- Giám đốc Trương, không phải anh không biết, tôi không phải vừa mới nói với anh sao? Phí Thanh Sơn rất có lai lịch, nghe sư phụ của tôi nói là đại ca của Trung Hoa lục tôn gì gì đó.
Hơn nữa, ba chữ Diệp Hồng Bảo không ngờ chỉ dùng tay để viết. Ngoài ra, hành văn lưu loát, bút lực cứng cáp.
Vả lại, chữ kia cũng sâu chừng hai mét. Anh nghĩ lại xe, ngón tay là da thịt, mặc dù dùng dao khắc chưa chắc có thể làm như vậy.
Lương Ngũ tôi có thể tự nhận có chút tài năng. Nhưng muốn dùng ngón tay để viết ra ba chữ này, chắc chắn là không thể. Cố gắng muốn làm ra một chút dấu vết thì có thể.
Lương Ngũ Gia vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cũng không nhất định là như vậy, Trung Quốc chúng ta người tên là Phí Thanh Sơn hẳn là không ít. Cậu có thể chắc chắn người viết tấm biển đó là Phí Thanh Sơn, có lẽ cùng tên thôi, chúng ta không cần phải lo lắng làm gì. Tôi thấy tấm biển Diệp Hồng Bảo chỉ là để phô trương thanh thế thôi. Rõ ràng chúng ta dùng chút tiền mời cao nhân đến để phá quán đó là được.
Trương Chấn Lưu hừ nói.
- Tôi nghĩ, tám mươi phần trăm hẳn là Phí Thanh Sơn. Có mấy người có thể biết được, thứ nhất Diệp Phàm kia hẳn là biết được uy danh của Phí Thanh Sơn, cho nên mới kiêu ngạo như thế.
Thứ hai, Trung Quốc chúng ta có mấy cao nhân có thể dùng tay để viết ra được như thế? Ngón tay là da thịt, khối đá này cũng rất cứng, không phải là đá mềm.
Việc này, tôi thấy thật sự là có chút phiền phức…
Hứa Chính Phong nhăn mặt giống như đang suy nghĩ rất nhiều.
- Ngón tay viết được chữ thì giỏi sao, ếch ngồi đáy giếng thôi.
Lúc này đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên, ba người quay đầu nhìn lại, phát hiện không ngờ là Trúc lão. Thầm nói, quả nhiên mắc câu. Xem ra, lão này có thù hằn sâu với Phí Thanh Sơn.
- Ếch ngồi đáy giếng, ông nói cái gì, ông thử xem!
Lương Ngũ Gia giống như tức giận đứng lên chỉ vào Trúc lão nói.
- Bốp….
Cái muôi xào rau bị Trúc lão ném sang một bên. Ông ta bước nhanh lên, ngón tay cứng rắn phủi trên bàn gỗ.
Vẩy vẩy vài cái, trên bàn hiện ra mấy chữ. Lương Ngũ Gia và Hứa Chính Phong lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.
- Cao… cao nhân…
Hứa Chính Phong lắp bắp.
- Đáng tiếc đây là bàn gỗ, không thể so sánh với Phí Thanh Sơn.
Lương Ngũ gia tuy nói vậy nhưng vẻ mặt cũng rất khâm phục. Tuy nhiên, vẫn ra vẻ tiếc nuối lắc đầu.
- Theo tôi vào đây.
Trúc lão hừ lạnh một tiếng, xoay người bước vào phòng ở của lão. Chỉ thấy ông lão chỉ vào một chiếc ghế bằng đá hoa cương nói:
- Đây là do tôi không có việc gì dùng ngón tay để vẽ.
- Thật sự là dùng ngón tay vẽ sao?
Trương Chấn Lưu giống như không tin, bước lên sờ chiếc ghế đá.
- Ngón tay chắc chắn là ngón tay, tuy nhiên, nếu Trúc lão ngài có thể biểu diễn bây giờ một chút, Tổng Giám đốc Hứa chúng tôi sẽ chi một số tiền lớn mời ông.
Lương Ngũ gia vừa vuốt vừa nói.
- Mời tôi, không thích!
Trúc lão thản nhiên lắc lắc đầu, giơ tay bắt đầu viết lên khối đá bên cạnh.
Theo bột đá lả tả bay xuống, không lâu, một dòng chữ với bút lực cứng cáp hiện ra trước mắt ba người Hứa Chính Phong.
- Lợi hại, ông thật sự là cao nhân rồi, chữ này có thể so sánh được với chữ của Phí Thanh Sơn. Cao nhân, ông đưa ra giá cả đi. Nếu ông chịu ra tay giúp chúng tôi giải quyết chuyện Biệt thự lá đỏ. Hứa Chính Phong tôi sẽ đáp ứng rất tốt điều kiện của ông. Ví dụ như biệt thự, BMW đều được.
Hứa Chính Phong vẻ mặt khâm phục nói.
- Tôi đã nói rồi, không thích.
