Sau khi thành phố yên ổn trở lại, tới các huyện bên dưới có một vài cục nổi gió phun mưa.
La Hạo Thông bởi vì vừa mới thăng chức, phỏng chừng cũng sẽ không có động tĩnh, ở huyện Ngư Dương, Vệ Sơ Tịnh kia xem như đã ngồi vững trên chiếc ghế Bí thư huyện ủy.
Mấy ngày qua, Diệp Phàm bận tối tăm mặt mũi, mông thiếu chút nữa không chạm ghế. Địa điểm đặt trụ sở cho Ban Khai phá Tây Bàn ở xã Tây Bàn đã xong bước đầu. Nhân viên điều phối cũng dễ dàng, còn lại chính là quy hoạch và phát triển như thế nào, đây mới là thứ làm cho Diệp Phàm đau đầu.
Vì để làm tốt nơi này, vốn có đặc điểm hơi giống khu kinh tế Lâm Tuyền, Diệp Phàm điều động Trịnh Lực Văn, Đoàn Hải, Thiết Minh Hạ, Cổ Dương, Trang Hồng Ngọc, Đinh Hương các anh em thân tín, đắc lực toàn bộ chuyển tới ban Khai phá Tây Bàn, trở thành thành viên trong bộ chỉ huy.
Dựa vào kinh nghiệm của bọn họ khi làm khu kinh tế Lâm Tuyền, nên khá thuận lợi khi thăm dò kinh tế, nhân văn, địa lý, lịch sử, cùng các phương diện khác của sáu xã xung quanh Tây Bàn.
Tuy nhiên khi hiểu rõ thì Diệp Phàm thật sự bị chấn động, miệng càu nhàu kêu một câu: Thật đúng là nghèo rớt mùng tơi. Ông đây trước kia cho rằng Lâm Tuyền không là gì, so với những xã, thị trấn này quả thực còn giàu nứt khố đổ vách.
Bởi vì bảy xã, không xã nào không thiếu tiền. Nhiều nhất là một xã nhỏ Ma Thổ với hai mươi ngàn nhân khẩu, không ngờ thiếu người khác một khoản lớn hơn 1 triệu.
Nợ ít nhất là xã Tây Bàn, nợ bên ngoài hơn 500 ngàn. Cộng tất lại, bảy xã tổng nợ đạt tới con số hơn 5 triệu.
Nghe nói ở huyện thành lập ban Khai phá Tây Bàn, bí thư, Chủ tịch xã nghe xong giống như gặp được mẹ đi chợ về, toàn bộ hướng về Diệp Phàm, tổng chỉ huy của ban chỉ huy. Không cần biết là có việc hay không cũng chen chúc đến tiếp cận giúp vui, với Diệp Phàm mà nói, đơn giản chỉ là thêm phiền.
Bởi vì tất cả mọi người hiểu được, tổng chỉ huy Diệp vô cùng tài ba, người ta một mình gánh vác khu kinh tế Lâm Tuyền với hai xã sáu thị trấn.
Hơn nữa, hiện tại tổng chỉ huy Diệp lại càng tài ba hơn, bởi vì đến phòng Tài chính huyện cũng do hắn được phân công quản lý.
Quyền lực so với Tiếu Thuân Thần, ủy viên thường vụ Phó chủ tịch huyện lớn hơn hẳn. Có người thậm chí trêu chọc nói:
- Chủ nhân của Ngư Dương hiện tại đích thực chính là tổng chỉ huy Diệp, Vệ Sơ Tịnh làm bí thư là Từ Hi Thái hậu, đồng chí Diệp Phàm chính là Chủ tịch huyện ẩn sau lưng, tất nhiên chính là Hoàng đế Quang Tự.
Hiện tại, nào là biệt danh hoá duyên đại sư, Chủ tịch huyện ẩn, các bí thư, Chủ tịch xã sao có thể buông tha hắn, một đám, tất cả đều đến than khổ đòi tiền, có người thậm chí đến hóa đơn cũng cho sẵn vào túi da, bày ra trên bàn làm việc của tổng chỉ huy Tiểu Diệp.
Tuy nhiên, Diệp Phàm có biện pháp của Diệp Phàm. Đề xuất ra một đóng các điều lệ thưởng phạt, đó thật ra cũng chỉ tạm thời ngăn chặn Chủ tịch và bí thư của bảy xã...
Ngày 3 tháng giêng năm 1997 là ngày thứ 5, mọi người còn đang mừng năm mới. Diệp Phàm không có thời gian nghỉ ngơi, bởi vì hắn còn đang ngồi xổm canh giữ ở xã Tây Bàn về việc thực thi kế hoạch của hắn.
Tuy nói, biết rõ đây là vì Vệ Sơ Tịnh mà làm áo cưới, nhưng trước khi đi, cũng giúp cô một phen coi như là làm xong tâm nguyện.
