Thằng nhãi này trong lòng khiếp sợ thật sự, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tống Sơ Kiệt tự mình điểm tướng, người này vẫn còn ở Ngư Dương. Lúc trước sao không nghe nói qua. Đáng tiếc, bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
Trong sảnh những người khác hầu như toàn bộ không ai không nghĩ như vậy, trên mặt họ sự khiếp sợ có vẻ hiện lên rất rõ.
Không thể tưởng được, Ngư Dương lại có một đại thần lớn ẩn thân như vậy? Trước kia không giao tiếp làm quen không phải rất đáng tiếc sao. Một đám người đầu óc bắt đầu suy nghĩ mông lung, xem xem đồng chí ấy là nhân tài như thế nào.
- Ha hả... Không biết đồng chí Diệp Phàm đang ở đâu, tôi muốn gặp hắn.
Tào Dũng ánh mắt đảo một vòng quanh sảnh, vốn là lần này đến đây không có nói trước cho Diệp Phàm biết, chính là muốn cho hắn một sự bất ngờ, không ngờ được rằng đồng chí Diệp Phàm không có ở đại sảnh, bằng không, sớm đã tay bắt mặt mừng.
- Diệp Phàm...
Trong sảnh tất cả các cán bộ giờ phút này mới té ngửa, hiểu ra Diệp Phàm chính là đại thần ẩn thân, là người mà Trưởng ban Tống tự mình điểm tướng.
"Mẹ nó, thằng nhóc này gần đây có phải uống thuốc quá liều hay không, giẫm trúng *** chó rồi. Vệ Sơ Tịnh thiếu chút nữa chắp hai tay đem cả huyện tặng cho thằng quỷ này, lần này tốt rồi, thằng nhãi này không ngờ hướng lên trên mà chạy trốn, chê Ngư Dương nhỏ. Không ngờ là nhân vật quan trọng do trưởng phòng Tào của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chỉ định, cũng không biết sẽ ngồi vào chức vị gì, nhưng khẳng định là không tồi. Ông trời bất công, ông trời bất công quá". Đa số cán bộ có mặt trong lòng đều đang mắng thầm, có chút ghanh tỵ, toàn bộ đại sảnh như toát ra mùi khó ngửi vì người ghanh tỵ quá nhiều.
Nồng nặc mùi không chịu nổi.
La Hạo Thông ánh mắt quét qua Vệ Sơ Tịnh liếc một cái, cô lập tức lên tiếng nói:
- Đồng chí Diệp Phàm hiện đang ở công trường của xã Tây Bàn. Bởi vì kỳ hạn cho công trình gần đến, cho nên lần này hắn không trở về, hắn nói tự mình phải giám sát tiến độ công trình, tôi lập tức gọi điện thoại gọi hắn trở về.
Vệ Sơ Tịnh nói xong thì lấy điện thoại ra, sau khi nói xong thì buông điện thoại xuống, truyền đạt lại là Diệp Phàm sẽ lập tức trở về.
Tuy nhiên, trong mắt Vệ Sơ Tịnh chợt lóe lên chút sầu lo, muốn hỏi nhưng lại ngượng ngùng không mở miệng, vẫn nhìn Tào Dũng nhưng có chút nóng vội.
Kế hoạch của ban Khai phá Tây Bàn vừa mới hoàn thành, mọi sự mới mở đầu, Diệp Phàm nếu như bị điều đi khỏi thì với Ngư Dương mà nói là một tổn thất tương đối lớn.
Trước mắt với Vệ Sơ Tịnh mà nói, người cô tín nhiệm nhất chính là Diệp Phàm. Vệ Sơ Tịnh giờ phút này có chút chột dạ, cảm giác giống như đột nhiên bị người ta rút máu mình vậy, giống như đột nhiên mất đi chỗ dựa vậy.
Trước kia, khi Diệp Phàm còn ở bên cạnh, thứ cảm giác mãnh liệt thế này không hề có, lúc này như cảm nhận được Diệp Phàm phỏng chừng sắp sửa rời xa, cảm giác đặc biệt rõ ràng, Vệ Sơ Tịnh trong lòng thậm chí mơ hồ thấy đau. Mắt vẫn nhìn chú họ La Hạo Thông.
