vẻ mặt của Tề Chấn Đào âm trầm, thở dài.
Thật lâu sau, nói:
- Bỏ đi Tiểu Diệp, tôi cấp cho cậu 5 triệu, quốc lộ Thiên Tường địa khu cũng đã thông qua, nên cứ lấy danh nghĩa là hạng mục của địa khu mà làm, hơn nữa cậu cũng đã kiếm được 21 triệu, cộng lại cũng được 26 triệu, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu. Đối với Ma Xuyên mà nói, cũng là chiến tích lớn rồi. Có một số việc, lực thì không thua nhưng nên lui một bước.
- Chú Tề, cảm ơn chú, việc này, cháu không tính sẽ buông tha. Cháu muốn trực tiếp đến Bắc Kinh một chuyến.
Hai mắt Diệp Phàm lóe lên ánh hào quang kiên định.
- Có chí khí, cứ đi, không được thì trở về. Nếu nhóc con cậu có thể khiến tướng quân Tống gật đầu, phía tỉnh Giang Đô chú sẽ ra mặt cho cháu.
Tề Chấn Đào một quyền đấm lên bàn, mặt âm u. Lần này, Lô Cửu Nhất không xem mặt mũi của lãnh đạo trực tiếp ra gì, Tề Chấn Đào tất nhiên thấy mất mặt rồi, không tức giận mới là lạ.
- Quyết định rồi.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Tề Chấn Đào.
- Quyết định rồi.
Tề Chấn Đào nói.
Diệp Phàm trở về huyện Ma Xuyên một chuyến, sắp xếp công tác đâu ra đó, sau đó lại tìm đến chỗ Trang Thế Thành báo cáo tình hình của quốc lộ.
- Đi đi, nếu thật sự không được thị gọi điện thoại cho tôi.
Trang Thế Thành thoáng chút suy nghĩ, cổ vũ nói. Nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, hỏi:
- Tiểu Diệp, cậu và Chủ tịch tỉnh Tề sao lại thế này?
- Con trai của Chủ tịch tỉnh Tề tên Tề Thiên, là anh em kết nghĩa với tôi. Cả nhà anh ta đối xử với tôi rất tốt.
Diệp Phàm nói.
- Lão Hạ, vụ án bên kia điều tra thế nào rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Tiến triển rất chậm, bên tỉnh Giang Đô thật sự rất cấp bách, chúng ta lại không có người quen, không đánh vào được. Nhưng thật ra vấn đề của Đức Bình không lớn, phỏng chừng vấn đề trọng điểm hẳn là ở phía tỉnh Giang Đô.
Hạ Hải Vĩ cau mày.
- Ừ, trong khoảng thời gian này tôi bận quá, còn phải đến Bắc Kinh tranh thủ cho hạng mục quốc lộ Thiên Tường. Chờ cho qua việc này sẽ nghĩ cách.
Diệp Phàm nói.
- Tôi không vội, công ty đồng nghiệp bên tỉnh Giang Đô khẳng định có vấn đề. Kéo tơ lột kén, tôi không tin công ty đồng nghiệp bên đó thật sự là quả trứng không có kẽ hở, hừ.
Hùng tâm của Hạ Hải Vĩ đột nhiên bùng nổ.
- Anh Hạ, anh lại khôi phục khí thế của một Trung đoàn trưởng khi còn làm cảnh sát hình sự rồi. Đúng vậy, chỉ cần có kẽ hở, chúng ta sẽ có cơ hội tiến vào.
Diệp Phàm cười nói.
- Ừ, anh Hạ của cậu là người như thế nào chứ, tương đương...
Hạ Hải Vĩ vừa mới chuẩn bị khoác lác, nhìn vẻ mặt Diệp Phàm đang cười liền dừng lại.
- Không nói nữa, nói cũng không có ý nghĩa. Chuyện lần này cậu cứ yên tâm, không bắt được nhóm người đó tôi không phải là Hạ Hải Vĩ.
- Kỳ khai đắc thắng*, ha ha ha...
Hai ly rượu cụng vào nhau.
Chú thích: Kỳ khai đắc thắng nghĩa là: thắng ngay từ trận đầu.
Buổi tối, tới thành phố Thủy Châu.
Ba người cùng ngồi trong một quán rượu nhỏ.
- Thiết Hải, Phạm Cương, có điều tra được chuyện gì của Lô Cửu Nhất không?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
- Lô Cửu Nhất nghe nói là nhờ Cố Phong Sơn trợ giúp đề cử đi lên, người sau lưng ông ta chính là Cố Phong Sơn. Tuy nhiên, lúc ấy khi Lô Cửu Nhất ngồi trên chiếc ghế ở sở Giao thông tỉnh thì Cố Phong Sơn vẫn chưa tới Nam Phúc, phỏng chừng Lô Cửu Nhất đã sớm qua lại với Cố gia ở Bắc Kinh. Năm ngoái, sau khi Cố Phong Sơn đến Nam Phúc, Lô Cửu Nhất phỏng chừng chính là cái đinh mà Cố gia xếp vào tỉnh Nam Phúc.