Dù sao Vệ Sơ Tịnh cũng từng là người đàn bà của mình, tuy nói hiện tại gần nửa tháng rồi chưa một lần gần gũi, nhưng Diệp Phàm là người có tình nghĩa. Phụ nữ, lần đầu tiên bị mình chiếm dụng, dù sao cũng phải vì cô ta mà làm chút việc mới đúng.
Cứ như vậy mà bận rộn, quên cả việc từng hứa với Vệ Sơ Tịnh một tháng gặp nhau gần gũi hai lần.
Kỳ thật Diệp Phàm đương nhiên không quên, mà là cố ý quên, bởi vì Vệ Sơ Tịnh cũng đang bị vây trong thời kì mấu chốt, cái ghế Bí thư huyện ủy kia còn chưa ngồi vững, mới chỉ là thay quyền mà thôi.
Hơn nữa Vệ Sơ Tịnh từng nghiêm túc nói, sẽ không gả cho Diệp Phàm. Vệ Sơ Tịnh từng sống ở nước ngoài, tư tưởng, lý tưởng khá tiên tiến, nhưng ở phương diện tình cảm thì khá bảo thủ.
Lại nói, Diệp Phàm là người đàn ông đầu tiên của cô, chỉ điểm này, Diệp Phàm cũng hiểu được chính mình phải có nghĩa vụ giúp cô một tay.
Dù sao thời gian cũng không dài, chỉ nửa năm thời gian. Coi như là chút tình nghĩa cho những đêm mặn nồng.
Hôm đó, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, bộ trưởng Tào Vạn Niên muốn đích thân đến Ngư Dương.
Sáng sớm, Vệ Sơ Tịnh dẫn theo cán bộ Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện tự mình đến cầu lớn Lang Mã tiếp giáp với thành phố Phúc Xuân nghênh đón.
Bởi vì hôm nay chẳng những Tào Vạn Niên sẽ đến, hơn nữa, Bí thư Thành ủy mới là La Hạo Thông cũng đến, bằng không, Vệ Sơ Tịnh làm gì phải chạy xa như thế để nghênh đón. Một Tào Vạn Niên, sức hấp dẫn không đủ lớn.
La Hạo Thông vừa làm Bí thư Thành ủy đã chọn Ngư Dương làm trạm thứ nhất, có thể thấy được gã rất coi trọng Vệ Sơ Tịnh. Tuy nói còn chưa tỏ thái độ gì, chỉ một chuyến xuất hành này khiến cho các cán bộ cấp Cục trưởng của thành phố Mặc Hương đỏ mắt ghanh tỵ.
Buổi sáng lúc 9 giờ, La Hạo Thông được một hàng dài người đón tiếp, nhắm thẳng Ngư Dương mà đến, 11 giờ mới đến địa phận Ngư Dương. Tất nhiên là công tác chưa triển khai thì đã mở tiệc trước.
Khi La Hạo Thông cùng đoàn người ở Ngư Dương nhẹ nhàng chạm cốc tại nhà hàng, đồng chí Diệp Phàm lại bận rộn gặm bánh mì và đi xuống công trường.
Bởi vì người của bộ chỉ huy ở xã Tây Bàn bây giờ còn chưa có địa điểm làm việc, văn phòng của xã Tây Bàn vốn không đủ rộng, hiện tại lại chen thêm vào mấy chục con người, sao có thể chứa cho hết.
Cho nên, Diệp Phàm ban đầu kiếm ra hơn một triệu chuẩn bị xây dựng trụ sở làm việc. Có nghèo hơn đi nữa thì trụ sở làm việc dù sao cũng phải có, bằng không, không thể triển khai công tác. Đương nhiên, hơn một triệu này cũng là Diệp Phàm mặt dạn mày dày đi tới công ty Điện lực thành phố hỏi xin Chủ tịch Hồ.
Đương nhiên, khi trụ sở làm việc của bộ chỉ huy chính thức được xây dựng, có lẽ với bảy Chủ tịch xã, bí thư đã nhìn thấy được hy vọng từ ban Khai phá Tây Bàn. Tổng chỉ huy Diệp người ta đích xác có năng lực, vừa ra tay là có hơn một triệu, một khoản kinh phí lớn đấy chứ.
Đổi lại nếu là bọn họ, chạy rã cả chân thì cũng chỉ có thể cầm về hơn trăm ngàn, thì đã mua nhang về thắp, chênh lệch là đây, không phục cũng không được.
Đương nhiên, biểu hiện khốc liệt này của Diệp Phàm cũng khiến các thành phần trước đây có ý đối kháng khi thiết lập ban Khai phá Tây Bàn rốt cục phải câm miệng.
Vệ Sơ Tịnh người ta nói:
- Ai có bản lĩnh thì để người đó đi quản lý bảy xã kia? Tổng chỉ huy Diệp người ta chỉ vài ngày thời gian đã kiếm ra hơn một triệu, các ông nếu cũng có thể làm được thì cái ghế tổng chỉ huy chuyển cho các ông làm?
