- Cái gì gọi là mồm to, Chấn Lưu, hiện giờ anh hiểu được đúng không?
Hứa Chính Phong giọng vẫn khá bình tĩnh, đây là phong cách của người tai to mặt lớn.
- Sao, để bọn họ chết. Chúng ta mất hai trăm triệu và cưỡng ép mới có được.
Toàn bộ sườn núi này đã bị vây quanh, nếu kinh doanh ở đây có thể gia tăng giá trị lên một tỷ.
Cho dù chỉ là mang đi bán đấu giá cũng đáng giá bốn năm trăm triệu. Diệp Phàm cũng dám lên tiếng, thì sẽ là hai ba triệu. Thực sự coi chúng ta là đớn hèn. Tổng giám đốc Hứa, việc này, chắc chắn không thể đồng ý với bọn họ.
Trương Chấn Lưu chửi chó má.
- Cho bọn hắn.
Hứa Chính Phong nói.
- Sao được, vậy tòa nhà Quốc Đông của chúng ta có còn muốn xây dựng không. Kế hoạch kinh doanh của Quốc Đông từ nay về sau gác lại sao? Hơn nữa, chúng ta mất nhiều công sức như vậy, địa bàn này lại giao cho bọn họ, thì việc kinh doanh của Quốc Đông tổn thất ít nhất năm trăm triệu.
Trương Chấn Lưu thiếu chút nữa hét lên.
- Không cần phải nói, cậu lập tức đáp ứng bọn họ đi. Hơn nữa, tôi lập tức gọi luật sư đến đây giải quyết hết mọi thủ tục. Giải quyết tốt thủ tục rồi yêu cầu bọn họ thả người.
Hứa Chính Phong lên tiếng.
- Tổng giám đốc Hứa!
Trương Chấn Lưu còn muốn dông dài, tuy nhiên, vừa mới nói mấy chữ đã bị Hứa Chính Phong ngắt lời, hắn hừ nói:
- Vườn nhà họ Hứa không phải lấy dễ như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lương Ngũ gia không cần phải nói, chỉ cần phục hồi được tấm biển thì về sau chúng ta muốn chính là tất cả Hồng Diệp bảo.
Sườn núi này cứ để cho bọn hắn tạm thời đi lại một thời gian. Việc kinh doanh của Quốc Đống nhất định phải tiến hành, ai ngăn cản cũng vô dụng.
- Vậy được rồi.
Trương Chấn Lưu nói xong, đi ra buồng vệ sinh phía sau, lấy 300 nghìn. Hứa Chính Phong làm việc thật sự là nhanh gọn, dứt khoát và quyết đoán, không lâu sau luật sư đã đến, Diệp Phàm cũng về đến Hồng Diệp Bảo. Hai luật sư cùng công chứng những giấy thờ có liên quan.
Chỉ là hai nhân viên công chứng của hai luật sư đều thầm nói, một sườn núi lớn như vậy không ngờ chỉ bán ba triệu, đây quả thực là chuyện hoang đường, đây không phải là tặng không thì là cái gì. Cho dù thằng ngốc cũng có thể nhìn ra ngay.
Tường vây cùng với những tổn thất bên ngoài đều được đền bù theo giá cả, cuối cùng Diệp Phàm còn thản nhiên nói:
- Hi vọng sau này các anh phải chú ý, đừng xây dựng rồi đập xây dựng rồi đập, làm như vậy sẽ rất lãng phí thời gian, đồng thời cũng lãng phí tiền của có đúng không? Tập đoàn của các anh có tiền, điều này tất cả mọi người đều rõ ràng, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy có phải không? Lần sau không được làm như vậy nữa.
Trương Chấn Lưu lúc này thật sự tức giận muốn xông lên phía trước cho hắn mấy cái bạt tai. Tuy nhiên, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, đồng thời cặp mắt của Lý Cường đang nhìn y Trương Chấn Lưu không khỏi chần chừ, nghẹn giọng không làm được gì. Bởi vì thủ đoạn của Lý Cường y đã từng chứng kiến một ít.
- Cậu Diệp, rắn nuốt voi kết cục rất thảm. Tôi muốn nói với cậu một câu như vậy.
Lương Ngũ Gia đi trước một bước nhìn Diệp Phàm thản nhiên cười giơ tay định chụp bả vài Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Lý Cường cũng đi trước một bước nhìn chằm chằm Lương Ngũ Gia. Hai bên nhìn nhau vài giây, Lương Ngũ Gia mới lui lại. Rắn tất nhiên là nói Diệp Phàm, voi kia đương nhiên là nói nhà họ Hứa.
- Ha ha, xẻ thịt voi thành những khối nhỏ, rắn cũng có thể ăn thôi. Lương Ngũ Gia, anh nói xem có đúng không?
