Phía dưới bàn họp, còn lại 8 ủy viên thường vụ mắt nhìn chăm chú tài liệu trước mặt, có người cầm bút ghi chép, thật ra, chỉ là giả vờ, căn bản là đang dùng bút trút giận, xem tài liệu trước mặt là bao cát để trút giận mà thôi.
Phí Mặc mặt không chút thay đổi ngồi ở bên cạnh Vệ Sơ Tịnh, lần này gã không nắm chức thay quyền bí thư, trong lòng khá ấm ức, bởi vì gã có tư cách này, tuy nhiên bởi vì tin tức không nhanh nhẹn bằng Vệ Sơ Tịnh, nên bị ả giành trước.
Tất nhiên, tin tức của Vệ Sơ Tịnh tuyệt đối nhanh nhẹn hơn gã, bởi vì Diệp Phàm mấy ngày nay đều cùng cô ta dính cùng một chỗ.
Nhất cử nhất động của Cổ Bảo Toàn hết thảy đều bị Diệp Phàm hiểu rõ. Vệ Sơ Tịnh đã sớm cùng La Hạo Thông làm tốt công tác chuẩn bị, trên tỉnh vừa có rục rịch sẽ lập tức phát lực, đương nhiên đoạt được cơ hội đầu tiên.
Cơ hội đầu tiên, tất nhiên là rất quan trọng, có khi, có khả năng quyết định thành bại.
Phí Mặc cũng chỉ đành thở dài, quẳng bát ném mâm, tuy nhiên thằng nhãi này hiện tại hoạt động nơi nơi, lủi trên luồn dưới.
Vệ Sơ Tịnh hiện tại cũng chỉ là thay quyền, còn chưa chính thức nhậm chức, chỉ cần thế, Phí Mặc tôi còn có hi vọng.
Hơn nữa, lui mười ngàn bước mà nói, mặc dù là Vệ Sơ Tịnh thay thế được Cổ Bảo Toàn, vậy vị trí Chủ tịch huyện của ả thì Phí Mặc tôi cũng không mấy trở ngại khi ngồi vào, so với chức Bí thư Đảng quần chúng mạnh hơn nhiều, người ta dù sao cũng là cấp Cục trưởng.
Hơn nữa, Phí gia tôi một khi ngồi lên vị trí Chủ tịch huyện, dựa vào thế lực Phí gia, tại đất Ngư Dương này Vệ Sơ Tịnh chưa chắc làm gì được, nói không chừng qua được một khoản thời gian, ả tự cảm thấy mất mặt, bỏ chạy cũng có thể lắm chứ.
Đối với điểm này, Phí Mặc rất có tự tin, trong xã, thị trấn người Phí gia làm bí thư vô số kể, hoàn toàn có năng lực cướp mất quyền lực của cô ả Vệ Sơ Tịnh này, khiến ả làm con rối, xem ra cũng là một lựa chọn không tồi.
Đương nhiên, Phí Mặc cũng nhận thức được, mặc dù là muốn ngồi lên vị trí Chủ tịch huyện kia cũng phải không là chuyện dễ dàng.
Người chằm chằm dòm vào vị trí đó không ít, nào là các cục phó ở thành phố, cùng với các Phó chủ tịch huyện các huyện khác, ngay ở Ngư Dương cũng có hai người.
Một, đương nhiên chính là Ngọc Nhã Chi, Phó bí thư chuyên trách. Hai, tất nhiên chính là Tiếu gia Tiếu Thuân Thần, Phó chủ tịch thường trực huyện.
Nhìn chung bốn đại gia tộc, hiện tại mạnh nhất đương nhiên chính là Ngọc gia, nếu ở thành phố nghe được tin đồn như vậy, Chu Càn Dương tiêu rồi, nếu là một người mới khác đến cầm lái, y tuyệt sẽ không chê tiền nhiều.
Ngọc Sử Giới kia lót đường hết mấy triệu, phỏng chừng Bí thư Thành ủy mới dù sao cũng phải suy xét một chút về vấn đề tiền và quyền. Hơn nữa, vị trí của sở Tài chính tỉnh cũng rất mấu chốt, là thứ mà bí thư đắc tội không nổi.
