Cái này đúng là phiền phức rồi.
- Được, được, anh được lắm. Giờ đã là phó chủ tịch thành phố rồi, anh không còn thấy tôi tốt nữa đúng không?
Anh ngại tôi đã già rồi, anh chê tôi xấu, chê tôi có phải không… Anh còn có lương tâm hay không, năm đó không phải là anh đã sắp trắng mặt ra không.
Lại còn quỳ trước nhà tôi ba ngày ba đêm, nếu không phải năm đó anh đói gần chết rồi thì tôi cũng mặc kệ anh.
Anh nói đi, có phải anh đã có người đàn bà nào rồi không? Hôm nay chúng ta nhất định phải nói cho rõ ràng.
Dương Cầm tức giận rồi, kéo tay áo Tống Tinh nói.
Nếu nói ra thì Dương Cầm nói cũng đúng, thực ra bà ấy không xấu như chị gái là Thiết Cúc Hoa nhưng cũng không được tính là xinh đẹp.
Nếu tính chính xác ra thì đến trung bình cũng không được, chỉ có thể nói là hàng tầm thường, đương nhiên cũng không phải nói là quá xấu.
Năm đó Tống Tinh cũng đã nghe ngóng được nhà họ Dương có quan hệ với chủ tịch Trương, nên đã tiến hành theo đuổi Dương Cầm.
Đương nhiên Tống Tinh cũng không sợ những người trong nhà họ.
Đàn ông mà “nhiệm vụ chống đỡ” của người trong nhà, bên ngoài cũng phải phiêu lưu mới đúng chứ. Như vậy cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc đúng không?
- Không phải là bà đang hồ đồ rồi không? Bà là bà còn chị bà là chị bà, chị bà thì như sao đầy trời còn bà thì không thế. Chuyện này là hai chuyện khác nhau, không thể nói lẫn vào được.
Tống Tinh thấy đau đầu.
- Hừ, họ Tống kia, giờ thì tôi cũng đã nhìn rõ bộ mặt của anh. Năm đó khi anh thấy chị tôi, lúc nào cũng nói mặt chị tôi xinh, mặt chị tôi phúc hậu.
Giờ thì lại nói một nẻo. Không được, không được, tôi phải gọi điện nói với cha nuôi tôi mới được.
Tôi muốn nói cho ông ấy biết cái lòng dạ đen tối của anh.
Dương Cầm muốn cầm điện thoại lên.
- Rốt cuộc bà muốn làm cái gì?
Tống Tinh nắm chặt lấy tay của Dương Cầm, không cho gọi điện.
- Họ Tống kia, bỏ tay ra.
Dương Cầm đúng như sư tử hà đông trừng mắt nhìn chằm chằm Phó chủ tịch Tống.
Nhưng Tống Tinh đúng là có chút nhút nhát, người đàn bà này tức giận có chút đáng sợ. Vấn đề là Tống Tinh dựa vào váy vợ mà lên trừ phi cả đời ông ta chỉ dậm chận tại chỗ này.
Tuy chủ tịch Tỉnh đã về hưu nhưng những người con nhà họ Trương cũng đều uy phong, con trai lớn của chủ tịch Trương Hồng Đông là Trương Cổ Khánh giờ đã là trưởng ban thư ký văn phòng chính phủ. Tuy giờ đang xếp hạng cuối của 9 thành viên phó trưởng ban thư ký Quốc vụ viện.
Nhưng bởi vì bạn của chủ tịch Trương Hồng Đông là đồng chí Trịnh Tùng Tiền hiện là chức ủy viên quốc vụ viện.
Cho nên cần phải dựa vào quan hệ, cộng thêm anh ta lại không khiến ai thất vọng, nên anh ta chuyên phụ trách công việc của đồng chí Trịnh Tùng Tiền rồi.
- Xin bà, nếu có gọi để tôi gọi.
Tống Tinh cầu khẩn nói, ông ta chỉ sợ bà xã không biết nặng nhẹ, lại khóc lóc om sòm trước mặt cha nuôi thì đúng là phiền rồi.
- Hừ, ông gọi đi, gọi đi. Tôi không quản việc gì cả, cứ giải quyết thỏa đáng chuyện của chị là được rồi. Bằng không tôi cũng sẽ đến đập bàn Diệp Phàm.
Dương Cầm tức giận nói:
- Đến lúc đó cũng sẽ mất mặt chủ tịch Tống nhà ông.
Đúng hai giờ chiều, nhân sự của tập đoàn Hoành Không đã ra thông báo khai trừ Thiết Cúc Hoa.
Bảng thông báo đã đầy người, đại bộ phận đều là nhứng người vốn không đến làm, nên đã quan sát xem kết quả ra sao.
