- Chú Tề, cháu giả danh lừa bịp khi nào, tốt xấu gì cháu cũng là một Chủ tịch huyện, thế mà bị chú nói thành một tên giang hồ bịp bợm. Chú nhìn Bí thư Trang đi, người ta tin tưởng cháu biết bao!
Diệp Phàm giả vờ không hài lòng, đứng bên cạnh lẩm bẩm.
- Thật sao? Tiểu tử này còn trách tôi hả, có phải là chú Tề tôi không chiếu cố tới cháu nên cháu bất mãn đúng không?
Tề Chấn Đào liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, sau đó lại liếc mắt Trang Thế Thành một cái, cười nói:
- Bí thư Trang ạ, sau này đừng có chiều chuộng tiểu tử này quá, khi nào nên phê bình thì nhất định đừng nhẹ tay, bằng không, thanh niên mà, được đằng chân lân đằng đầu lắm.
- Chủ tịch Tề, biểu hiện của đồng chí tiểu Diệp rất tốt. Dù tôi muốn phê bình thì cũng phải có lý do đúng đắn chứ, đúng không nào? Ha ha...
Trang Thế Thành tạm thời tâm trạng rất tốt.
Cái này đương nhiên là có nguyên nhân. Vì Phó chủ tịch Phượng Thiên Diêu của Phượng gia ở Bắc Kinh đã về hưu là nhân vật đại biểu của Tân phái.
Phạm vi thế lực của phái này là khu vực thành phố Tân Môn, gần đây các thế lực địa phương đều chen tay vào tỉnh Nam Phúc, y đương nhiên cũng muốn giành một chén canh.
Trang Thế Thành chính là người mà Phượng Thiên Diêu xếp đặt vào tỉnh Nam Phúc, chỉ có điều là lực lượng của Trang Thế Thành yếu quá.
Cho đến nay, Trang Thế Thành luôn luôn muốn tìm một chỗ dựa vững chắc hơn trong tỉnh, ví dụ những ủy viên thường vụ tỉnh như Tề Chấn Đào chẳng hạn. Nếu là kéo được họ vào Tân phái thì đó là một công lao rất lớn.
Hơn nữa, nếu có được sự ủng hộ của ủy viên thường vụ trong tỉnh thì cũng rất tiện cho mình triển khai công việc ở Đức Bình. Bằng không, mình thì giốngbông lục bình không gốc, khi triển khai công việc lúc nào cũng bị người ta kẹp cổ, vậy thì khó mà làm tốt mọi việc.
Còn bây giờ.
Đang buồn rầu vì chuyện này thì bất ngờ đồng chí Diệp Phàm lại đem tới cho mình một cơ hôi, giờ phút này trở đi, phân lượng của Diệp Phàm trong lòng Trang Thế Thành đã nặng thêm không ít, không còn là con nghé con như ngày xưa mình có thể tùy tay xiết chặc nữa, đã dần dần trưởng thành rồi.
Ba cây cần câu, lần đầu tiếp xúc, Tề Chấn Đào và Trang Thế Thành chẳng nói về việc lớn gì cả, chỉ là nói về những chuyện vụn vặt vô vị thôi.
Diệp Phàm vốn dĩmuốn được nghe một số đạo xử thế trong quan trường, bởi vậy thấy rất vô vị. Thầm nghĩ, hai lão này toàn nói mấy thứ lung ta lung tung, giống đàn bà vậy, chẳng thú vị cả.
- Chú Tề, đã quyết định ứng cử viên chức vị Bí thư Thành ủy Thủy Châu chưa?
Diệp Phàm cố tình hỏi, về nguyên nhân Hứa Vạn Sơn tự nhiên bị giáng xuống hai bậc, Diệp Phàm cũng không rõ lắm.
Nếu biết được đồng chí Hứa Vạn Sơn chính là vì lúc đầu ngăn cản mình mà chọc tức Trấn Đông Hải, nên mới bị y mượn tay Triệu Bảo Cương hạ độc thủ thì chắc đồng chí Diệp Phàm sẽ bị chấn rớt cả cằm mất..
Đương nhiên, đối với câu hỏi của Diệp Phàm, Trang Thế Thành cũng vểnh tai nghe ngóng. Thật ra Trang Thế Thành cũng rất tiếc, vì y cũng rất muốn giành được chức vị của Hứa Vạn Sơn, nhưng do thời gian đến Đức Bình ngắn quá, chưa làm ra được thành tích nào để thuyết phục tỉnh đề bạt y.