Triệu Thiết Hải nói.
- Mặc kệ ông ta là đinh sắt hay bất kể là đinh gì, dám trêu anh của chúng ta thì phải trả giá, hừ.
Phạm Cương là em trai của Phạm Xuân Hương, trước giờ vẫn xem Diệp Phàm như anh trai.
- Đương nhiên, cho dù là Cố gia ở Bắc Kinh, chúng ta có là trứng gà cũng phải đi va với đá, mẹ kiếp, đúng là không ra gì cả.
Triệu Thiết Hải tiếp tục mắng.
- Nghe nói Phó giám đốc thường vụ sở của sở Giao thông Vi Kiến Minh cũng không hợp với Lô Cửu Nhất, còn nghe nói bởi vì cục diện ảm đạm của Bí thư Thành ủy Hứa Vạn Sơn khiến cho ở tỉnh tiến hành một loạt hành động điều chỉnh nhân sự. Trước mắt người nhìn chằm chằm vào vị trí Phó chủ tịch tỉnh khá nhiều, Lô Cửu Nhất là người có tiềm lực cạnh tranh nhất.
Phạm Cương lộ ra tin tức bên lề.
- Ừ trong Phó chủ tịch tỉnh có người được điều chỉnh vào vị trí của Hứa Vạn Sơn, vậy vị trí Phó chủ tịch tỉnh sẽ trống, đây là quân bài hiệu quả và lợi ích Domino.
Lô Cửu Nhất muốn ngồi lên ghế Phó chủ tịch tỉnh, có Cố Phong Sơn ủng hộ thì rất có khả năng thành công. Tuy nhiên, phỏng chừng Bí thư Quách và Chủ tịch tỉnh Chu chưa chắc để yên cho chuyện này xảy ra.
Đương nhiên, nếu Lô Cửu Nhất một lòng một dạ đi theo Cố Phong Sơn, vì Cố gia bán mạng, ông ta chẳng những bị Bí thư Quách và Chủ tịch tỉnh Chu ngăn trở, hừ...
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
- Anh, việc này chỉ sợ không dễ làm. Chúng ta đều là côn trùng tép riu, muốn lay động Cố Phong Sơn, khác nào kiến càng bám cổ thụ?
Phạm Cương đầu óc rất thông minh, cũng rất thẳng tính, âm trầm nhìn mặt Diệp Phàm liếc mắt một cái, còn nói thêm:
- Đương nhiên, nếu anh quyết định ra tay, chúng ta có bị lôi xuống bùn thì cũng phải làm cho Lô Cửu Nhất thối chung mới được, dám trêu anh tao, chết chắc rồi.
- Đúng vậy tôi cũng không tin Lô Cửu Nhất là quan thanh liêm gì cả, chỉ cần có thể tìm ra cái gì đó, cho gã xuống bùn trước rồi nói sau.
Triệu Thiết Hải không một tia do dự.
- Ừ, hai người cứ bí mật điều tra, tôi sẽ khiến cho Lô Cửu Nhất biết lợi hại của côn trùng tép riu.
Diệp Phàm sau khi nói xong, trước mắt hiện ra bóng dáng của Kiều Viên Viên. Nếu Lô Cửu Nhất muốn ngồi lên chiếc ngai vàng Phó chủ tịch tỉnh, khẳng định phải qua cửa của Ban Tổ chức Trung ương...
Thủ đô Bắc Kinh.
Diệp Phàm vừa rời khỏi không đến 20 ngày, giờ đã trở lại. Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau vừa ngay ngày thứ Sáu, vừa đúng lúc tìm người.
Nhà của tướng quân Tống Gia Xuyên ở khu Hải Điến vịnh cây cau.
Nghe nói khu này toàn là lãnh đạo cấp cao của quân đội sinh sống, thấp nhất cũng phải từ cấp thiếu tướng. Một sơn vịnh rất bình thường, không hoa lệ, hơn nữa phong cách khá cổ xưa.
Nhưng, khi bước vào bên trong mới hiểu được, bảo vệ cửa do cảnh sát có vũ trang gác, phỏng chừng nếu không được hẹn hoặc không có giấy thông hành đặc biệt thì căn bản sẽ không vào được.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm dưới cái nhìn dò xét đầy uy vũ của ba cảnh sát lấy ra giấy chứng nhận cấp Phó trưởng ban Quân vụ - Tổng bộ tham mưu do Triệu Bảo Cương cho, ba người cảnh sát có vũ trang vội vàng chào hỏi theo nghi thức quân đội.
- Đầu tiên, xin hỏi muốn đi chỗ nào, tôi sẽ dẫn đường cho anh?
Một cảnh sát có vũ trang vai đeo quân hàm thượng úy nhiệt tình hỏi han.
- Không cần, tôi đi loanh quanh một chút.
Diệp Phàm cười nói, tùy bước bước vào.
- Anh bạn, giấy chứng nhận là thật hay là giả đấy?
Một cảnh sát có vũ trang vóc dáng cao nhỏ giọng hỏi cảnh sát có vũ trang lùn đứng bên cạnh.