Trúc lão lắc đầu nhìn ba người một cái nói:
- Tuy nhiên, các cậu nói về mấy chữ Diệp Hồng Bảo gì đó do Phí Thanh Sơn không được bỏ sót một chút nào, có thể tôi cao hứng sẽ ra tay. Hơn nữa, không cần thù lao của các cậu.
- Thật không cần bất kỳ thù lao gì sao, chúng tôi ngại quá, ông giúp Hứa Chính Phong tôi làm việc, Hứa Chính Phong tôi dù sao cũng phải có chút gì chứ.
Hứa Chính Phong vẻ hơi ngượng ngùng nói.
- Vậy đi, các cậu cứ tùy ý cho là được.
Trúc lão hừ nói.
- Trúc lão vị này chính là ông chủ lớn của nhà họ Hứa ở cửa đông, người cầm lái tập đoàn Quốc Đông Hứa Chính Phong. Mặc dù trên thương trường hay chính trường đều rất khá.
Trương Chấn Lưu vội giới thiệu tâng bốc Hứa Chính Phong.
- Không cần nói với tôi những cái đó, tôi không có hứng thú, các cậu nhanh chóng nói về Phí Thanh Sơn và Diệp Hồng Bảo đi.
Trúc lão nhíu mày nói.
Trương Chấn Lưu tất nhiên nói qua một lượt hết mọi chuyện. Đương nhiên không nói là bọn họ vi phạm quy định giải phóng mặt bằng của nhà nước mà nói thành Diệp Phàm ỷ vào quyền thế để bắt nạt người khác.
- Khối đá đó ở đâu?
Trúc lão vội vàng hỏi.
- Trong nhà của tôi, nếu Trúc lão muốn xem tôi lập tức bảo người đem đến đây.
Hứu Chính Phong nói.
- Không cần, tôi đến đó xem.
Trúc lão giơ bàn tay nhăn nheo ngăn lại.
Bốn người vội vàng lên xe đi thẳng đến biệt thự nh Hứa ở cửa Đông.
Diệp Phàm tắm giặt xong ra thấy Kiều Viên Viên đã đến. Kiều Thanh Dương thấy Diệp Phàm đi từ trên tầng xuống vội vàng nói:
- Anh Diệp, việc này ba em không làm được, anh đừng để bụng nhé.
- Ha ha, anh đã quên rồi.
Diệp Phàm khoát tay giống như không có việc gì, thật ra làm cho hai anh em Kiều Thanh Dương hơi sững sờ.
Kiều Viên Viên có vẻ không tin, hỏi:
- Anh thật sự đã quên?
- Đương nhiên, Diệp Phàm anh là ai, việc nhỏ thôi. Vả lại, dù sao ông ấy cũng là bố vợ của anh. Tiểu nhân anh không nhớ đại nhân.
Diệp Phàm vẻ mặt thoải mái nói.
- Thật sự đã quên thì tốt rồi, ba cũng là nhất thời cao hứng, anh đừng để trong lòng là được.Cuối cùng Kiều Viên Viên cũng có thể thở ra, thấy Diệp Phàm không có chút nào là giả dối.
- Anh Diệp, tòa nhà này của anh sao không dọn dẹp lại? Hay là để em ra tay trừng trị mấy tên kia một cái. Nếu không, người ta không để ý tới cũng không được.
Kiều Thanh Dương muốn làm chút việc để giải tỏa phiền muộn trong lòng Diệp Phàm. Anh ta biết bên ngoài Diệp Phàm nói thoải mái như vậy nhưng tám phần là trong lòng vẫn mắng ba mình.
- Không cần, đã giải quyết. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Diệp Phàm khoat tay áo.
- Giải quyết, giải quyết như thế nào?
Kiều Viên Viên hào hứng nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi.
- Hiện giờ, đất phía sau chính là của chúng ta. Quản gia Lý đã gọi điện thoại mời đại sư nổi tiếng, có lẽ ngày mai sẽ tới.
Tôi cũng đã nói với các chuyên gia nổi tiếng về trùng tỉnh ủy cố cung, bọn họ cũng sẽ cử người đến.
Có thể tiến thành sửa chữa biệt thự, Viên Viên, nếu em có yêu cầu gì, cần phải nói với các chuyên gia một chút. Một khi phương án đã được xây dựng thì không đổi được nữa.
Diệp Phàm nói.
- Tốt lắm.
Kiều Viên Viên tươi cười nói.
- Vẫn là anh Diệp lợi hại, một nhát đập như vậy lại có thể lấy về cả một sườn núi. Rộng lớn như vậy có lẽ bán mấy trăm triệu cũng không thành vấn đề. Anh Diệp thật sự là chuyên gia bắt nạt.
Kiều Thanh Dương vẻ mặt khâm phục nói.
- Cậu nói cái gì, chuyên gia bắt nạt gì nữa, chúng tôi dùng tiền để mua.
Diệp Phàm nghiêm túc trợn mắt nhìn y một cái.