- Xứng đáng, loại người này sớm phải bỏ đi rồi. Mẹ kiếp mấy năm không đi làm mà vẫn còn dám đến đập bàn,nếu có bắn chết cũng không phải quá.
Một người thanh niên nhìn thấy thông báo tức giận.
- Đúng vậy, nên như thế. Lãnh đạo trước kia đều không lên tiếng. Chỉ có chủ tịch Diệp là quyết đoán, nên làm thế này mới đúng. Chẳng cần băn khoăn nó có thế mạnh gì hay không, chúng ta ủng hộ anh ấy.
Một người trung niên khác nói.
- Có người đằng sau thì thế nào chứ? Chủ tịch Tống thì sao chứ? Chủ tịch Diệp của chúng ta chẳng để ý đến thân thích đó mà thẳng thừng quyết định.
Người thanh niên đó nói, vẻ mặt vui sướng.
- Làm hay lắm, nếu như có thế đuổi hết bọn không làm gì mà đòi lấy lương ra mới đúng.
Người trung niên thêm vào.
- Các người đều là những con chó dưới chân Diệp Phàm phải không?
Một người không đi làm, cũng có quân hệ không tồi với Thiết Cúc Hoa, chỉ ba người kia nói.
- Bà mới là chó đấy, đến cả con còn không đẻ được?
Người thanh niên không hề dễ dãi, liền chửi lại ngay người bạn này của Thiết Cúc Hoa.
- Sao các người lại có thể chửi mắng chị Lý như vậy, cút hết đi cho tôi.
Thiết Cúc Hoa cũng xông ra nói.
- Nên mắng chửi đúng là mắng chửi các người, đúng là không bằng con chó?
Người trung niên nói.
Bởi vì ông ấy thấy càng ngày càng nhiều người vây lại, tổng thể là những người đi làm đã đông hơn những bà không đi làm kia.
- Xé rách cái miệng thối của nó ra!
Chị Lý tức giận, giơ tay ra lao về phía người trung niên, thế là đánh nhau.
- Đàn bà mà đánh nhau là chanh chua rồi, bọn người không làm gì để cho công ty suýt bị đóng cửa, chúng ta phải nói với chủ tịch Diệp, khai trừ bọn họ.
Người già kia nói.
Lời nói của ông lão đúng là có uy, ông ấy vừa gọi mà đã có đến mấy chục người đến, tất cả đều là những thanh niên trẻ tuổi.
Trong khoảng thời gian ngắn mà cả hiện trường đã loạn lên, người càng ngày càng đến đông, có đến cả nghìn người đang vây quanh bảng thông báo.
Bao Nghị cũng báo cáo cảnh sát, đưa người đến.
Nhưng Bao Nghị là mọt người cũng rất quỷ, đến muộn một chút. Phát hiện ra hai, ba trăm người không đi làm đã sớm bị những người đi làm đánh cho tơi bời khói lửa rồi, tý nữa thì đến cả ngực cũng lộ cả ra ngoài.
Cũng có những bà áo ngực cũng đã bị xé ra thành từng mảnh, như hai miếng vải đắp lên hông vậy.
Nghiễm nhiên hai miếng bánh mỳ lại dắt ở trên dây lưng, cứ như khí thế mà trước kia đoàn Hồng Quân đánh du kích vậy.
Đương nhiên, các bà này cũng không phải dùng để cho đẹp. Trên nét mặt những người thanh niên này đều vui vẻ, tự nhiên lạ thành ra thế này.
- Đúng là không ra sao, hôm qua các người gây loạn, không ngờ hôm nay lại gây loạn ở đây sao, lại coi Hoành Không là sân tập võ có phải không? Đi về đồn hết cho tôi.
Bao Nghị nghiêm túc, cùng mười mấy người nữa đưa hết những người này về đồn.
Nhưng khi Bao Nghị đang điều tra thì bị Cái Thiệu Trung mời đến.
- Anh làm cái gì thế?
Cái Thiệu Trung nghiêm túc nói.
- Sao lại làm thế, ý của Bí thư Cái là sao?
Bao Nghị giả vờ hồ đồ.
- Anh lại còn không biết sao?
Cái Thiệu Trung hừ nói.
- Tôi đúng là không biết, Bí thư Cái xin cứ chỉ bảo.
Bao Nghị nói.
- Lại còn giả vờ.
Bộp một tiếng, Cái Thiệu Trung gõ xuống bàn, đứng hẳn lên nói với Bao Nghị:
- Việc đã làm rùm beng lên rồi, nhưng anh có báo cáo với bí thư Đảng ủy của Hoành Không tôi không?