Còn Miêu Phong, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy, tận đáy lòng lúc này bắt đầu sôi trào, nghe nói sếp mình là Tạ Quốc Trung rất có hi vọng trong cuộc tranh đua vị trí của Chu Càn Dương. Một khi y tại vị, thì có phải gã cũng được lợi hay không.
Tuy nói không có khả năng một bước lên trời, ngồi lên vị trí của Cổ Bảo Toàn hoặc Vệ Sơ Tịnh, nhưng tiếp nhận vị trí của Phí Mặc thì rất có khả năng, gã hy vọng Phí Mặc có thể ngồi lên ghế bí thư hoặc Chủ tịch huyện, để trống chỗ cho mình thử ngồi lên vị trí thử quản lý Đảng và quần chúng, để xem so với chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ có gì khác nhau.
Trước kia làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, kỳ thật chính là nhờ Cổ Bảo Toàn và Phí Mặc nâng đỡ, chủ ý lớn do người ta quyết, vấn đề nhân sự do bí thư người ta gật đầu, bản thân chỉ có thể làm cu li.
Nếu có thể ngồi lên ghế Bí thư Đảng và quần chúng, ít nhất cũng có thể bàn chút điều kiện cùng Bí thư huyện ủy, một - chín hay hai - tám gì cũng được, ông chọn tám cục trưởng, cũng phải chừa một ghế cục trưởng để tôi chọn người có phải hay không, chia sẻ quyền điều động nhân sự.
Về phần Chánh văn phòng Huyện ủy Trương Tân Huy trong khoảng thời gian này đều kẹp chặt đuôi lại tránh sơ hở, bởi vì gã trước kia là cái đuôi đi theo Cổ Bảo Toàn.
Hiện tại họ Cổ bị thê thảm, nghe nói bây giờ còn đang bị tạm giam ở sở, không phải chỉ là ăn một con gà ngoại quốc sao, kết quả hình như gà Thái Lan lợi hại hơn nhiều so với gà Trung Quốc.
Trước kia chơi gái nhiều lắm là bị phạt tiền xem như xong việc, tuy nhiên lần này là gà Thái Lan lợi hại hơn, Cổ Bảo Toàn, phỏng chừng vĩnh viễn đừng mong có cơ hội đứng lên. Bởi vì gã bị bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương đích thân đặt cho danh hiệu Đại vương ăn gà.
Tính chất sự việc trở nên nghiêm trọng, nếu không có Bí thư Quách nhìn chằm chằm vào, Cổ Bảo Toàn dưới sự sắp xếp của Chu Càn Dương điều đi Mặt trận Tổ quốc nhận chức Cục trưởng để dưỡng lão cũng được.
Giờ thì không được, bản thân Chu Càn Dương còn tự thân khó bảo toàn, gặp vạ lây, Cổ Bảo Toàn, nếu giờ phút này, nếu trong tay Chu Càn Dương có súng, gã tuyệt đối sẽ bắn một phát, cho tiêu đời tên bị Bí thư Tỉnh ủy gọi là Đại vương ăn gà.
Cổ Bảo Toàn coi như là hết thời, trong khoảng thời gian ngắn trở thành danh nhân Nam Phúc. Hiện tại mấy anh bạn ở đầu đường cuối ngõ Thủy Châu kia vừa gặp nhau đã duỗi năm ngón tay ra, hắng giọng cười nói:
- Anh bạn, cả đêm làm mấy trận?
Người bạn kia bảo đảm sẽ cười nham nhở mà nói:
- Vậy không thể so sánh cùng nhân vật số một người ta, người ta có Trưởng ban chỉ huy Quân sự bảo vệ, tôi thì không có bản lĩnh này. Gà Thái Lan ăn không nổi nên chỉ gặm gà Nhật.
- Gà Nhật cậu cũng gặm, loại đó, rất thối, không hứng thú, không khác gì giày rách.