- Mua, chúng ta không phải thiệt sao?
Kiều Viên Viên có chút không hài lòng.
- Ha ha, thiệt thì không thiệt gì, coi như vì nhân dân phục vụ thôi.
Diệp Phàm cười quỷ dị.
- Không đúng, anh dùng bao nhiêu tiền để mua?
Kiều Thanh Dương vò vò đầu hỏi.
- Thế này.
Diệp Phàm giơ ba ngón tay lên nói.
- Ba trăm triệu, cũng không có gì, anh vẫn chiến được lợi. Tuy nhiên, hình như cũng không còn nhiều, nhiều nhất thì bán đi chri lãi mấy chục triệu.
Kiều Thanh Dương gật gật đầu, sườn núi kia y cũng qua nhiều lần rồi, cũng hiểu rất rõ.
- Cậu nghĩ đi đây vậy, ba mươi triệu.
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Không thể nào, ba mươi triệu sao có thể mua được khu đất hàng trăm triệu. Anh Diệp đang nói đùa sao?
Kiều Thanh Dương nói.
- Tôi nói dối sao?
Diệp Phàm quay đầu nhìn Kiều Viên Viên một cái nói:
- Người ta cứ ép, không có cách nào. Việc này coi như là thế đi. Tuy nhiên, phải nói về lão già kia một chút. Nếu không, thật là có chút nghi ngờ.
- Nói với ai?
Kiều Thanh Dương không hiểu, hỏi. Kiều Viên Viên thật ra hiểu được, lão già kia chắc chắn nói là Cung Khai Hà. Đơn giản muốn mời ông ra để chứng nhận thôi.
- Không nên hỏi không nên hỏi, anh cảm thấy gần đây em giống như đàn bà, càng ngày càng dông dài. Có phải là ngừa ngáy, nếu không chúng ta thử vài chiêu, vừa đúng lúc cánh rừng kia là của chúng ta, chúng ta hoạt động gân cốt một chút.
Diệp Phàm nghiêm mặt nói.
- Thôi đi, tôi không muốn thành bao cát của anh.
Mặt Kiều Thanh Dương khẽ thay đổi vội vàng nói.
Lúc này Lý Cường vội vàng bước vào nói:
- Cậu chủ, vừa rồi có hai người muốn vào đây một người thanh niên và một người trung niên, nhìn có vẻ giống như cán bộ.
Tuy nhiên, tôi không cho bọn họ vào. Sau đó người thanh niên kia giới thiệu nói anh ta là Vệ Bình, người bên cạnh là thư ký của người kia.
Người trung niên kia là Lâm Kiến Minh, là Bí thư Quận ủy khu Ngũ Mã chúng ta. Đến đây vì gần đây nghe nói có vấn đề ầm ĩ ở đây. Có lẽ là cải trang vi hành.
- Ừ, mời ông ta vào.
Diệp Phàm nói, cũng rất làm giá, không ngờ vẫn ngồi mà không đứng lên đón nhân vật số một khu Ngũ Mã.
Diệp Phàm đã nghĩ có việc gì đó, có lẽ trước đó cho Phó chủ tịch thường trực quận Ngũ Mã uống trà của nhà họ Phí đã đem nhân vật số 1 của quận Ngũ Mã đến đây.
Ít nhất có thể thấy được, quan hệ của hai người bọn họ rất thân thiết. Nếu không, Phó chủ tịch Trần chắc chắn sẽ không đem tin tức tốt này nói cho bí thư Lâm.
Loại tin tức tốt như thế này một mình mình hưởng mới tốt, sao có thể chia sẻ với người khác. Đến lúc đó, Phó chủ tịch Trần tìm cơ hội làm quen với mình, cũng là một chỗ dựa vững chắc trên đường.
Không lâu, một người đàn ông trung niên mập mạp và một người thanh niên đi theo Lý Cường vào.
- Bí thư Lâm có thời gian đến chiếc tổ nhỏ của tôi, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này.
Diệp Phàm tươi cười bước ra cửa nói.
- Chỗ của cậu Diệp cũng gọi là tổ thì chỗ chúng tôi ở gọi là gì đây.
Bí thư Lâm cười thân thiết, y giơ tay ra.
Diệp Phàm bắt tay với y, tuy nhiên, hắn phát hiện, Lâm Kiếm Minh hẳn là hơi sửng sốt. Sau đó lại bí mật quan sát mình.
- Tổ tiên để lại chút đồ thừa kế, tôi ngồi mát ăn bát vàng.
Diệp Phàm cười cười, giơ tay nói.
- Nếu đã đến đây, mời Bí thư Lâm vào trong này ngồi.
Hai người nói xong đi vào phòng khách, Kiều Thanh Dương đang ngồi đó, đưa mắt nhìn Lâm Kiến Minh một cái không có hứng thú gì. Kiều Viên Viên cũng mỉm cưới đứng dựa ở ghế của Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng ngồi xuống.