- Tiểu tử này tưởng vị trí đó rất dễ quyết định sao?Muốn quyết định cũng không dưới một năm đâu..
Tề Chấn Đào không vui hừ giọng nói. Tuy vậy, trong lời nói vẫn clộ vẻ yêu quý Diệp Phàm, Trang Thế Thành đương nhiên là biết ý này.
Liếc mắt nhìn Trang Thế Thành một cái rồi nói tiếp:
- Nhưng người cạnh tranh nhiều quá, quan vị Trung Quốc chúng ta thì ít, mấy chức phó tỏng tỉnh thì khỏi phải nói rồi, phía dưới còn có Bí thư mấy địa khu đương nhiên cũng không muốn bỏ qua cơ hội.
- Đúng thôi, như bản thân tôi đây cũng muốn lắm, chỉ là tôi biết mình không có hy vọng, nên mới không quan tâm nhiều.
Trang Thế Thành hiếm khi nói ra những lời này.
- Cơ hội chỉ dành cho những người đã sẵn sàng đón nhận nó. Nếu mất đi cơ hội lần này thì còn có lần sau. Đức Bình, tuy nói nền kinh tế của nơi này chỉ đứng ở vị trí thứ ba từ dưới lên, nhưng đó là một nơi rất dễ làm ra thành tích.
Tề Chấn Đào thản nhiên nói, đương nhiên là có ý khác.
Trang Thế Thành trong lòng rung lên, biết Tề Chấn Đào là ám chỉ khi có cơ hội y sẽ giúp mình.
Nhưng Trang Thế Thành rất thông minh, chẳng tỏ hùng hồn, chẳng tỏ ra quyết tâm gì cả, mà cũng thể hiện sự từ chối, ngược lại cònnói:
- Tiểu Diệp, Chủ tịch Tề nói rất có lý đó, cơ hội chỉ giành cho những người đã sẵn sàng đón nhận nó. Tôi tin rằng, miễn là cậu lấy được hạng mục trà Thanh Vụ và đường quốc lộ Thiên Tường thì nền kinh tế của Ma Xuyên tuyệt đối sẽ tăng trưởng gấp đôi. Huyện Ma Xuyên là huyện nghèo nhất trong tỉnh, nhưng cơ hội lại lớn nhất.Ma Xuyên giàu lên chắc chắn cũng là một niềm vui đối với Đức Bình.
Tề Chấn Đào biết Trang Thế Thành mượn Diệp Phàm để tỏ ra quyết tâmcủa mình.
- Ừhm, Đức Bình không thể chờ đợi thêm nữa.
- Tề Chấn Đào trả lời một câu, sau đó thì bắt đầu trầm tư. Trang Thế Thành và Diệp Phàm cũng không nói chuyện nữa, chỉ im lặng mà chờ. Thật lâu sau, Tề Chấn Đào nâng cần câu lên, cười nói: Hay lắm, lại có thêm một con, tiểu Diệp, đếm thử tất cả có bao nhiêu con rồi.
- 11 con.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn vào thùng một cái, cười nói.
- 11 con, rất thú vị, đủ tổ chức một ủy viên thường vụ rồi. Người tôi rất thích con số 6, tiểu Diệp, cháu xếp thứ tự cho những con cá này đi, sau đó thả sống con cá lớn thứ sáu.
Lời nói của Tề Chấn Đào rất khó hiểu, nhưng Trang Thế Thành lại nghe rất chăm chú, sắc mặc của ông dường như có chút thay đổi.
- ìm thấy rồi chú Tề.
Diệp Phàm bắt con cá lớn thứ 6 ra.
- Thả đi.
Tề Chấn Đào cười nói.
Ùm một tiếng, Diệp Phàm ném cá vào hồ ao.
- Chú Tề, bây giờ thiếu một con cá, hay là chú bổ sung con cá mà chú vừa câu được vào đi, góp đủ số một ủy viên thường vụ, vậy không phải càng thú vị sao?
Diệp Phàm cười gượng nói.
- Úc, tiểu tử này hay thật.