Lúc trước kia, mấy anh bạn bình thường sẽ khinh bỉ một cách cực đoan, xem ra định kiến với người Nhật khó mà cởi bỏ.
Mâu Dũng mới vào thường vụ, cũng không có ý kiến, nhàn nhã vô cùng, chỉ cần đừng động vào chiếc ghế Trưởng ban Tuyên giáo, những thứ khác không liên quan tới y.
- Ngồi đi đồng chí Diệp Phàm.
Vệ Sơ Tịnh khách khí, thấy Diệp Phàm tiến vào, gật gật đầu, bảo hắn ngồi.
- Đồng chí Miêu Phong, anh tuyên bố quyết định của hội nghị thường vụ đi.
Vệ Sơ Tịnh mặt nghiêm trang nói.
Mẹ nó chứ, con đàn bà này rất ra dáng Bí thư huyện ủy. Diệp Phàm trong lòng oán thầm, có chút kích động.
Thằng nhãi này nhanh chóng bình tĩnh lại, trong lòng hẳn nghĩ là không quan hệ gì với chuyện vào thường vụ. Bởi vì chức Bí thư huyện ủy còn chưa quyết định xong, sao có vị trí trống cho mình vào thường vụ. Phỏng chừng tám phần là không có chuyện gì tốt đẹp.
Quản làm gì cho mệt, ông đây chuyển giao cũng đã xong, ngày mai lên thành phố báo danh có mặt, Ngư Dương này, ông đây một ngày cũng không muốn ở thêm. Diệp Phàm ở trong lòng hung hăng mắng một câu.
- Đồng chí Diệp Phàm, thông qua thảo luận của hội nghị thường vụ huyện, một lần nữa điều chỉnh Phó chủ tịch huyện. Cậu vẫn trở về quản lý khu kinh tế Lâm Tuyền, khiêm phòng Tài chính huyện cũng do cậu hiệp trợ Chủ tịch huyện Vệ đại diện Bí thư quản lý.
Miêu Phong vừa nói xong, Diệp Phàm thiếu chút nữa nhảy lên. Tuy nhiên, bất chợt, thằng nhãi này kịp điều chỉnh lại, thầm nhủ: Vệ Sơ Tịnh, ả đàn bà này rốt cuộc đang diễn trò gì. Lại bảo tôi quay về khu kinh tế Lâm Tuyền, để lung lạc tôi, không ngờ đem phòng Tài chính huyện ra làm mồi.
Tuy nhiên thằng nhãi này lập tức cười nói:
- Bộ trưởng Miêu, cái này có chút mâu thuẫn? Tôi đã sắp chuyển giao xong, chuẩn bị sáng sớm ngày mai đến cục Xúc tiến đầu tư thành phố báo danh có mặt. Cái này, không quan hệ gì với tôi, ha hả...
- Ha hả, ở thành phố truyền đến thông báo mới nhất, nói là khu kinh tế Lâm Tuyền mới khởi bước, hơn nữa khu kinh tế còn là khu thí điểm của thành phố, muốn làm thì phải làm cho tốt, không nên vừa lâm trận đã đổi tướng. Cho nên, tạm thời không đến cục Xúc tiến đầu tư thành phố trong thời gian nửa năm. Và, hy vọng cậu có thể ở đây trong thời gian nửa năm quẳng đi được cục nợ, vì dân Ngư Dương mà phục vụ. Vì sự phát triển của kinh tế Ngư Dương...
Miêu Phong không ngờ mỉm cười, có chút kỳ quái.
Tuy nhiên, cảm giác mà Tiểu Diệp cảm nhận được nụ cười kia rất không thiện cảm.
- Khu kinh tế Lâm Tuyền không phải do Phó chủ tịch huyện Trương Quốc Hoa đang quản lý sao?
Diệp Phàm lên tiếng, trong lòng thầm mắng, khẩn trương tung đòn phản công.
