- Vậy ý của bí thư Cái là đồng ý với việc tôi quyết định khai trừ Thiết Cúc Hoa phải không?
Diệp Phàm hỏi lại một câu.
- Không phải tôi vừa mới nói rồi sao, đấy là việc của anh, không phải việc gì lớn cả. Lẽ nào còn muốn hội nghị Thường vụ họp bàn về vấn đề này sao?
Cái Thiệu Trung hừ nói.
- Vậy là được rồi, tôi xin đi trước.
Diệp Phàm cầm lấy kẹp công văn bước đi.
Buổi sáng ngày thứ hai Diệp Phàm cho triệu tập cuộc họp ban lãnh đạo công ty.
Hai mươi cán bộ của Hoành Không trừ những người không có mặt ở tổng bộ đều đã tới.
- Các đồng chí, chuyện phát sinh sáng nay chắc chắn các vị ngồi đây đều đã biết. Tôi không nói lại cụ thể nữa. Hôm nay mời các vị đến đây chính là muốn bàn về việc xử lý Thiết Cúc Hoa đứng đầu vụ lộn xộn này.
Diệp Phàm nói.
- Loại người này sớm đã phải bị khai trừ ra khỏi công ty. Mấy năm nay rồi đều không đến làm chỉ lăm le đến nhận lương thôi.
Nếu như những người trong công ty chúng ta đều như cô ta thì sẽ ra sao?
Khổng Ý Hùng nói đầu tiên, những người ngồi đây nghe đã hiểu.
Khổng Ý Hùng là tướng thân cận của Diệp Phàm, Diệp Phàm không tiện đứng ra nói thì ông ta sẽ ra mặt rồi. Lời nói của Khổng Ý Hùng được truyền qua micro.
- Đúng, đã không làm việc lại còn cầm đầu chuyện đi làm náo loạn lên, họ muốn làm gì chứ? Chuyện này không thể cứ kéo dài được, nếu như cứ kéo dài thì tập đoàn chúng ta sao mà đứng lên được?
Các đồng chí nghĩ xem, nhưng người đang làm việc kia họ sẽ nghĩ thế nào? Chủ yếu là phải diệt người cầm đầu chuyện này.
Bằng không cán bộ, công nhân viên trong công ty sẽ không chấp nhận, như vậy sẽ khiến công ty bị hủy diệt.
Tào Khải Hùng cũng luôn cảm kích Diệp Phàm đã chuyển anh ta đến nhận nhiệm vụ quản lý nhân sự, nên giờ đã có cơ hội ủng hộ Diệp Phàm rồi.
- Đúng vậy, chủ nhiệm Tào nói đúng, chủ nhiệm Tào là người phụ trách mảng nhân sự của công ty. Theo như quy định về nhân sự, nếu như cán bộ, công nhân nào nghỉ tự do ba tháng, sau khi công ty đã có công văn mà vẫn không đến tức sẽ bị khai trừ.
Mà mấy năm nay Thiết Cúc Hoa không hề đến làm. Chuyện này không thể được, nghe nói năm kia, năm ngoái cũng có công văn thông báo rồi.
Nhưng cho đến nay vẫn không hề chấp hành. Ngay từ khi chủ tịch Diệp đến không lâu cũng đã gửi công văn đến cho họ, hẹn cho họ một tháng.
Đa phần họ đều đã quay lại để tham gia lớp huấn luyện nhưng vẫn có người thờ ơ, không chấp hành, đến giờ thời hạn cho họ cũng đã hết.
Theo như quy định về nhân sự của công ty mà xử lý thì việc khai trừ cô ta là hoàn toàn hợp lý.
Bao Nghị cũng đương nhiên là ủng hộ rồi.
- Chủ tịch Diệp, tuy khai trừ một công nhân chỉ là việc nhỏ nhưng chúng ta là doanh nghiệp nhà nước, việc khai trừ một công nhân cũng là chuyện lớn. Hay là đem chuyện này báo cáo lên hội nghị thường vụ để quyết định?
Đồng chí chủ nhiệm trung tâm kỹ thuật – Trương Kiến Thiết do dự, nói.
- Đúng vậy, chỉ một mình Thiết Cúc Hoa thì không nói, nhưng còn cả 900 công nhân khác.
Thiết Cúc Hoa thực ra là người cầm đầu của bọn họ. Nếu như khai trừ cô ta rồi chắc chắn sẽ khiến 900 người kia phải khủng hoảng tâm lý.
Đến lúc đó những người này, các vị ở đây đều biết họ là những người “không chịu di dời” mà.
Đằng sau mỗi người họ đều có quan hệ lớn, nếu cùng nhau gây sức ép thì chúng ta cũng đủ đau đầu rồi. Tôi đang nghĩ, có thể cho Thiết Cúc Hoa một cơ hội nữa không, dù sao cũng liên quan đến vấn đề bát cơm manh áo của cô ta mà.
Chúng ta càng phải thận trọng. Trước mắt họ tấn công về bộ phận tài vụ, lần sau thì sao, rồi sẽ đến bộ phận nhân sự sao. Thế thì phiền rồi.