Tề Chấn Đào cười mắng, đưa cần cây đến trước mặt Trang Thế Thành, cười nói:
- Thế thì làm phiền Bí thư Trang lấy xuống hộ, haizz, tối nay, thị lực tôi không được tốt, ngay cả một con cá cũng khó lấy xuống được, ha ha...
Trang Thế Thành nghe vậy, hai mắt sáng liền, lập tức giơ tay cẩn thận lấy cá xuống rồi bỏ vào thùng, sau đó thì cứ suy nghĩ lại biểu hiện quái dị của Tề Trấn Đào.
Không lâu, trong lòng chấn động mạnh.
Thầm nghĩ, chẳng lẽ Chủ tịch Tề là ám chỉ 11 ủy viên Đảng ủy Địa ủy của Đức Bình sẽ có thay đổi sao? Còn số 6chính là chỉ Đường Diệu Động, người mà đứng ở vị trí thứ 6 trong Đảng ủy sẽ bị điều đi sao?
Điều đi thì điều đi, tại sao Chủ tịch Tề lại bổ sung người khác vào, hay là trong lòng ông ta đã có ý định chọn ai và nắm chắc trong tay rồi sao?
Mà khi bổ sung vào thì lại để mình động thủ, ý là quyền chủ động sẽ nắm trong tay mình,ông ta muốn dành cơ hội cho mình, để mình cử người, sau đó do ông ta an bài mọi việc,, một tin mừng rất lớn.
Tề Chấn Đào có ý gì nhỉ? Tạo sao ông phải cho mình lợi ích chứ...
Trên đường về thành phố, Trang Thế Thành cứ suy nghĩ mãi, tuy vậy, dù thế nào đi nữa, mồi mà Tề Chấn Đào ném ra đúng là có sức hấp dẫn quá đi.
Nếu có thể nhờ tay ông ta sắp xếp người kế nhiệm Đường Diệu Đông, thế thì Trang Thế Thành sẽ lấy chắc được bốn lá phiếu trong Đảng ủy Địa ủy Đức Bình, vậy thì ngày mà Trang Thế Thành nắm chắc Đảng ủy Địa ủy sẽ không còn xa nữa. Dù đã biết miếng mồi mà Tề Chấn Đào ném ra có gai, nhưng Trang Thế Thành vẫn sẽ há miệng nuốt vào.
Cùng lúc.
Tòa lầu ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Nam Phúc nằm ở vịnh Lưu Tinh sông Tứ Trúc thành đông.
Trong khu nhà số 3.
Cố Tuấn Phi vẻ mặt xanh đen, chửi:
- Trần Trung Dân khốn kiếp này, còn muốn dựa vào Quách Phác Dương nữa hả, đừng hòng.
- Phó chánh văn phòng Uỷ ban nhân dân tỉnh Trương Minh Đường vẻ mặt ngưng trọng, nói:Ắt hẳnTrần Trung Dân cũng bị bắt buộc như vậy thôi. Vì hạng mục trà Thanh Vụ là do Bí thư Quách tự tay ký duyệt, dù sao y cũng phải suy nghĩ đến oai phong của Bí thư Quách chứ. Được rồi Cố thiếu gia, hạng mục trà Thanh Vụ ký đã ký rồi,, nhưng về hạng mục đường Thiên Tường, chắc không phải do Bí thư Quách quyết định nữa đâu.
- Ừhm, dù Quách Phác Dương có địa vị cao đến chừng nào cũng không có khả năng tự mình chiếu cố hai hạng mục cho một huyện nghèo rớt mùng tơi như Ma Xuyên đâu. Nam Phúc này đâu phải chỉ thuộc về nhà Quách Phác Dương.
Cố Tuấn Phi hừ nói, liếc mắt nhìn Trương Minh Đường một cái, nói:
- Mọi việc về bên Sở giao thông đã sắp xếp xong chưa? Lần này tôi không muốn lại xảy ra sai sót nữa.
- Tuyệt đối sẽ không thông qua được. Giám đốc Lô là do Bí thư Cố tận tay đề bạt, ông ta chỉ là một cẩu nô tài thôi, nếu dám đồng ý dự án này thì Cố gia chúng tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta đâu. Tin rằng Lô Cửu Nhất chắc sẽ biết lựa chọn tốt.
Trương Minh Đường hừ nói.
Kỳ thật, bản thân y không phải cũng là một con chó của Cố gia sao.