- Ha hả, không phải mới vừa nói rồi sao? Ở huyện chính thức điều chỉnh công tác Phó chủ tịch huyện. Cậu cùng đồng chí Trương Quốc Hoa chọn một, y được phân công quản lý bên giáo dục. Cho nên, chỉ cần chuyển giao cùng Trương Quốc Hoa là được.
Miêu Phong giải thích nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, hy vọng cậu không phụ lòng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện kỳ vọng đối với cậu, dũng cảm sáng tạo đổi mới, tăng nguồn tài chính, giúp dân chúng khu kinh tế Lâm Tuyền nâng cao đời sống, thừa dịp chỉnh chu, phát triển mạnh nông nghiệp, nâng cao đời sống nông dân...
Vệ Sơ Tịnh ngẫu hứng ca ngợi Diệp Phàm. Tuy nhiên, trong mắt hắn cô chính là chồn mẹ đi chúc tết gà con.
Mẹ nó, bị ả đàn bà khống chế trong tay. Tối hôm qua còn thân mật, vật lộn nhau, gắn chặt như keo với sơn. Không thể tưởng được, chỉ trong nháy mắt bị ả đùa giỡn. Khẳng định là cô ả thông qua La Hạo Thông, đến chào hỏi Lô Trần Thiên, khiến mình lùi thời gian đến thành phố. Xui xẻo, còn bảo ở Ngư Dương nửa năm, sống sao cho qua ngày tháng đây, buổi tối phải ở trên người ả trừng trị mới được, bằng không, sống vậy quá uất ức. Thằng nhãi này trong lòng vừa phát bực, lại vừa có chút bất đắc dĩ.
Kỳ thật, đối với việc Vệ Sơ Tịnh đề nghị Diệp Phàm quay về khu kinh tế Lâm Tuyền tại hội nghị thường vụ huyện thật ra không bị trở ngại gì. Bởi vì tất cả mọi người hiểu được, Trương Quốc Hoa là người của Cổ Bảo Toàn, họ Vệ không ném đá xuống giếng đã là không tồi rồi.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này là thời kì nhạy cảm, không thể đắc tội với người ta, cố hết sức không thể tội. Hơn nữa, Diệp Phàm người này cũng rất bướng bỉnh.
Bởi vì lần trước Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lô sau khi đến, ấn tượng với hắn rất tốt. Thằng nhóc này trong dân chúng danh tiếng cũng vô cùng tốt, đặc biệt là khu kinh tế Lâm Tuyền, sáu trấn hai xã.
Thêm vào bên trên có người để ý, đối với loại người có tiền đồ thế này, cán bộ bình thường chỉ cần có đầu óc thì sẽ không hồ đồ mà kết thù kết oán. Cổ Bảo Toàn phỏng chừng chính là thí dụ đặc thù ngoại lệ, đương nhiên, y cũng gặp báo ứng.
Diệp Phàm đang căm giận nhìn Vệ Sơ Tịnh, tiếng của Miêu Phong lại truyền đến, thằng nhãi này nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu lần này trở về khu kinh tế Lâm Tuyền chỉ có trên danh nghĩa, còn công tác cụ thể thì tốt nhất giao lại cho đồng chí Ngọc Xuân Thiền quản lý.
- Thế cũng được.
Diệp Phàm có chút tức giận, há mồm liền cười nói, thầm nghĩ: Cũng tốt, ông đây coi như buông tay, ung dung tự tại, mỗi ngày đi đập nước Thiên Thủy câu cá ngắm cảnh, an nhan hưởng thụ.
- Ha hả, tuy nhiên, công tác của cậu được chuyển dời đến mấy xã, thị trấn ở bắc bộ Ngư Dương.
Vệ Sơ Tịnh đột nhiên tiếp lời.
- Bắc bộ Ngư Dương, có ý gì?
Diệp Phàm có chút ngạc nhiên, nhìn Vệ Sơ Tịnh trong lòng có cảm giác không được ổn.
- Ở huyện đã suy xét, nam bộ Ngư Dương hiện tại có khu kinh tế Lâm Tuyền, kinh tế phát triển khá vững vàng.