La Hạo Thông phỏng chừng cũng đoán được tâm tư của Vệ Sơ Tịnh, bởi vì cô thường nhắc đến năng lực của thằng ranh Diệp Phàm này với mình.
Cho nên, cười nói hỏi:
- Trưởng phòng Tào, không biết người mà Trưởng ban Tống điểm tướng là cán bộ nào của Ngư Dương?
La Hạo Thông cố ý không nói hai chữ Diệp Phàm.
- Ha ha, Diệp Phàm.
Tào Dũng lật ngửa quân bài, trả lời khẳng định.
- Trưởng phòng Tào, thế không được, Ngư Dương đang rất cần hắn. Ngư Dương gần đây phải tiến hành khai phá Tây bàn...
Vệ Sơ Tịnh rốt cuộc không kìm nổi, nói thẳng ra tình hình ở huyện cùng Diệp Phàm, hy vọng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có thể suy xét đến tình hình thực tế của Ngư Dương, để Diệp Phàm ở lại thêm nửa năm.
Vệ Sơ Tịnh nhất thời kích động mà nói ra, La Hạo Thông thì nhép miệng im lặng. Dù sao đồng chí Diệp Phàm bản thân được Trưởng ban Tống ở Tỉnh ủy điểm tướng, y cho dù có gan cũng sẽ không dám bất chấp đi trêu chọc Trưởng ban Tống.
Huống chi thế giới này đâu chỉ có mỗi Diệp Phàm là người có tài, ở thành phố nhân tài nhiều vô kể. Về sau, cắt cử vài người xuống dưới là được. Sao phải mạo hiểm khiến Trưởng ban Tống mất hứng.
- Ha ha ha... Bí thư Vệ đã nói như vậy, cho thấy đồng chí Diệp Phàm đích thật đúng là một nhân tài. Trưởng ban Tống cũng là nhận được thỉnh cầu của hội nghị thường vụ Địa ủy Đức Bình, trực tiếp sắp xếp âm thầm khảo hạch cán bộ, cảm thấy đồng chí Diệp Phàm đích xác là thích hợp. Hơn nữa, ở Đức Bình bên kia cần hắn hơn.
Tào Dũng cũng không giấu diếm, tiết lộ ra một chút tin tức.
- Ơ, trưởng phòng Tào, không biết đồng chí Diệp Phàm điều đến địa phương nào ở Đức Bình, đảm nhiệm chức vụ gì?
La Hạo Thông cười nói.
- Trước mắt là quyền Chủ tịch huyện địa khu Đức Bình của huyện Ma Xuyên.
Tào Dũng đương nhiên không che giấu, hôm nay tới một là vì tạo chút uy thế cho Diệp Phàm, hai là dù sao cũng phải tuyên bố, nên thấy cũng không cần phải giấu.
- Ma Xuyên
Đại sảnh lập tức xôn xao, cả đám cán bộ từ ánh mắt đố kị khi nãy giờ xoay sang 360o tỏ vẻ kinh ngạc, vẻ mặt đầy thương tiếc, cũng có chút vui vẻ vì người khác gặp họa, giống như đám người Mâu Dũng của Ngọc gia.
Vì sao lại có phản ứng như thế?
Bởi vì huyện Ma Xuyên của địa khu Đức Bình rất nổi danh, không phải bởi vì chỉ tiêu kinh tế hay phong cảnh hữu tình hay danh nhân vô số mà vì nơi đó được xưng là mộ phần của Chủ tịch huyện, một huyện vô cùng hỗn loạn.
Vì sao lại nói như vậy?
Nghe nói huyện Ma Xuyên cách thủ phủ địa khu Đức Bình rất xa, cách thủ phủ thị xã Đức Bình gần 400 km lộ trình, hơn nữa, giao thông rất tệ, được xưng là con đường kinh hồn bán mạng.
Uốn lượn vờn quanh như ruột dê, bởi vì giao thông huyện Ma Xuyên bị cách với thị xã Đức Bình bởi một dãy núi, đường đèo nguy hiểm khó khăn, xa đến hàng trăm km, phải đi dọc theo dãy núi Thiên Lĩnh mà lên.