Diệp Phàm nhìn Lương Ngũ Gia một cái thản nhiên cười nói.
Thấy khí thế vừa rồi của người này, có lẽ chính là người biết rõ chân tướng cao nhân nhà họ Hứa rồi.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm thấy, người này không vượt qua lục đẳng, Lý Cường ra tay có thể quyết định được y.
- Tảng đá này thật sự là chặn đường, tránh sang một bên đi.
Lý Cường giống như nhìn thấy một tảng đá hai ba tấn vướng chân bên đường, nói, đồng thời đá một cước, khối đá giống như viên đạn bay xa mười mét trên mặt cỏ.
Đất cát lập tức bắn tung tóe, khí thế kinh người, hai vị luật sư cùng các công chứng viên đều nhìn trân trối. Có mấy người nhát gan mặt cũng trắng bệch ra.
Bởi vì núi giả có rất nhiều lỗ hổng, một tảng đá lớn nhìn thì có thể hai ba tấn nhìn qua rất lớn, không cẩn thận có lẽ chưa đến một tấn.
- Tảng đá này thật sự có chút ngáng đường, để Lương Gia giúp mọi người sửa lại một chút.
Lương Ngũ Gia cũng không chịu yếu thế, đến bên chỗ núi giả kia đá một cước, thình thịch một tiếng, tảng đá kia cũng bay ra xa hơn mười mét khí thế không kém Lý Cường bao nhiêu.
Hai bên mượn tảng đá này đề khoe khoang với nhau thị uy nhau một chút.
Sau khi ra khỏi Hồng Diệp Bảo, vẻ mặt Trương Chấn Lưu nghiêm trọng nói:
- Xem ra lai lịch của Diệp Phàm cũng không nhỏ, không ngờ có thể mời cao thủ như thế đến, Lương Ngũ Gia, anh đoán xem người này cân lượng bao nhiêu?
- Thực lực có lẽ không kém tôi lắm, tuy nhiên người này trẻ tuổi. Trẻ tuổi như thế có thể có thân thủ lục đẳng, thật sự là lợi hại.
Lương Ngũ Gia cũng không nói những lời nói dối, quay sang nói:
- Tam Cường này, tôi lo rằng sau này nó sẽ tìm đến Hồng Diệp Bảo gây phiền toái. Anh phải khuyên nó đừng làm hỏng chuyện. Hơn nữa Lý Cường có thân thủ như thế, tôi không thể lúc nào cũng ở cạnh Tam Cường, nếu gây với y bị đánh thì nguy.
- Ừ, tôi sẽ khuyên nó.
Trương Chấn Lưu ra vẻ thành tâm gật gật đầu.
- Lên xe, chúng ta đến chỗ Trúc lão.
Cách đó không xa có một chiếc Mercedes Benz Hứa Chính Phong hạ cửa kính nói.
Hai người ngồi vào xe.
Một ngõ nhỏ cách đó không xa có một ngõ của những tên ăn mày, trong một căn phòng nhỏ.
Một căn phòng đã cũ nát lắm rồi, tường vôi đã biến thành màu đen, trên đó còn có dòng chữ mờ mờ " Công nghiệp học Đại Khánh, nông nghiệp học Đại Trại". Đây là câu tuyên truyền phổ biến của thập niên sáu mươi.
Trước nhà là một khối đất trống, trên đó có vài cây trúc mảnh khảnh.
Trong phòng có bảy tám người, họ Lý vì thích gậy trúc nên cả xóm đều gọi là Trúc lão.
Trúc lão nhìn qua khoảng bảy mươi tuổi, tuy nhiên, tinh thần rất minh mẫn, cũng không có đứa con nào đến thăm ông lão lần nào.
Đồng chí làm việc ở khu phố cũng đã đến nói là Trúc lão thuộc phạm vi hỗ trợ của nhà nước, chỉ cần cần ông ấy xin, một tháng cũng có một trăm đồng tiền trợ cấp của chính phủ.
Tuy nhiên, Trúc lão từ chối, nói là mình có thể đi lại, thì sẽ không xin trợ cấp.
Hơn nữa, nói là mỗi ngày chống gậy trúc bán chút hàng nhỏ, bán chút đồ ăn một ngày cũng có thể kiếm được mấy chục đồng, không cần đến tiền hỗ trợ của chính phủ.
Người ta đều nói Trúc lão ngốc, tuy nhiên, ông ấy cũng không để ý.
Còn đừng nói, Trúc lão làm món cơm trứng thịt bò rất ngon. Mỗi buổi tối bán ở ngoài với hai bàn nhỏ cũng có thể kiếm chút tiền.
- Ông chủ, chúng ta đi mệt rồi, hay là đến nhà hàng ăn khuya đi?
Hứa Chính Phong dừng xe từ xa nói với sư phụ, ba người cố ý đi từ phía sau đến quầy của Trúc lão.
