Về phần mấy người mà hắn ta dẫn đến ai nấy đều thảm.
Cái Thiệu Trung nghĩ mà không ra, nhưng những đàn bà kia cũng không bỏ qua cho ông ta, hung hăng lao vào phòng làm việc của Bí thư Cái.
Kết cục như thế nào thì cũng có thể nghĩ ra được, Cái lão hổ đối mặt với những mụ này cũng thành con hổ giấy thôi, cũng có kết cục phải đối đầu như chủ tịch Diệp.
Đồng chí Trịnh Nhất Thiên – cục trưởng cục công an kiêm Bí thư chính ủy thành phố Hạng Nam nhận được điện thoại của Cái Thiệu Trung liền điều mấy chục người đến.
Dưới sự giúp đỡ của Trịnh Nhất Thiên, đám người kia cũng đã được khống chế.
- Bí thư Cái, nghe nói sở trưởng đã đưa người đi là làm theo chỉ thị của bí thư phải không?
Diệp Phàm nói, trừng mắt nhìn Cái Thiệu Trung:
- Một việc quan trọng như vậy mà sao tôi không hề biết, khi nãy nếu như không phát hiện ra bên sở công an không có người thì tôi cũng đã vẫn mơ hồ.
- Anh đến đây để hỏi tội tôi có phải không?
Cái Thiệu Trung biết là không được yên rồi, vốn nghĩ chắc chắn là hắn ta đến ép mình rồi, nên không hài lòng tí nào.
- Chưa nói đến việc hỏi tội, tôi chỉ hỏi thế thôi, nếu đúng như bí thư Cái ra chỉ thị như thế thì đúng là quá đáng rồi.
Nếu như có sở trưởng Bao ở đây thì việc hôm nay không thể lớn như thế này. Ngày trước công ty vì sao lại phải có ban bảo vệ, như vậy cũng phải suy xét đến những thủ đoạn cứng rắn của công ty chứ.
Mà sở trưởng Bao đã mang người đi, công ty có những điều quan trọng, mà quan trọng nhất là máy móc không có ai bảo vệ, đến lúc đó mà lộ ra.
Trách nhiệm này bí thư Cái có gánh vác được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chỉ là tôi bảo anh ta cút đi, lẽ nào không có họ thì không sống nổi sao? Có những doanh nghiệp tư nhân người ta cũng không nhỏ hơn chúng ta đâu.
Nhưng, người ta cũng có bảo vệ của riêng mình, còn có trách nhiệm hơn cả sở cảnh sát này. Nếu so sánh thì chắc chắn còn hơn cả ở đây.
Cho nên tôi thấy công ty chúng ta cũng có thể như thế.
Cái Thiệu Trung tức, tuyệt đối không để Diệp Phàm và Bao Nghị tấn công được.
- Nói thì dễ, làm thì khó, tiếc là chúng ta lại là doanh nghiệp quốc doanh, bí thư Cái cũng không phải là chủ của doanh nghiệp tư nhân.
Huống chi muốn thành lập một đội bảo vệ có tố chất đâu phải dễ, đâu phải tiền, và người lúc nào cũng có.
Quan trọng là uy tín, chúng ta đâu có thể tin tưởng tùy tiện được?
Diệp Phàm hừ một tiếng nhìn Cái Thiệu Trung, nói:
- Cứ nói như việc khi nãy, bí thư Cái cũng đã thấy cảnh Sở công an bị uy hiếp, nên như có công an thì đám người kia có sợ không?
- Đồng chí Diệp Phàm, anh nói thế là ý gì. Lẽ nào anh phải muốn tôi mời Bao Nghị lại mới được sao?
Cái Thiệu Trung nói, nhìn Diệp Phàm rồi lại đột nhiên nói:
- Đó là điều không thể. Nếu như thế là dung túng cấp dưới mà lãnh đạo phê bình mấy câu cũng không được thì công việc còn triển khai sao được?
- Đối với một số đồng chí có thể làm được, nhưng tôi muốn nói một vài đồng chí trong mắt tôi tuyệt đối không được.
- Dung túng, thế nào là dung túng? Bí thư Cái phải phân biệt rõ ràng, bí thư Cái là nhân vật số một của tập đoàn, là bí thư Đảng ủy.
Lời nói của anh đại diện cho tập đoàn Hoành Không. Anh đại diện cho Hoành Không mà lại nói người ta cút đi, người ta lẽ nào còn mặt mũi mà ở lại đây chứ?
Người ta là do tỉnh điều xuống để giúp cho chúng ta trong công tác bảo vệ, không phải là người hầu, người làm thuê mà chúng ta tùy ý mắng chửi được.
Nếu không phạm tội gì thì chúng ta đều không có quyền, không thể nói chúng ta là lãnh đạo mà có thể đảnh chửi cấp dưới được, họ là cấp dưới, chứ không phải người hầu.