- Đừng nói lung tung, tuyệt đối là thật. Ngẫm lại xem, kẻ làm giả cho là thần kinh có vấn đề thì cũng không dám tới chỗ chúng ta làm bừa. Mỗi lầu của các quan lớn đều có cảnh vệ đặc biệt.
Anh cảnh sát có vũ trang lùn nói.
- Rất trẻ, nhìn không giống.
Anh có vóc dáng cao lắc lắc đầu, thật sự là không dám gật bừa.
- Đích xác tuổi trẻ, hơn hai mươi đã làm tới Phó trưởng ban Quân vụ, đó là chức vụ mà chỉ có quan lớn có cấp bậc thiếu tướng mới có thể đảm nhiệm. Chẳng lẽ hắn là tướng quân? Quá nghịch thiên rồi.
Người có vóc dáng thấp nhún vai, đương nhiên vẻ mặt cũng rất mê hoặc.
- Nói thầm gì thế.
Chàng thủ trưởng thượng úy hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tuyệt đối là có hậu thuẫn không tầm thường, bằng không, trẻ tuổi thế này...
Diệp Phàm đi một vòng.
Rốt cục thấy được lầu số 36.
Một tứ hợp viện có phong cách khá cổ xưa, cửa dùng gỗ tạo thành. Nếu không cẩn thận thì vừa thấy còn tưởng rằng đó là nhà của nông dân.
Trạm cảnh vệ ở cửa cũng không uy phong như trong tưởng tượng, mà chỉ do một hàng rào làm thành, không khóa.
Diệp Phàm nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Nhất tiễn hồng quân xuống Nam Sơn, gió thu mưa phùn lất phất, lá ngô đồng rơi lả tả, hồng quân bao lâu lại trở về? Nhị tiễn hồng quân đứng bên lộ, bàn hồng quân đặt ở ven đường, trên bàn bày rượu tiễn đưa, mong ước hồng quân đánh thắng trận...
Trong viện truyền ra một thanh âm có vẻ u buồn, hình như là khúc hát xưa cũ, trên cơ bản giờ đã không còn ai nghe nữa, Diệp Phàm nghe mà da đầu dựng đứng.
Quét qua một lượt, mới phát hiện tại một góc phía đông bắc không ngờ lại có một mảnh vườn trồng rau, một ông già đang ngồi xổm trên luống rau, cẩn thận bồi đất trồng rau, nhổ cỏ.
Ông già này không biết là ai trong nhà Tống tướng quân, theo lý thuyết hẳn không phải là cha của ông ta, chắc là thân thích. Diệp Phàm trong lòng nghi hoặc, đi vào trong. Đứng lại một lúc, phát hiện ông già cũng chưa ngẩng đầu lên, vẫn còn chăm chú với đám cỏ xanh.
Diệp Phàm cũng ngồi xổm xuống, giúp ông già nhổ cỏ.
- Đừng động vào, chút cỏ này bị cậu nhổ rồi thì lão già đây nhổ gì.
Lão già hơi có vẻ bực mình, tức giận quát.
- Nhổ chưa đủ có phải không, tôi đưa ông đến thảo nguyên nhổ cho thỏa thích.
Diệp Phàm hừ thanh nói.
- Cậu biết cái gì, đứa con nít ranh từ đâu tới, dám tranh cỏ với lão già này. Ông đây rong ruổi trên thảo nguyên từ khi cậu còn chưa có trong bụng mẹ kìa.
Lão già hừ nói.
- Rong ruổi trên thảo nguyên, cưỡi ngựa thì có gì. Hiện tại bỏ ra mấy trăm tệ, có thể cưỡi được vài ngày.
Diệp Phàm cũng không vừa, cảm thấy lão già thích cành cao, trong lòng cũng có chút tức giận, châm chọc nói.
- Thời ông mày là đầu rơi máu đổ, còn chơi, liều mạng thì có. Thanh niên các cậu làm sao hiểu được. Nếu thấy được cảnh thật chắc sẽ bị dọa đến tè ra quần, hừ.
Lão già nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, khinh thường nói.
- Tè ra quần, tôi nhát gan như vậy sao? Huyện Ma Xuyên Đức Bình có nghe nói qua chưa? Cái địa phương là ổ thổ phỉ đó, hiện tại, không phải đã bị tôi trị cho dễ bảo rồi sao. Một thảo nguyên nhỏ, có là cái đinh gì.
Diệp Phàm tất nhiên có nguyên nhân riêng, lãnh đạo cao tầng của quân đội có một vài người là người già, thậm chí là từ thời niên đại đặc thù, chiến tranh giải phóng, các lão già này tính tình tương đương cổ quái, mình cung kính người ta chưa chắc người ta hiểu, cho nên, Diệp Phàm quyết định làm ngược, thử một chút xem sao.
- Cậu... Trị được Ma Xuyên, không có khả năng, cậu mới từng đó tuổi.
Lão già rốt cục cũng ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, lại cúi đầu, lắc lắc đầu.
- Không tin sao? Mã Hồ Tử ông có biết không lão già?
Diệp Phàm cố ý hừ nói.