Buổi tối có một bàn đang có người ngồi ăn uống, một bàn còn trống. Trương Chấn Lưu cố ý có vẻ mệt mỏi nói:
- Ừ, bên kia không phải có một quầy sao, chúng ta sang đó ăn chút gì.
- Ở đây sao được, không hợp vệ sinh, hay là đến nhà hàng đi.
Hứa Chính Phong nhìn quầy bán đồ ăn nhỏ của Trúc lão nói.
Trương Chấn Sơn cố ý nhìn cái bàn đã lên màu gỗ sáng bóng nói:
- Ông chủ, thịt bò ở đây hương vị không tồi. Không tin ông nếm thử một chút, trước kia tôi cũng đã ăn vài lần, thật sự không tồi.
Ông chủ cả ngày ăn hải sản đồ tây, hôm nay ăn thử đồ ăn ở quán nhỏ có lẽ sẽ cảm nhận được hương vị khác.
Hơn nữa, quầy hàng này, vệ sinh cũng không tệ lắm. Ông xem, ông lão kia cũng đi găng tay xào rau, so với các quán khác còn sạch sẽ hơn.
Lúc này Lương Ngũ Gia lên tiếng nói.
- Đừng nói bậy, sao có thể bảo ông chủ ngồi ăn ở đây? Mất giá quá.
Trương Chấn Lưu nghiêm mặt hừ nói.
- Thôi vậy, vậy thử xem
Hứa Chính Phong khoát tay áo nói, ba người tất nhiên ra vẻ tự nhiên bước qua ngồi xuống.
- Có gì ngon thì mang hết ra, ông lão, làm tốt một chút, đặc biệt vệ sinh phải sạch sẽ, làm ông chủ vui vẻ sẽ trả thêm tiền.
Trương Chấn Lưu bước lên hướng về phía Trúc lão nói. Bàn bên cạnh có một người trung niên cười nói:
- Các anh yên tâm, Trúc lão từ trước đến nay làm rất vệ sinh, chúng tôi thường xuyên ăn uống ở đây.
Những người đó cũng vừa ăn xong rồi, đã đứng cả dậy.
Không lâu đồ ăn được bưng lên.
- Ông chủ, ông ăn thử một chút thật sự là không tồi.
Lương Ngũ Gia gặp một miếng to mì xào thịt bò vừa bỏ vào miệng vừa nói.
Trương Chấn Lưu và Hứa Chính Phong có chút không tin gắp một ít mì, Hứa Chính Phong cầm khăn lau lau miệng gật gật đầu, nói:
- Thật sự là không tồi, không giống ở nhà hàng.
- Ha ha, quý khách, chỗ tôi đều là đồ ăn Bắc Kinh, chắc chắn chính tông. Tuy nhiên, tôi chỉ là cửa hàng nhỏ, không nhiều món, toàn bộ cũng chỉ có bảy tám bàn.
Trúc lão vừa đem đồ ăn vừa cười nói.
- Bảy tám đĩa, mang thêm một bát cơm là đủ rồi.
Hứa Chính Phong cười nói, vẻ mặt thân thiết.
Không lâu sau khi uống vào mấy chai bia, Trương Chấn Lưu bắt đầu lên sân khấu. Ông ta có chút phẫn nộ nói:
- Quá kiêu ngạo, nếu với tính tình của tôi, đã đập nát nhà rồi. Cái gì thế, không phải là phá một tấm biển còn bắt chúng ta tiếp? Hoằng Hóa chúng ta là bùn sông sao? Bọn họ quá coi thường chúng ta.
- Giám đốc Trương, ngồi nói chuyện không đau thắt lưng. Tấm biển kia tuy nói là bình thường Hòa Điền Ngọc muốn làm, nhưng cũng không quan trọng, khi ông chủ chúng ta có tiền, bồi rất tốt. Ngay cả mấy chữ đó, không nói dối anh, tôi đã hỏi thăm rồi, nghe nói rất có lai lịch.
Lương Ngũ Gia tất nhiên thể hiện phong cách cao thủ.
- Lai lịch thế nào, tôi đã điều tra, trong và ngoài nước đều không có nhà thư pháp nào tên là Phí Thanh Sơn. Tên tuổi đều không có, tôi thấy hoàn toàn không có người này.
Diệp Phàm không ngờ bắt chúng ta giúp hắn một tấm biển, tôi thấy cứ gọi bừa một người viết rồi cho là của cao thủ Phí Thanh Sơn.
Trương Chấn Lưu hừ lạnh một tiếng.
Hứu Chính Phong phát hiện, Trúc lão vừa nghe đến ba chữ Phí Thanh Sơn quả nhiên có phản ứng, tay xào rau rõ ràng chậm một chút.