- Viên Viên, pha cho Bí thư Lâm cốc trà.
Diệp Phàm cười nói, thật ra cảm thấy nếu có thể quen biết Bí thư Lâm cũng không tồi.
Dù sao nhà mình ở địa bàn của người ta. Rồng mạnh khó đấu lại hổ đó thôi. Cũng có đôi khi có chuyện phiền đến người ta.
Hơn nữa, hắn cũng không thể luôn luôn công tác ở Bắc Kinh. Một khi đến các địa phương làm việc Biệt thự lá đỏ này dù sao cũng phải có người quan tâm đúng không.
Kiều Viên Viên pha trà, Lâm Kiến Minh thở nhẹ, ánh mắt lập tức sáng lên. Hiện tại y có thể khẳng định, trà này giống như trà mà chú y là Ngô Nguyên đang đảm nhiệm Phó cục trưởng Ủy ban kế hoạch và phát triển nguồn năng lượng mang đến nhà y.
Tuy nhiên, Ngô Nguyên không gặp may, thứ nhất là có một lãnh đạo được điều từ Hạc Tây về, lãnh đạo này không thích Ngô Nguyên. Ngô Nguyên lại đắc tội với lãnh đạo Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, cho nên, hiện tại tuy là Phó cục trưởng cấp thứ trưởng nhưng chỉ quản một ít việc không ai quản, lại không thực quyền, lại rất dễ đắc tội với những người phân công quản lý.
Ngô Nguyên thất thế Lâm Kiến Minh cũng bị hại theo.
- Nghe người ta nói nhà của cậu Diệp đã xảy ra một chút mâu thuẫn với tập đoàn Hoằng Hóa. Tôi muốn tìm hiểu chút tình hình cụ thể. Tôi nghĩ, quy hoạch tổng thể của thành phố nhất định phải chấp hành. Tuyệt không thể vì một số tập đoàn muốn kiếm tiền, muốn phát triển mà không để ý đến lợi ích của dân chúng. Việc này tôi nhất định sẽ quản lý.
Bí thư thể hiện thái độ rõ ràng dứt khoát.
- Cảm ơn, chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ, hiện giờ đã được giải quyết rồi. Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm ơn Bí thư Lâm đã quan tâm.
Diệp Phàm cười nói.
- "Mã hậu pháo".
Lúc này không thể tưởng tượng được Kiều Thanh Dương giọng lạnh như băng châm chọc một câu.
- Nói chuyện như thế nào vậy Thanh Dương, một bí thư như Bí thư Lâm không còn nhiều. Cậu đừng xúc phạm.
Diệp Phàm cố ý quát lên.
- Tôi xúc phạm cái gì? Ủy ban nhân dân quận Ngũ Mã chính là vì muốn làm một công trình lấy thành tích. Cái gì mà vì lợi ích dân chúng, phát triển kinh tế khu Ngũ Mã, tất cả đều là ăn nói lung tung.
Bí thư Lâm đi hỏi thăm một chút, nghe nói tập đoàn Quốc Đông muốn làm cuộc chạy đua trong kinh doanh thôi.
Người ta không chịu bán nhà, tập đoàn Quốc Đống liền dùng mọi cách để chèn ép. Chính Hồng Diệp Bảo này của anh Diệp mà nói bọn họ cũng muốn thu mua với giá mười triệu, cũng không sợ gió lớn gì.
Căn nhà này, người mù cũng có thể nhìn ra được trị giá bao nhiêu tiền có phải không? Anh Diệp không chịu, bọn họ liền chèn ép, thấm chí đe dọa.
Ông xem Ủy ban nhân dân quận các ông làm những gì. Giải phóng mặt bằng hỗ trợ tập đoàn Hoằng Hóa cưỡng chế phá dỡ đập bỏ không nói, cuối cùng không có cách nào không ngờ còn gọi Công an quận Ngũ Mã. Cái đó gọi là gì ấy nhỉ.
Kiều Thanh Dương hừ nói.
- Hình như là chi đội trị an, đội trưởng là Mã Đồng, còn có Bí thư Đảng ủy công an quận Cổ Thuận.
- Đúng rồi, còn có chủ nhiệm ủy ban giải phóng mặt bằng Đinh. Mấy người liên kết đến nhà người ta nói là bắt hết bảo vệ và người làm công.
Hơn nữa, đánh bị thương người của chúng ta, cũng không cho đem đi cấp cứu, đây thật sự là hành vi của thổ phỉ. Ủy ban nhân dân khu Ngũ Mã thành cái gì đây?
Có còn Đảng lãnh đạo chính quyền không?
Kiều Viên Viên cũng bắt đầu lên tiếng. Tất nhiên là nói xấy hai đồng chí Cổ Thuận và Mã Đồng.
- Cậu Diệp, chúng tôi sẽ tìm hiểu rõ ràng. Sẽ cho các cậu một lời giải thích. Tôi rất hổ thẹn, tôi là bí thư Ngũ Mã, mấy ngày nay vì công tác quá bận cũng sơ xuất trong giáo dục tư tưởng cho cán bộ mới có những đồng chí có những hành động sơ xuất như thế, làm việc hơi thô bạo.