Lên đến đỉnh lại phải vòng sang hướng xuống dưới, chỉ một ngọn núi này thôi, lên rồi xuống, xuống rồi lại lên, đã tiêu hao hết gần một nửa chặng đường. Đường xa không nói, phải chi đi thẳng một lèo là tới, đằng này đường núi quanh co khúc khuỷu. Nếu ngồi máy bay thì nhanh, đáng tiếc, đó chỉ là hy vọng xa vời.
Từ Ma Xuyên đến Đức Bình ngồi xe phải ngồi mất trên 10 giờ đồng hồ. Nói cách khác, một giờ xe chạy nhiều nhất chỉ hơn 30 km, đó là xe tốt, chạy nhanh, chậm thì không biết tới năm nào tháng nào mới tới.
Đó không phải là điều đáng sợ nhất, bởi vì địa khu Đức Bình là nơi xa xôi nhất của tỉnh Nam Phúc, xứ nghèo nhất của địa khu. Nguồn: https://truyenfull.vn
Địa hình địa khu có hình dạng như một chiếc lá. Huyện Ma Xuyên trông giống như cuống lá, cho nên mới cách địa khu Đức Bình xa như vậy.
Các địa khu khác người ta sớm đã nâng cấp địa khu lên thành phố, nhưng Đức Bình mãi đến năm 1997 vẫn còn chưa nhúc nhích, có thể thấy được kinh tế lạc hậu như thế nào.
Mà Ma Xuyên chính là vùng biên giới của Đức Bình, huyện Giang Tân phía tây bắc giáp tỉnh Giang Đô, đông bắc bị vây quanh bởi ngọn núi lớn của huyện tự trị Xương Châu tỉnh An Đông. Cho nên, huyện Ma Xuyên trước kia kỳ thật không phải là huyện, mà chỉ là một thị trấn lớn, gọi là trấn Ma Xuyên.
Sau lại, bởi vì nơi này là giao giới của ba nơi, rất rối loạn, để dễ dàng cho quản lý, địa khu Đức Bình báo lên Tỉnh ủy nhờ phê chuẩn, được trung ương đồng ý, từ trấn nâng cấp lên huyện, chính là huyện Ma Xuyên hiện tại.
Tuy nói huyện được xây dựng chưa tới mười năm, nhưng gần đây một trong hai người đảm nhiệm Chủ tịch huyện, Chủ tịch huyện Ngưu Đắc Phát, người này hiện đang ở bệnh viện tâm thần tỉnh Nam Phúc an dưỡng.
Người kế nhiệm ông ta là Chủ tịch huyện Giang Hòe Mạo, phỏng chừng hiện tại xương cốt chắc đã thành tro. Bởi vậy, huyện Ma Xuyên ở tỉnh Nam Phúc thật ra bởi vì hai vụ liên quan đến mộ phần của Chủ tịch huyện mới nổi danh.
Nghe nói từ lúc Giang Hòe Mạo chết đến nay gần một năm, không hiểu sao đến hiện tại nơi này cũng chưa có Chủ tịch huyện mới, mà do Bí thư huyện ủy Chu Phú Đức kiêm luôn chức chủ tịch huyện.
Đương nhiên là có chút quái dị, người bình thường đoán đó là bởi vì không có cán bộ nào chịu đến huyện đó chịu rủi ro. Dù sao đem việc thăng quan so cùng cái mạng nhỏ thì mạng nhỏ vẫn đáng giá hơn.
Nhưng đại đa số các đồng chí thì cho rằng hẳn là có nguyên nhân khác, vì chiếc mũ quan kia, người đồng ý mạo hiểm vẫn khá nhiều.
Giờ phút này, trưởng phòng Tào của ban Tổ chức cán bộ tỉnh đích danh chỉ ra đồng chí Diệp Phàm đến huyện Ma Xuyên địa khu Đức Bình đảm nhiệm quyền Chủ tịch huyện, đương nhiên sẽ khiến cho mọi người chấn động.