- Bí thư La, tôi kính ông một ly.
Vệ Sơ Tịnh mặt hơi hơi hồng, không biết là do hưng phấn tạo thành hay do cồn, nhưng thật ra nhìn rất mê người.
- Ha hả... Giữa trưa chúng ta uống một ngụm là được, buổi chiều còn có chính sự phải làm, muốn uống thì buổi tối sẽ uống.
La Hạo Thông nói dứt lời lập tức khiến cho một số đồng chí phải dè chừng. Đó không phải là nói với các đồng chí đang ngồi ở đây rằng, Bí thư La phải ở lại Ngư Dương một đêm. Đây chính là ân sủng rất lớn, không thể không làm cho người ta ngưỡng mộ.
Thậm chí, một số kẻ đáng khinh đã bắt đầu suy đoán Vệ Sơ Tịnh có phải là tình nhân của họ La hay không. Tuy nhiên, đại bộ phận các đồng chí lại không nghĩ như vậy, bởi vì Vệ Sơ Tịnh được điều từ Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh xuống.
Lúc ấy chủ nhiệm Dương của Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh có dặn dò qua. Có lẽ Bí thư La nể mặt ông ta. Hơn nữa, Vệ Sơ Tịnh từ tỉnh xuống, bối cảnh thân thế sau lưng tuyệt đối không tầm thường.
Đúng lúc này, một nhân viên công tác vội vàng đi đến bên cạnh Vệ Sơ Tịnh, dán chặt vào bên tai cô nói nhỏ mấy câu.
Vệ Sơ Tịnh kia trên mặt vội hiện ra sự kinh ngạc, khẩn trương ghé sát bên tai La Hạo Thông nói vài câu. La Hạo Thông gật gật đầu, Vệ Sơ Tịnh lập tức đứng lên nói:
- Các đồng chí, trưởng phòng Tào của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tới rồi, phỏng chừng sắp đến bên dưới lầu của nhà hàng.
Nghe cô nói như vậy, mọi người liếc mắt nhìn Bí thư La một cái, thấy ông cũng gật gật đầu, cứ như có được mệnh lệnh vậy, rượu trên bàn lập tức sôi trào.
Tào Vạn Niên đầu tiên ngồi không yên, đứng lên nhắm thẳng cạnh cửa mà đi, theo sau là cả một nhóm người, huyện Ngư Dương có, ở thành phố ngoại trừ La Hạo Thông còn ngồi lại trên bàn rượu ra, toàn bộ như ong vỡ tổ hướng về phía dưới lầu mà đi.
- Khách quý đến, thật sự là khách quý đến a ha ha ha, trưởng phòng Tào, sao lại đến Ngư Dương dạo chơi thế.
Tào Vạn Niên bật cười ha hả, vẻ mặt thân thiết nghênh đón.
Tuy nói Tào Vạn Niên là ủy viên thường vụ Thành ủy, cán bộ cấp Phó giám đốc sở. So với Tào Dũng bên Ban tổ chức cán bộ phòng Cán bộ Tỉnh ủy to hơn nhiều, nhưng người ta là nể mặt bề trên.
Hơn nữa, trưởng phòng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, địa vị này cùng lực ảnh hưởng tuyệt không thua Tào Vạn Niên, Trưởng ban Tổ chức cán bộ thành phố Mặc Hương, bởi vậy, Tào Vạn Niên tất nhiên cũng không dám chậm trễ.
Đương nhiên, La Hạo Thông dù sao cũng phải ra dáng tự cao tự đại, dù sao bản thân cũng là sếp lớn một phương. Thời xưa thì ngang với chức Thứ sử Tri phủ. Hơn nữa, năng lực của Tào Dũng cũng không thể ảnh hưởng đến chuyện La Hạo Thông lên chức. Y nếu đi xuống lầu nghênh đón thì khác nào hạ thấp bản thân.
Tuy nhiên, khi Tào Vạn Niên cùng Tào Dũng đi vào lầu ba đại sảnh, La Hạo Thông cũng đứng lên, chỉ có điều không xê dịch bước chân, mặt cười nhìn Tào Dũng. Tào Dũng cũng biết điều, bước lên phía trước, chủ động bắt tay La Hạo Thông.
- Bí thư La, hôm nay tôi chịu sự ủy thác của Trưởng ban Tống của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến Ngư Dương của Mặc Hương các ông mượn tướng, ha hả a...
Tào Dũng cười, có vẻ khá thân thiết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
- Trưởng ban Tống tự mình điểm tướng, rất hoan nghênh a, không biết Trưởng ban Tống coi trọng tài năng nào của Ngư Dương chúng tôi, thành phố Mặc Hương chúng tôi sẽ chắp tay đưa tiễn, ha hả a...
La Hạo Thông hơi sửng sốt, sau lập tức khôi phục bình tĩnh.