Diệp Phàm hừ nói.
- Việc này không cần anh phải nói. Đồng chí Diệp Phàm, tôi nói với anh, chúng ta phải thay đổi cách nghĩ, việc xây dựng lại bộ máy bảo vệ cho công ty nhanh chóng phải bàn bạc rồi.
Việc này anh nhanh chóng triển khai đi. Trong thời gian này tôi sẽ yêu cầu bên đồng chí Trịnh Nhất Thiên giúp đỡ chúng ta.
Đồng chí Diệp Phàm, là chủ tịch của Hoành Không, việc an ninh trật tự này vốn là việc của anh trực thuộc quản lý.
Tôi yêu cầu anh trong vòng nửa tháng phải xây dựng bộ máy an ninh này. Hoành Không chúng ta có nhiều thứ bí mật phải quản lý, không thể để lộ ra ngoài được.
Cái Thiệu Trung mang danh dự nhân vật số một ra nói.
- Chúng ta đã có sở công an chính quy, mà cấp bậc và quy mô không hề nhỏ. Làm sao có thể bỏ phí tiền của để mà lập ban an ninh riêng.
Rất xin lỗi, việc này tôi không thể đảm nhiệm được. Mà tôi cũng không đồng y việc công ty thành lập ban an ninh riêng.
Chúng ta là doanh nghiệp quốc doanh, là thuộc chính quyền Tỉnh. Việc quan trọng như thế phải được sự đồng ý của tỉnh mới được, nếu không thì một bộ ngành đều có thể bị triệt tiêu.
Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Diệp Phàm anh có thể không đồng ý xây dựng nhưng đến lúc đó xảy ra vấn đề gì thì bản thân anh có lo liệu được không?
Cái Thiệu Trung hừ nói, mặt suýt nữa đã như gan lợn rồi.
- Tôi cũng muốn nhắc nhở đồng chí Cái Thiệu Trung rằng, người là do anh đuổi đi. Đến lúc đó có bị lộ ra cái gì thì trách nhiệm này ai ai cũng có thể nhìn thấy là thuộc về ai.
Về phần thành lập ban anh ninh, đó là việc không thể. Chúng ta chẳng có kinh phí, mà cũng chẳng phải làm như thế.
- Tôi đi trước đây, còn có bao nhiêu việc để lo.
Diệp Phàm hừ một cái rồi đi luôn.
Đúng lúc đó Trịnh Nhất Thiện nghe điện thoại xong liền tức giận nói:
- Bí thư Cái, tôi phải đi rồi.
- Anh có việc thì đi trước đi, ở đây có bọn họ là được rồi.
Cái Thiệu Trung gật đầu nói.
- Không phải, tôi cũng sẽ dẫn người đi luôn.
Trịnh Nhất Thiên nhìn thuộc hạ rồi nói.
- Ý là sao Trịnh Nhất Thiên?
Cái Thiệu Trung trừng mắt nhìn.
- Tôi không có cách nào khác, ở thành phố nói là tôi không rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao, trên thành phố còn bao nhiêu vụ cần lo, sao tôi lại đến Hoành Không lo việc làm gì? Còn nói Hoành Không đã có sở công an riêng rồi, không cần đến phận sự của chúng tôi. Đến lúc đó người ta sẽ nói là quá giới hạn.
Trịnh Nhất Thiên nói.
- Có phải là đồng chí Lam Tồn Quân nói không?
Cái Thiệu Trung nói.
- Việc này bí thư biết thế là được rồi, tôi không nói ra được. Đã là lãnh đạo có ý kiến thì tôi sẽ phải đi thôi.
Trịnh Nhất Thiên nói xong, chỉ huy đám người rút khỏi Hoành Không luôn.
- Đi đi, cút đi.
Cái Thiệu Trung tức quát lên, sau đó về phòng tức đáp cả chén trà.
Trong lòng Cái Thiệu Trung có chút thê lương, Không thể nào, ngày trước khi còn ở Hạng Nam cũng không thể để Trịnh Nhất Thiên dễ dàng. Giờ đúng là trước khác giờ khác rồi, một khi đi là không còn khí thế gì nữa.
Đương nhiên, đấu võ này cũng chỉ là đấu mồm mà thôi, vấn đề về an ninh này, Diệp Phàm vẫn phải thay mặt Hoành Không để nói với những người còn lại. Đặc biệt phải dặn dò những đồng chí không được lộ ra ngoài những bí mật đó
- Tập đoàn Hoành Không xảy ra chuyện rồi sao, rốt cuộc là chuyện gì, anh nói xem nào?
Tổng giám đốc Ngô của tập đoàn Trung Quốc sửng sốt, hỏi một người trung niên hói đầu. Người này chính là Lưu Thành Đoan chủ nhiệm chính quyền Đảng ủy tập đoàn Trung Quốc.