Lâm Kiến Minh vẻ mặt nghiêm túc thể hiện thái độ, Diệp Phàm cười thầm trong lòng.
- Hừ, nếu không phải anh Diệp vẫn khuyên tôi, kéo tôi lại, tôi dã đập Tập đoàn Hoằng Hóa rồi. Cái gì vậy, cũng dám đến nhà anh Diệp để làm ầm ĩ sao.
Kiều Thanh Dương hừ nói
- Tốt lắm, Thanh Dương, đừng lớn tiếng như vậy tập đoàn Thanh Dương dễ đập như vậy sao? Cậu cũng đừng quá kiêu ngạo có phải không?
Cha vẫn bảo cậu phải khiêm tốn, cậu xem cậu xem, cả ngày vẫn giữ tính tình công tử đó. Thực sự nghĩ rằng cậu chính là Thái tử gia của Bắc Kinh sao?
Cậu còn rất non.
Diệp Phàm ra vẻ phê bình Kiều Thanh Dương thật ra đang bí mật làm rõ thân phận Kiều Thanh Dương với Lâm Kiến Minh.
Quả nhiên ánh mắt Lâm Kiến Minh chợt sáng lên sau đó nói:
- Đúng vậy, cậu nhóc, làm chuyện gì đều phải tuân theo pháp luật.
Đất nước chúng ta là nước pháp quyền, phải làm theo quy định có phải không? Tập đoàn Hoằng Hóa không đúng chúng ta có thể khởi tố họ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng nếu như cậu đến đập tập đoàn Hoằng Hóa sẽ không ổn. Tập đoàn Hoằng Hóa là tập đoàn lớn của thành phố chúng ta, cũng khá nổi tiếng, cậu hẳn là đã nghe nói qua.
Diệp Phàm hiểu được, Bí thư Lâm đang thử Kiều Thanh Dương. Diệp Phàm nháy mắt với Kiều Thanh Dương, gã hơi sửng sốt sau đó hiểu ngay. Đập chén trà trên tay thạt mạnh làm bàn trà rung lên hừ nói:
- Hoằng Hóa tính cái gì. Ông Lâm, ông đi hỏi xem, đại viện nhà họ Kiều sợ tập đoàn Hoằng Hóa sao. Buồn cười! Thật sự là buồn cười.
Lâm Kiến Minh lập tức giật mình, đại viện nhà họ Kiều. Ở Bắc Kinh ai còn dám xưng là đại viên nhà họ Kiều? Nếu quả thật là người trong nhà của ủy viên trung ương Kiều, thì người thanh niên trẻ tuổi này thật đúng là Thái Tử Đảng.
Hơn nữa, người có tên Kiều Thanh Dương này hình như sợ Diệp Phàm. Chẳng lẽ Diệp Phàm cũng có lai lịch, chứ không phải là chỉ là Diệp Phàm mà mình quen mặt?
Bởi vì Lâm Kiến Minh vô tình thấy Diệp Phàm đứng phía sau Chủ tịch. Lúc này gặp Diệp Phàm Lâm Kiến Minh cũng nghĩ ra cái gì đó nhưng Lâm Kiến Minh không dám khẳng định. Hơn nữa cho rằng việc này hoang đường.
- Anh hai, nói chuyện nên chú ý, anh nói như vậy nếu ba biết được sẽ ăn đòn cho xem. Không phải đã nói với anh rồi soa, đừng ở đâu cũng ồn ào như thế.
Lúc này Kiều Viên Viên nghiêm mặt hừ nói.
- Tôi biết rồi em gái của tôi, em rể muốn ngăn tôi, ngay cả em cũng muốn quản lý tôi sao, vậy tôi làm sao còn đường nào để sống đây. Tôi đi đây, thật sự là đáng ghét.
Kiều Thanh Dương tức giận đứng lên bỏ đi không để ý đến ai, thật cao ngạo như Thái tử đảng thật.
Lâm Kiến Minh tất nhiên chấn kinh một hồi. Xem ra cô gái xinh đẹp đứng phía sau Diệp Phàm không phải là làm người ta ngất xỉu đại tiểu thư nhà họ Kiều chứ?
Mà Diệp Phàm rõ ràng có quan hệ với nhà họ Kiều, việc này cũng có thể chứng minh vì sao Diệp Phàm có loại trà này.
Dựa vào cấp bậc của Ủy viên trung ương Kiều, hưởng thụ loại trà này cũng là bình thường. Cũng có thể giải thích vì sao Diệp Phàm có gan đấu lại liên kết giữa tập đoàn Hoằng Hóa và Ủy ban nhân dân quận Ngũ Mã.
Dựa vào uy lực của nhà họ Kiều, tập đoàn Hoằng Hóa còn non lắm. Còn Ủy ban nhân dân quận Ngũ Mã nào dám làm gì.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu sau, Lâm Kiến Minh chào về, lúc này không nên nói nhiều sẽ có vẻ như chính mình cố ý đến đây.
Quan hệ này nọ cũng phải từ từ xây dựng, qua thời gian dài tiếp xúc đương nhiên tình cảm cũng từ từ tăng lên.