Chủ nhiệm bộ phận quản lý tài sản – Trương Khiết nói.
- Loại người này nếu cứ như thế này thì bao nhiêu con người trong công ty có thể phục lãnh đạo công ty đây? Công ty của chúng ta có thể nào tiến lên được không? Dù sao cũng không có trách nhiệm chịu sức ép, nhưng sau này chuyện cứ thế xảy ra thì còn cần chủ tịch Diệp quản lý không?
Khổng Ý Hùng ngôn từ sắc bén nói.
Ngày trước Trương Khiết là thuộc hạ của Chu Đống, từ những lời nói này có thể đã như có chỉ thị gì rồi.
- Đúng vậy, nói hay lắm. Việc khai trừ cô ta là việc của bên nhân lực của công tý. Hôm qua họ đã đến đàn áp bên tài vụ nếu như mấy ngày nữa đến lược bên nhân sự chúng ta thì sao. Bởi vì chuyện tuyên bố này cũng phải do bên nhân sự chúng tôi chấp hành mà. Không thể được tiếp tục như thế này được.
Tào Khải Hùng nói.
- Ý của tôi không phải là không đồng ý việc xử lý Thiết Cúc Hoa. Ví dụ có thể ghi chép lại đều được.
Cho cô ta một tuần nữa để kiểm soát rồi sau đó lại về huấn luyện thêm. Chỉ là cho cô ấy một cơ hội thôi mà.
Làm như vậy, cũng có thể nói được mấy trăm người kia đúng không? Nếu như dùng phương pháp áp đặt để xử lý, chỉ sợ sẽ phải chịu hậu quả thôi.
Trương Khiết cương quyết nói.
- Hậu quả sau này, lo trước sợ sau thì không có hậu quả phải không? Tôi thấy hậu quả còn nhiều hơn.
Đến lúc đó, làm thì không muốn làm, không làm còn đòi nhận lương. Công ty không có ai làm thì tập đoàn chúng ta chỉ có thể là đi xuống mà thôi.
Công ty đã sụp đổ rồi, chúng ta còn ngồi đây thì biết làm gì? Ở đây không phải chỉ can thiệp đến lợi ích thiết thân của chúng ta mà còn liên quan cả đến lợi ích thiết thân của hàng chục nghìn công nhân kia kìa.
Chúng ta không thể vì một bộ phận ít đồng chí mà để công ty sụp đổ. Vì thế việc này chắc chắn không được.
Nhất định phải diệt ngay mầm mống này, bằng không khi nó đã nảy sinh manh nha rồi thì còn khó diệt hơn.
Bao Nghị cũng kiên quyết nói, ủng hộ Diệp Phàm.
- Đều có khiếm khuyết cả, tôi thấy hay là cứ báo cáo lên hội nghị thường vụ xem sao…
Trương Khiết nói nửa vời, Diệp Phàm liền khua tay luôn:
- Việc này cứ thế đi, khai trừ Thiết Cúc Hoa…
Diệp Phàm vừa nói đến đây thì điện thoại đổ chuông. Lấy điện thoại ra, chúng là số điện thoại của bí thư Ninh. Hắn ta nhanh chóng khua tay đi vào nhà vệ sinh nghe điện thoại.
- Nghe nói hôm qua có hàng trăm công nhân đã về rồi còn làm đình công đúng không?
Ninh Chí Hòa nghiêm túc hỏi.
- Vâng, đã dẹp rồi, hiện đang mở cuộc họp để quyết định khai trừ người cầm đầu Thiết Cúc Hoa.
Diệp Phàm thấy trong lòng buồn bực, nói.
- Đã tuyên bố chưa?
Ninh Chí Hòa hỏi.
- Vẫn đang thảo luận, đang nói đến lúc khai trừ cô ta thì bí thư đã gọi điện đến.
Diệp Phàm nói.
- Vậy thì đừng khai trừ.
Ninh Chí Hòa nói.
- Không cần khai trừ, nhưng không khai trừ không được.
Diệp Phàm nói.
- Cậu đó, Ninh Chí Hòa tôi đã gọi điện đến mà cũng không khiến anh thay đổi được sao?
Ninh Chí Hòa có vẻ giận dữ.
- Việc này không thỏa đáng, người cầm đầu không bị khai trừ thì không thể quản lý nổi.
Diệp Phàm nói.
- Đừng có ra bộ giả ngớ ngẩn để lừa tôi, anh đang muốn giết gà dọa khỉ đúng không. Đương nhiên theo quy định thì có thể khai trừ Thiết Cúc Hoa.
Nhưng có nhưng việc mà trong đó nó cực lỳ phức tạp, còn về nguyên nhân thì cậu không nên hỏi, tôi tin rằng cậu có thể có cách thỏa đáng để xử lý đẹp chuyện này.
Vừa có thể tạo ra sự sợ hãi cho những người còn lại, và cũng thuận lợi cho việc quản lý nhân viên.
Ninh Chí Hòa có chút uyển chuyển nói.
- Tôi không nghĩ ra được cách nào cả, trừ phi là khai trừ cô ta.