Chính là bắc bộ, như xã Tây Bàn, Ổ câu tử, những xã này thật sự quá nghèo. Cho nên, ở huyện muốn đem xã Tây Bàn, Ổ câu tử, Thuận Bình, Ma Sĩ vv… bảy xã xác nhập lại, lấy xã Tây Bàn làm trung tâm chỉ huy.
Thống nhất điều phối tài nguyên, nhân sự, lấy việc phát triển kinh tế làm mục tiêu chính, mượn lực lượng khu kinh tế Lâm Tuyền, trợ giúp nơi đó thoát khỏi nghèo khó vươn lên làm giàu.
Vệ Sơ Tịnh nhìn Diệp Phàm giải thích nói.
- Vậy quan hệ gì tới tôi?
Thằng nhãi này như lợn chết nên không sợ nước sôi.
- Đương nhiên có liên quan, bởi vì cậu chính là tổng chỉ huy, tên đầy đủ là "tổng chỉ huy ban Khai phá Tây Bàn", tôi cùng Trương Tân Huy, Triệu Bính Kiện ba người làm trợ thủ cho cậu, hiệp trợ cậu làm tốt công tác, hy vọng cậu không phụ lòng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đối với cậu...
Tiếu Thuân Thần nói toạt ra, thiếu chút nữa tức chết Diệp Phàm.
Liền kêu lên:
- Cái này có chút không ổn? Tôi ở Ngư Dương cũng chỉ có thể ở nửa năm, nửa năm thời gian này có thể làm được gì? Huống chi Ngư Dương chúng ta người tài ba xuất hiện lớp lớp, tôi chỉ một mình vừa phải làm kinh tế cho khu kinh tế Lâm Tuyền, vừa phải làm tổng chỉ huy của bộ chỉ huy gì gì đó, cho là phân thân ra làm hai cũng làm không xuể.
- Nói gì thế này, bộ chỉ huy gì, kêu là bộ khai phá xã Tây Bàn, cậu chính là Chủ nhiệm ban Khai phá, còn gọi là tổng chỉ huy. Việc này không cần bàn nữa, cứ như vậy mà làm. Cậu ngày mai tới xã Tây Bàn tuần tra một vòng trước, mang theo một nhóm người, vạch ra kế hoạch bước đầu. Về phần nhân viên, do chính cậu chọn từ huyện, chọn ai người đó đi, không cho phép bất cứ kẻ nào cãi lại cố ý thoái thác.
Vệ Sơ Tịnh tỏ ra cứng rắn, mạnh mẽ, vung tay lên, Diệp Phàm không dám hé răng, bởi vì có hé răng cũng không được gì.
Các ủy viên thường vụ khác, đương nhiên, tự tại vui mừng thở dài vì quyền lực thằng này được mở rộng vô hạn, đồng thời cũng vui vì người khác gặp họa —— thằng nhóc này, để hắn nai lưng ra làm ra thành tích thì sẽ là của mọi người, làm hỏng chuyện thì mà đánh mông mình, hình như vậy cũng không tồi
Buổi tối.
Diệp Phàm kia đương nhiên là nổi giận đùng đùng, giống như mèo vậy hắn leo từ ống nước vào phòng Vệ Sơ Tịnh, tất nhiên, thằng nhãi này tới kiếm mồi. Ngoài sáng đấu không lại Vệ đại bí thư, nên chỉ có thể đánh vào phương diện này thôi.
Thằng nhãi này hiện tại "Khinh Thân Đề Túng Thuật" càng ngày càng lợi hại, nhẹ nhàng vào phòng Vệ Sơ Tịnh, lượn một vòng trong phòng ngủ, phát hiện không có ai. Thằng nhãi này trực tiếp vào thư phòng, có người ở đó.
Vệ Sơ Tịnh mặc một chiếc áo ngủ màu đỏ tươi rộng thùng thình, bởi vì trong thư phòng có điều hòa, cũng không biết vì nguyên nhân gì, đến nút áo cũng không cài, cả cặp ngực chảy xệ xuống phần bụng lõa lồ ra bên ngoài.