- Chuyện về Lạc Diệp Cư rốt cuộc là sao?
Cố Tuấn Phi chuyển sang vấn đề khác.
- Nghe Chu Chính Đạo nói lúc đó Tề Chấn Đào gọi đến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trương Minh Đường sắc mặt khó nhìn.
- Tề Chấn Đào, không ngờ người đứng đằng sau của thằng nhãi này là Tề Chấn Đào.
Cố Tuấn Phi vẻ mặt trầm xuống.
- Đoán chừng mối quan hệ giữa hai người này rất thân mật. Tuy nhiên, công tử, Tề Chấn Đào cũng chẳng có gì đáng sợ đâu, chẳng qua là một cán bộ thôi. Có cái là Tề Chấn Đào đã nhúng tay vào chuyện Lạc Diệp Cư, theo tôi nghĩ thì hãy bỏ qua chuyện này đi, dù sào ông cụ cũng không muốn xảy ra xung đột trực tiếp với Tề Chấn Đào.
Trương Minh Đường nói, ngó Cố Tuấn Phi một cái, nói tiếp:
- Tôi lo là Lô Cửu Nhất không chống nổi oai vũ của Tề Chấn Đào. Dù sao Sở giao thông cũng là đơn vị cấp dưới chịu quản lý trực tiếp của Tề Chấn Đào.
- Không chống nổi cũng phải chống, Lô Cửu Nhất anh ta dám...
Cố Tuấn Phi tỏ ra, khí phách lạnh lẽo nói, liếc mắt Trương Minh Đường một cái, hỏi:
- Mọi việc ở Ma Xuyên sắp xếp thế nào rồi?
- Hiện nay người có tư cách cạnh tranh chức Bí thư huyện ủy huyện Ma Xuyên chỉ được vài người, chẳng hạn như Khưu Mâu Thủy chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu Đức Bình, Phó bí thư Túc Nhất Tiêu của khu Thông Đô và Vĩ Bất Lý Phó bí thư huyện ủy huyện Ma Xuyên... Có điều, thông qua điều tra, nghe nói lúc Diệp Phàm đến Cục giao thông địa khu để kiếm tiền đã đắc tội lớn với Túc Nhất Tiêu, hơn nữa tôi vừa mới nghe ngóng được tin Túc Nhất Tiêu là cháu ruột của phó chủ tịch tỉnh Kiều.
- Tốt, tốt. Đã sắp xếp rồi thì phải giúp Diệp Phàm tìm một đối thủ thật mạnh mới được. Khưu Mâu Thủy có chiếc ô lớn là Chủ tịch địa khu Vương, Túc Nhất Tiêu này hình như còn ghê gớm hơn.
Cố TuấnPhi cười nói.
- Túc Nhất Tiêu ở địa khu Đức Bình có sự ủng hộ của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tề Minh Viễn, lúc đầu phó chủ tịch tỉnh Kiều cũng đi lên từ khu vực Đức Bình, chắc mối quan hệ trong địa khu cũng rắc rối phức tạp lắm, những cán bộ có địa vị do ông ta đề bạt tuyệt đối có thể tạo nên đội ngũ lớn mạnh. Nếu đã muốn tìm cọp để đến huyện Ma Xuyên trị Diệp Phàm, thì nên chọn con nào dữ chứ nếu hiền quá cũng không được.
Trương Minh Đường cười nói.
- Ừm! ở địa khu cũng có chỗ dựa, trong tỉnh thì có cậu Kiều đỡ đầu, Túc Nhất Tiêu là thích hợp nhất...
Lúc này vẻ mặt của Cố Tuấn Phi cũng thỏa mái hơn, dường như đã nhìn thấy được bộ dạng đáng thương của Diệp Phàm.
Nhưng, vào sáng ngày hôm sau.
Diệp Phàm đi đến Sở giao thông tỉnh với một tâm trạng rất tốt nhưng lại gặp phải chuyện không vui.
Bạn học cũ ở trường Đảng tên Tiền Hồng Tiêu đã kéo Diệp Phàm đến phòng làm việc của Phó giám đốc thường vụ sở Vi Kiến Minh.
Vi Kiến Minh đã ngoài bốn mươi tuổi rồi mà nhìn người vẫn còn rất sung sức. Liếc nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt lạnh lùng bảo:
- Ngồi đi..