Tào Dũng cố giữ bình tĩnh, bởi vì lúc trước khi lãnh đạo sắp xếp phòng Cán bộ đến tuyên bố bổ nhiệm thì y cũng suýt chút bị dọa cho giật cả mình.
Vốn là phái Phó trưởng phòng xuống là đủ rồi, nhưng Tào Dũng cảm thấy việc này khá lớn, và cũng có chút quan tâm tới người anh em Diệp Phàm, bởi vậy mới tự mình xuống dưới, đương nhiên cũng có suy nghĩ muốn nhắc nhở Diệp Phàm một chút.
Hai giờ chiều.
Diệp Phàm từ xã Tây Bàn chạy trở về, đến thẳng khán phòng Huyện ủy.
Đầu tiên là trưởng phòng Tào Dũng từ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tuyên bố quyết định bổ nhiệm, tuy nhiên phần lớn các cán bộ đều biết được chuyện đồng chí Diệp Phàm được điều đi huyện Ma Xuyên thay quyền Chủ tịch huyện, những ai biết rõ Ma Xuyên đa số tỏ ra vui vẻ vì người khác gặp họa, có người thậm chí đã xem Diệp Phàm thành một người sắp chết đáng thương, hay một người điên.
Diệp Phàm tất nhiên không biết tình hình cụ thể của Ma Xuyên, hăng hái đón nhận thư bổ nhiệm từ trong tay Tào Dũng.
Nằm mộng cũng không nghĩ rằng trên trời không ngờ lại có bánh ngon rơi xuống, tiếp nhận ghế Chủ tịch huyện để tha hồ mà thi triển. Thằng nhãi này nhen nhúm khát khao thống trị Ma Xuyên.
Tiếp theo tất nhiên là bổ nhiệm cán bộ huyện Ngư Dương.
Không hề trì hoãn, Vệ Sơ Tịnh ngồi lên ghế Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện không phải là Phí Mặc, mà là nữ đồng chí Ngọc Nhã Chi.
Kết quả này hơi kinh ngạc lòng người, bí thư và Chủ tịch huyện huyện Ngư Dương đều là nữ đồng chí, chuyện có một không hai ở tỉnh Nam Phúc.
Bí thư Đảng - quần chúng Phí Mặc gục đầu bất lực, có vẻ khá uể oải, bởi vì y không được gì, trong lòng khẳng định là khó mà chịu nổi.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Miêu Phong là người của Tạ Quốc Trung, cấp trên thăng chức, tất nhiên bản thân cũng được tiếp nhận vị trí của Ngọc Nhã Chi...
Tuyên bố xong, trêu ghẹo một hồi, Vệ Sơ Tịnh, Ngọc Nhã Chi thay nhau phát ngôn. Diệp Phàm, quyền Chủ tịch huyện Ma Xuyên bởi vì địa bàn quản lý không còn ở trong này, nên xem như khách mời, không lời phát ngôn.
Cuối cùng đến La Hạo Thông tổng kết, nhắc nhở và tan họp.
- Chú em Diệp, chúc mừng cậu, ha ha ha...
Tào Dũng vừa tan họp lập tức tìm Diệp Phàm nói chuyện phiếm.
- Anh Tào nói đùa, hiện tại chỉ là thay quyền thôi, ha ha.
Diệp Phàm ra vẻ khiêm tốn, kì thực trong lòng đã sớm vui như nở hoa rồi.
- Chú em Diệp, có câu này tôi nên nhắc nhở cậu một chút. Chủ tịch huyện Ma Xuyên không dễ làm đâu.
Tào Dũng trên mặt trở nên ngưng trọng.
- Ơ, không phải là chỗ hổ lang chứ?
Diệp Phàm hồn nhiên, không coi đó là quan trọng, bản thân công phu đầy người, còn sợ gì điêu dân, phải không?
- So với cái đó đáng sợ hơn, cậu có biết Ma Xuyên bị Đức Bình gọi là gì không?
Tào Dũng cảm thấy, vẫn là đem tình hình thực tế nói cho Diệp Phàm biết. Tuy không thể thay đổi quyết định bổ nhiệm Diệp Phàm, nhưng ít ra cũng khiến hắn có sự chuẩn bị.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)