Cặp ngực cao như núi theo tư thế tay cũng đung đưa qua lại, làn da trắng nõn và mịn màng dưới ánh đèn đặc biệt sáng bóng, cái rốn thần bí như ẩn như hiện. Do đang loay hoay viết cái gì đó, cộng thêm Diệp Phàm cố ý đi nhẹ nhàng, cô không hề phát hiện mình bị gã heo kia nhìn thấy không còn gì.
Thằng nhãi này trong lòng cười thầm, lẻn từ phía sau nhào thẳng đến Vệ Sơ Tịnh, ôm cô ta vào lòng, nhấc bổng lên đặt nằm trên bàn làm việc lớn, một hơi thở hồng hộc xộc thẳng vào mũi cô.
- Á, ai?
Vệ Sơ Tịnh hét thảm một tiếng, tuy nhiên toàn bộ cửa sổ đã bị đồng chí Diệp Phàm đóng lại, phỏng chừng cũng không ai có thể nghe thấy.
Trong phút chốc, chiếc áo ngủ bị lột tung và vứt bay ra ngoài. Lại thêm vài giây, một âm thanh giận dữ nói:
- Sao lại thế này?
- Ha ha... Cậu đêm nay không có kịch để diễn rồi, đến kỳ rồi.
Ả nhìn Diệp Phàm, hơi có vẻ châm chọc, mỉm cười.
Hoá ra, Vệ Sơ Tịnh đang dùng thứ mà hàng tháng phụ nữ ai cũng phải dùng. Cái này, đồng chí Tiểu Diệp có ngu ngốc đi nữa cũng biết người ta đến kỳ.
Cụt hứng khiến đồng chí Diệp Phàm nghẹn nói không ra lời, trừng mắt nhìn Vệ Sơ Tịnh thở dài,
- Chuyện tôi chuyển đi thành phố có phải cô thao túng hay không?
- Đúng vậy, chỉ có nửa năm thời gian, hơn nữa, quyền lực mà tôi giao không nhỏ tý nào. Toàn bộ Ngư Dương, mười mấy xã, thị trấn cậu đều có quyền hỏi đến, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Vì ủng hộ cậu phát triển công tác của ban Khai phá Tây Bàn, tôi đây ngay cả phòng Tài chính huyện cũng giao cho cậu trực tiếp quản lý.
Phải biết rằng, Tiếu Thuân Thần âm thầm chỉ trích rất không hài lòng. Cậu có quyền lực, không hề thua kém Bí thư huyện ủy.
Nhân viên điều phối toàn bộ do cậu chọn. Tôi thậm chí suy nghĩ, quyền lực của cậu tựa như cận thần của Từ Hi thời Thanh triều. Hi hi hi...
Vệ Sơ Tịnh nén cười, trừng mắt nhìn Diệp Phàm nói.
- Tôi có được lợi lộc gì? Làm qua làm lại còn không phải là vì các cô mà bán mạng. Tựa như Cổ Bảo Toàn, cuối cùng còn phải tôn Mâu Dũng lên, ghê tởm. Lúc đó, cô sẽ không lại đẩy người nào đó ra noi theo họ Cổ chứ?
Diệp Phàm chất vấn hỏi.
- Vệ Sơ Tịnh tôi không giống Cổ Bảo Toàn, cậu có khả năng làm tốt công tác ban Khai phá Tây Bàn, sẽ giúp cậu tiến vào cục Xúc tiến đầu tư thành phố thuận lợi hơn. Tôi sẽ tiến cử cậu với Chủ tịch thành phố La, hơn nữa, hai chúng ta còn có quan hệ, thân xác này, tôi giữ gìn gần 30 năm không ngờ... Chẳng lẽ phải trở thành vợ chồng cậu mới chịu giúp tôi, hừ.
Vệ Sơ Tịnh tung ra món mồi ngon mê người dụ dỗ.