Tại nhà họ Hứa ở cửa đông, trên một tấm bàn lớn chính là nước cờ Diệp Hồng Bảo của Diệp Phàm. Khi Trúc lão bước vào phòng liền nhìn chằm chằm vào tấm biển.
Trúc lão bước nhanh hai bước đến trước mặt ngọc bài, hai tay nhẹ nhàng sờ soạng tấm biển. Không lâu hai mắt Trúc lão nhắm lại, bàn tay từ từ vuốt ve. Người đứng xem đông đúc trong nhà ngoài cửa.
Bốn người đứng trong phòng chỉ có Lương Ngũ Gia hiểu được, đây là Trúc lão dùng nội kình để dò xét thân thủ của người viết nên những chữ này. Thật ra, chính là Trúc lão đang cân nhắc thân thủ cao thấp của Phí Thanh Sơn.
Đương nhiên, cách này Lương Ngũ Gia tạm thời không làm được. Chỉ có cao thủ cửu đẳng siêu cấp trở lên mới có thể dùng nội kình từ ngón tay. Giống như Diệp Phàm hiện giờ cách mấy mét có thể đánh vỡ một cái chén nhỏ.
Thật lâu sau Trúc lão mới buông lỏng tay ra, ngồi trên ghế.
Ba người Hứa Chính Phong đều nhìn ông ta không nói.
- Phí Thanh Sơn bản lĩnh rất sâu, vốn lão phu trước tết có kỳ ngộ, công lực nâng cao rất nhanh, không thể tưởng được có lẽ ông ta cũng có kỳ ngộ.
Trúc lão vuốt vuốt râu nói.
- Việc này…
Trương Chấn Lưu muốn hỏi, tuy nhiên, ngại không nói ra.
- Ha ha, các cậu chắc chắn muốn hỏi tôi và Phí Thanh Sơn ai mạnh hơn có phải không?
Trúc lão nhìn ba người một cái nói.
- Ha ha…
Trương Chấn Lưu bị người ta đọc được suy nghĩ, cười cười có chút xấu hổ.
- Nếu Phí Thanh Sơn chỉ có biểu hiện công lực trên ngọc bài, mười phần nắm chắc là tôi có thể bắt hắn. Có lẽ biểu hiện trên ngọc bài cũng không phải toàn bộ thực lực của Phí Thanh Sơn.
Nói như vậy đi, võ công không phải tự mình cùng đấu mọi người chỉ có thể đoán. Bởi vì, hai chúng tôi thực lực cũng không khác nhau mấy.
Muốn thăm dò tận đáy của đối phương, chỉ có thể đánh nhau kịch liệt mới có thể biết được. Ví dụ như tôi và Lương Ngũ mà nói, chỉ cần y vừa ra tay, mấy quyền là tôi có thể nhìn rõ thân thủ của y.
Đây là vì trình tự không giống nhau, bảo một học sinh tiểu học đi làm toán của học sinh trung học chắc chắn sẽ làm khó học sinh tiểu học.
Nhưng, nếu đổi lại, bảo học sinh trung học làm toán của học sinh tiểu học, vậy thì dễ dàng.
Trúc lão thản nhiên cười nói.
- Tiền bối, nghe nói trình tự giống như các ông có thể xưng là tông sư. Hơn nữa có thể dùng nội kình để dung hợp đồ đã vỡ thành như cũ. Không biết tiền bối có phục hồi ngọc bài vỡ không?
Lương Ngũ Gia vẻ mặt cung kính nói.
- Đương nhiên có thể, tuy nhiên, các cậu phục hồi để làm gì? Không phải nghe nói các cậu dùng sườn núi Đằng gia bồi thường đã chấm dứt chuyện với Diệp Phàm sao?
Trúc lão nói, nhìn Hứa Chính Phong một cái còn nói thêm:
- Phục hồi cần nội khí, rất tiêu hao kình lực, có chút phiền phức.
Ví dụ như, khi vỡ có những mảnh vỡ nhỏ không thấy. Nếu thật sự muốn phục hồi như lúc ban đầu, vậy phải tìm được miếng ngọc cùng chất lượng mới được.
Hơn nữa, phục hồi như vậy càng phiền toái.
- Tiền bối, ngài không phải muốn dẫn Phí Thanh Sơn đến sao? Ngọc bài này chính là một cách tốt. Tin tưởng chúng ta phục hồi trả ngọc bài này về Diệp Hồng Bảo xong, tin rằng sau khi Diệp Phàm nhìn thấy, không cần nói chúng ta cũng có thể biết vẻ mặt của hắn.
Sau này, Trúc lão nếu có thể để lại một chút chứng cứ chứng mình bản lĩnh ở Diệp Hồng Bảo. Ví dụ như tuyên bố ba tháng sau san bằng Diệp Hồng Bảo.
Tất nhiên làm cho Diệp Phàm không thể không đi cầu cứu Phí Thanh Sơn. Đến lúc đó Trúc lão không phải có thể giải quyết hắn sao.
Hứa Chính Phong nói.