Diệp Phàm nói đến đây, rồi lại hỏi:
- Hay là bí thư cho chỉ thị xuống, đến lúc đó tôi sẽ tuyên bố rằng đó là chỉ thị của bí thư Ninh, để công ty sẽ phải tiến hành theo đúng chỉ thị.
- Anh đang châm chọc tôi phải không?
Ninh Chí Hòa có chút tức giận, nói rất nặng.
- Tôi đâu dám, bí thư Ninh nói một tiếng là tôi có thể mất cái chức này mà.
Diệp Phàm cũng tức giận nói.
- Anh đó, nói tôi phải nói anh thế nào. Có những chuyện tôi không phải đã nói rồi sao, phải biến đổi theo hoàn cảnh chứ. Không phải chỉ nhất định chết trên một cái cây, thắt cổ cũng có nhiều cách để thắt mà. Vừa có thể đạt được mục đích của anh mà cũng có thể khiến mọi việc được hoàn thiện đúng không?
Ninh Chí Hòa tiếc rằng sắt không rèn thành thép được.
- Tôi không nghĩ cách nào mà có thể khiến việc xảy ra đều hoàn hảo được. Bí thư Ninh có chủ ý gì thì nói ra, Diệp Phàm ngu muội.
Diệp Phàm vẫn giả ngây ngô nói.
- Anh không phải ngu muội, anh là cái tính cũ. Tôi đang vì bảo vệ anh, là vì lợi ích của công ty anh thôi.
Không cần phải vì một Thiết Cúc Hoa mà để công ty chịu tổn thất nặng nề. Mà anh còn phải làm nhiều việc để mà vực Hoành Không phát triển lên.
Mà không phải chỉ nhằm nhằm vào một chuyện mà không buông tay. Chỉ là một chuyện nhỏ, có những lúc chúng ta phải vì đại cục chứ.
Mặc dù có hy sinh chút nhưng vì đại cục ổn định là có thể rồi phải không?
Ninh Chí Hòa nói.
- Việc này tôi thấy là chuyện lớn, không xử lý không được, không xử lý không được.
Diệp Phàm hừ nói.
- Anh đúng là không nghĩ thoáng ra sao, thật sự muốn thắt cổ trên cây sao?
Ninh Chí Hòa như muốn điên lên.
- Tôi thích cách chết thắt cổ trên cây có, đương nhiên nếu như chú Ninh có cách gì thì hãy bảo cháu.
Diệp Phàm nói.
Bộp một cái, Ninh Chí Hòa tức giận liền tắt điện thoại.
Diệp phàm từ nhà vệ sinh đi ra, hắn ta liền tuyên bố việc khai trừ Thiết Cúc Hoa. Và yêu cầu Tào Khải Hùng lập tức cho người làm quyết định này.
- Khai trừ, sao có thể thế!
Phó chủ tịch Tống không tin.
- Cha à, thế là thế nào, con đang lo lắm rồi. Hôm qua nói là cha nói với tên họ Diệp kia để ép hắn. Chắc chắn là đã quên rồi, con phải gọi điện cho hắn ta.
Vợ của Tống Tinh – Dương Cầm đã tức giận rồi, cầm điện thoại lên.
Chủ tịch tỉnh Thiên Vân – Trương Hồng Đông chính là cha nuôi của Dương Câm, đương nhiên khi chủ tịch Trương nhận xuống cải tạo nên mới nhận nhà họ Dương.
Sau đó Dương Cầm sinh ra, nên ông ta đã nhận là cha nuôi. Thực ra chức phó chủ tịch của Tống Tinh cũng chỉ là bám váy vợ Dương Cầm mà có được.
- Bà đừng có mà làm loạn lên nữa, việc này cha nói là cha xử lý để cha xử lý đi. Còn về sao lại ra như thế này thì chắc chắn là có nguyên nhân. Cha cũng đã 70 tuổi rồi, đừng để cha phải buồn phiền nữa.
Tống Tinh nói.
- Ông còn nói nữa, trước bảo ông nói với bên Hoành Không một tiếng, chị thích bên tài vụ thì cứ để chị sang đó.
Anh lại cứ nói là chị không biết gì, còn chưa tốt nghiệp tiểu học, nên không làm được. Có gì mà không làm được, đi đến đó nghe điện thoại, pha trà là hết chứ có gì.
Chỉ cần không phải làm việc về nhập số liệu kế toán là được.
Dương Cầm tức giận, như sư tử hà đông chửi mắng.
- Nghe điện thoại, là Thiết Cúc Hoa. Người ta được gọi là “ mãn yêu tinh thần”. Lại còn không tự biết mình, cả ngày chỉ phun nước hoa nồng nặc đến cả muỗi trong nhà vệ sinh cũng phải chết sặc. Không phải là tôi nói chị ta, Dương Cầm, dù gì thì bà cũng là xuất thân từ nhà cán bộ, có lãnh đạo nào muốn ngày nào cũng phải chịu kiểu đó.
Như thế còn kinh hơn.
Tống Tinh cũng giận, không hề suy nghĩ gì và nói.