- Còn nữa, đêm nay cậu rất không phải. Tôi vừa rồi kêu to, nếu truyền ra bên ngoài thì sao đây. Chúng ta cũng không còn là trẻ con, về sau, tôi hy vọng cậu đừng cả ngày chỉ biết chơi trò vô vị này. Hơn nữa, hy vọng cậu về sau cũng đừng cả ngày tìm đến chỗ này, sẽ ảnh hưởng không tốt.
- Không tới thì tôi đi.
Diệp Phàm giận dỗi, dù sao tối nay cũng không làm ăn được gì, xoay người bỏ đi.
- Cậu rốt cuộc muốn tôi như thế nào ngươi mới vừa lòng?
Vệ Sơ Tịnh đột nhiên ôm cổ Diệp Phàm, như con bạch tuộc vậy, cả người đều ép sát vào hắn.
Thật lâu sau, hắn thở dài, liếc mắt một cái nhìn ả.
- Tôi đi rồi, về sau tôi sẽ không đến đây. Cô hiện tại là một bí thư huyện, cô nói đúng, ảnh hưởng không tốt.
- Vậy...... Một tháng không được vượt quá hai lần.
Vệ Sơ Tịnh ngập ngừng, mặt đỏ ửng nói.
- Còn nữa, buổi tối cậu rất kích động, thứ đó của đàn ông trong sinh lý học nói, không xuất ra sẽ không tốt. Tôi dùng tay giải quyết giúp cậu.
Cô ả rất dịu dàng, chăm sóc tận tình như cô vợ nhỏ.
- Tôi tự mình nghĩ biện pháp.
Diệp Phàm cười vài tiếng.
- Không cho cậu tìm tới những phụ nữ khác, chuyện của Cổ Bảo Toàn chẳng lẽ cậu còn không cảnh giác. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vệ Sơ Tịnh đột nhiên nói,
- Tuy tôi không thể làm vợ cậu, nhưng đây là lời khuyên của tôi.
- Cảm ơn, Diệp Phàm tôi là loại người này sao? Chân trời nơi nào chẳng có cây cỏ, tôi đi rồi cô yên tâm, việc mà cô giao tôi sẽ cố hết sức đi làm, tuy nhiên, kết quả thế nào tôi cũng không thể dự tính. Cái này, cũng là những việc mà tôi có thể giúp cô trong nửa năm cuối cùng. Đất Ngư Dương này, không dễ lăn lộn.
Diệp Phàm xoay người bước nhanh ra ngoài.
Phía sau vọng lại một tiếng nói:
- Cảm ơn.
Ngày 26 tháng 12 năm 1996, sóng gió ở thành phố rốt cục bởi vì Bí thư Thành ủy Chu Càn Dương điều đến sở Giáo dục tỉnh đảm nhiệm chức Phó giám đốc thường vụ sở mà hạ màn. Đương nhiên, Chu Càn Dương nhận được đãi ngộ cấp giám đốc sở, tuy nhiên, người sáng suốt vừa nhìn đã biết đây là bị giáng chức. Phó giám đốc sở thường vụ của Sở Giáo dục tỉnh sao có thể so cùng Bí thư Thành ủy thành phố Mặc Hương?
La Hạo Thông quang vinh trèo lên ghế Bí thư Thành ủy, Tạ Quốc Trung đang là Phó bí thư quản lý Đảng và quần chúng tiếp nhận vị trí của La Hạo Thông, trở thành Chủ tịch thành phố Mặc Hương. Việc này có vẻ khá kỳ lạ, cán bộ bên dưới đoán già đoán non, tuy nhiên ai cũng không đoán ra các sếp lớn Tỉnh ủy nghĩ gì, đây là vấn đề cấp độ con người.
Ngọc Hoài Nhân, Phó bí thư Thành ủy dân chủ thứ hai cũng thuận lợi tiến thêm một bước, tiếp nhận vị trí của Tạ Quốc Trung.
Vu Kiến Thần, Cục trưởng cục Công an tệ nhất, không nhận được cơ hội nào, bởi vì Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Tần Thiên Cương không chuyển vị trí, cho nên có người ngồi xổm phía trên, Vu Kiến Thần cũng chỉ còn có thể tự nhận là mình xui xẻo.