- Hôm qua...
Lưu Thành Đoang nói lại chuyện hôm qua một lượt.
- Ồ thì ra là thế. Tổ ong bò vẽ thế này mà Diệp Phàm cũng to gan xông vào sao.
Ngô Trung Bảo cười nói.
- Có thể việc này càng làm ồn càng lớn, đến lúc đó có thể lấy lại được cân bằng hay không cũng khó mà nói được.
Lưu Thành Đoan vui sướng nói
- Đáng đời, để xem chúng nhận được đơn hàng từ Canada xem có thể bình yên mà sản xuất được không.
Đến lúc đó trong hợp đồng đến thời gian rồi mà chưa đưa ra được sản phẩm thì chắc chắn vi phạm rồi, vi phạm thì Hoành Không cũng sẽ phải phạt, lỗ vốn thôi.
- Đó là đương nhiên, nghe nói hợp đồng lần này nếu như bên nào vi phạm chắc chắn sẽ xử lý nghiêm. Tuy Hoành Không nhận được đơn hàng lớn nhưng một khi vi phạm thì phải bồi thường đến cả hơn 200 triệu đô la đó. Như vậy có bỏ ra được không?
Phó chủ tịch Triệu Ý Hùng của tập đoàn Trung Quốc nói.
Ha ha ha...
Tốt nhất là càng làm ầm ỹ càng tốt...
10 giờ sáng ngày hôm sau.
Thư ký Đỗ Vệ Quốc vội vàng đến nói:
- Chủ tịch Diệp, việc đã làm loạn đến cả tỉnh Thiên Vân rồi, hình như có người đang đứng sau chuyện này.
- Để xem xem.
Diệp Phàm cũng sửng sốt, nhìn vào tờ báo.
Tiêu đề rất rõ: Hoành Không đang sắp loạn.
Phía dưới trần thuật về hai vụ việc của các mẹ hai ngày hôm qua.
Tự nhiên đã nêu rõ khoảng cách của hai người, mâu thuẫn giữa Diệp Phàm và Cái Thiệu Trung càng lớn.
Cái gì mà không hề dựa vào quy định đã khai trừ một nhân viên chính thức, làm ngược lại phát luật lao động. Trong đó còn có cả viết lãnh đạo Hoành Không, một chút bồng bột có thể chỉ thị sai lầm...
- Là ai làm?
Diệp Phàm đập bàn một cái.
Lúc này Khổng Ý Hùng cũng vội vàng cầm tờ báo vào.
- Tôi vừa mới điều tra, nghe nói là có người mới gửi đến. Mà tôi cũng cho người sang chỗ biên tập của Thành phố rồi, đúng là có chuyện này thật, đã để cho họ đăng lên.
Khổng Ý Hùng nói.
- Sự thật, có vẻ đúng là sự thật. Nhưng nội dung trong đó toàn là bịa đặt. Sao lại có thể đăng linh tinh như thế, anh hãy gọi điện đến ngay tòa báo thành phố, yêu cầu họ đăng bài chính xác, sửa đổi bài này đi, nói là xin lỗi, bằng không tập đoàn Hoành Không chúng ta có quyền khởi tố họ
Diệp Phàm đập bàn nói.
- Chủ tịch Diệp, đây không phải là vấn đề quan trọng nhất. Giờ đều đăng lên rồi, chắc chắn là có người đứng đằng sau. Mà chính xác là bọn họ đăng lên, nhưng những ảnh hưởng đó cũng khó mà trừ đi được.
Khổng Ý Hùng nói.
- Việc cải thiện này không thể kéo dài ra được, nhưng người đứng đằng sau là ai đây?
Diệp Phàm trầm tư nói.
- Mẹ nó, đứa nào mà lại ăn không ngồi rồi lại tìm cách mà chọc ngoáy chúng ta chứ?
Cái Thiệu Trung tức giận nói.
Sợ tới mức mà chủ nhiệm Trương Hưng Phúc và thư ký Vương Tiểu Mãn cũng không dám lên tiếng.
- Có phải là chủ tịch Diệp làm không ạ, việc sở trưởng Bao đưa người đi đúng là như thế rồi. Giờ trên báo cũng đã nói rồi, việc trong nội bộ đúng là đã bị lộ ra ngoài rồi. Đến lúc đó việc này đúng là phiền rồi.
Vương Tiểu Mãn to gan nói.
- Cậu thật là ngu ngốc, trên báo tên của Diệp Phàm cũng không ít hơn tôi đâu. Nói rằng khai trừ nhân viên lung tung, trái với luật lao động là anh ta. Anh nghĩ là anh ta lại tự hại mình sao?
Cái Thiệu Trung tức giận nói.
Thư ký Vương bèn run bắn cả người, mặt đỏ, không dám nói nữa.