- Vừa rồi tôi đã báo cáo với chủ tịch Diệp, chủ tịch Diệp nói là nhanh chóng đến xử lý, lần này không thể chậm trễn được, phải nghiêm túc xử lý.
Bằng không việc này nếu cứ diễn ra thì sẽ không dễ giải quyết. Tôi phải xử lý xong mới về báo cho bí thư được.
Mà việc này cũng chỉ là một đám đàn bà. Cũng không phải án hình sự nghiêm trọng gì.
Bao Nghị nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Bộp, lần này Cái Thiệu Trung còn đập bàn mạnh hơn.
- Làm xong mới báo cáo, trong mắt anh còn có bí thư Đảng Ủy – Cái Thiệu Trung tôi không?
Cái Thiệu Trung tức giận, cảm thấy như bị khinh bỉ, coi thường.
- Đây là việc quản lý của công ty, tôi cũng đã báo cáo cho chủ tịch Diệp và xin chỉ thị rồi. Nếu như việc này còn làm phiền phức cho bí thư Cái, thì chắc chắn bí thư cũng không vui đúng không ạ?
Bao Nghị bình tĩnh nói.
- Được lắm, được lắm, anh đúng là một sở trưởng tôt. Cút đi cho tôi.
Cái Thiệu Trung tức giận, quát mắng.
- Bí thư Cái, bí thư nói tôi “cút” đi phải không?
Bao Nghị nghiêm túc nói, đột nhiên xoay người lại hỏi Cái Thiệu Trung.
Thư ký của Cái Thiệu Trung là Điền Phi Mạo liền nhanh chóng quay lại, đúng lúc đóng cửa, không ngờ...
- Không cần đóng cửa, Bao Nghị, anh cút ra ch tôi. Cút, cút ngay đi, tôi không thèm nhìn mặt anh nữa. Cút về chỗ của anh, đừng có ở đây mà làm tôi chướng mắt.
Cái Thiệu Trung tức, mắng chửi liên tục.
- Tôi cút.
Bao Nghị ôm tập tài liệu rồi đi ra ngoài, mà cũng không đến báo cho Diệp Phàm, về ngay sở công an.
Mà về hẳn sở triệu tập mọi người, hét lớn:
- Khi nãy có chỉ thị của bí thư Cái, nói là chúng ta – sở công anh của Hoành Không này: cút hết đi. Chúng ta cũng cứ theo lệnh mà làm, ở đây không hoan nghênh chúng ta thì chúng ta về Tỉnh thôi.
- Đúng đúng, cút thì cút, chúng ta về tỉnh thôi.
Phó sở Đinh Phương Minh cũng hét lớn.
Lập tức những cảnh sát đó đều tức giận, gọi ầm ầm lên.
Không lâu sau, đèn lòe lòe, mười mấy chiếc xe cảnh sát rời khỏi tập đoàn Hoành Không.
Còn lại hai mươi người vẫn tiếp tục hỏi các bà kia.
- Cái gì, đi đâu, đi đâu?
Phó chủ nhiệm Trương Hưng Phúc gọi điện đến, Cái Thiệu Trung đã tím tái mặt mày.
- Họ nói là về tỉnh rồi, nói là bí thư Cái mắng họ về. Nên họ cũng phải nghiêm chỉnh chấp hành chỉ thị đó của bí thư.
Phó chủ nhiệm Trương nói.
- Cút thì cút, mẹ nó cảnh sát của Hoành Không, ngoài các anh ra thì chúng nó đều xấu xa hết.
Cái Thiệu Trung đá vào ghế, ghế trượt đi trên nền nhà, lao vào tường rồi dừng lại.
- Bao Nghị đã về tỉnh rồi, cái đám lộn xộn này còn hỏi gì nữa Họ không có quyền tra khảo chúng tôi, chúng tôi sẽ tố cáo họ.
Chị Lý nhận được tin tức bên ngoài liền rống lên.
Hàng trăm mụ đang đứng ngoài đã liền rống lên, mấy cảnh sát này không có Bao Nghị ở đó nên cũng không ra oai được.
Hiện tại chỗ dựa đã đi rồi, ai còn dám kháng lại đám người kia chứ,nếu mà không kháng lại được, lại bị người ta chèn ép thì cong, nên chỉ có thể chạy thôi.
Khí thế nhóm người kia dâng cao, Diệp Phàm cùng mấy người khác đến. Không lâu sau thấy không có cảnh sát, toàn bộ đã vây quanh Diệp Phàm.
Cuối cùng cao thủ Diệp Phàm thập nhị đẳng đã cho những mụ kia đầu tóc thành tổ quạ, chân đều khụy xuống.