- Mặc xác nó, chính là để cho ông ta hiểu được, còn không thì có ý nghĩa gì chứ? Tuy nhiên, cứ như vậy thì anh cũng sẽ bị ông vợ em nhớ tên đấy.
Diệp Phàm nói.
- Kệ! Ủy viên Kiều cũng đâu thể ngồi cái ghế đó cả đời được. Hơn nữa, phỏng chừng trong vòng năm năm nữa, anh cũng không có khả năng thăng lên bậc nữa.
Nếu lên nữa thì là cấp bộ trưởng, đối với anh mà nói, có lẽ cả đời thì nó vẫn là hy vọng xa vời. Cho dù không đắc tội với Ủy viên Kiều, thì ông ấy cũng không thể giúp anh được, có đúng không?
Thiết Chiêm Hùng nói, khiến Diệp Phàm cảm nhận được tình anh em thật sự.
- Không đâu, anh nhất định sẽ lên mà. Lời này, là em nói đấy.
Diệp Phàm nói những lời này, giống như một sự khẳng định chắc chắn. Thiết Chiêm Hùng liền cười to, nói:
- Được, anh sẽ đợi cậu giúp anh một tay. Kiều Viễn Sơn làm thế nào thì chúng ta sẽ "cắn" lại như thế. Tuy nhiên, hình như hai chúng ta có chút giống chó, nhỉ?
Lão Thiết nói câu này xong, hai người liền phá lên cười. Bởi vì, hai người đều nhớ đén biệt danh "Cẩu Tử" của Diệp Phàm hồi còn ở tổ A. Nếu là cẩu thì phải có đặc tính của cẩu rồi.
Kiều Viên Viên tắm xong, bước ra thì chẳng thấy bóng dáng Diệp Phàm đâu, miệng không khỏi nói một câu:
- Cái người này, lại đi đâu rồi không biết, thật là, mới thoáng cái đã chẳng thấy đâu rồi.
- Phu nhân, tiên sinh thật sự phát điên rồi.
Lúc này, truyền đến giọng nói của Lý Cường.
- Điên rồi ư? Ông nói đùa à
Kiều Viên Viên nhìn Lý Cường một cái, phát hiện ánh mắt của lão đầy vẻ u buồn.
- Là đúng đấy, vừa rồi tiên sinh gầm rú lên, sau đó lại ra bên ngoài đấm đá loạn xạ, làm cho chúng tôi sợ phát khiếp.
Sau đó, Thứ trưởng Thiết đến, rủ tiên sinh đi uống rượu rồi.
Lý Cường thực ra đứng ở đại sảnh chờ Kiều Viên Viên.
- Rốt cục là chuyện gì vậy?
Kiều Viên Viên lo lắng trong lòng, thầm nhỉ chẳng lẽ có liên quan đến Kiều gia sao.
- Tôi cũng không rõ lắm, vừa rồi hình như tiên sinh nghe điện thoại xong, là Diệp Tử Kỳ gọi đến. Chiếc điện thoại kia đã bị tiên sinh đập vỡ rồi. Phu nhân xem, bàn cũng vừa được thu dọn xong.
Lý Cường nói.
- Tôi biết rồi, tôi sẽ gọi điện thoại để hỏi Tử Kỳ xem.
Kiều Viên Viên nói, Lý Cường bước ra ngoài, bởi vì nhiệm vụ của ông đã hoàn thành.
Diệp Tử Kỳ lúc đầu không dám nói, sau đó bị Kiều Viên Viên nói chuyện Diệp Phàm nổi điện…cho nên, không còn cách nào khác, Tử Kỳ đành phải nói chuyện khu công nghệ cao thành phố Mặc Hương nói với chị dâu một lần.
Kiều Viên Viên tức giận, vội vã lái xe về nhà. Bởi vì lúc Diệp Phàm loay hoay việc này cô cũng có mặt, cho nên cũng biết chuyện này.
Hơn nữa, lúc ấy Kiều Viễn Sơn đã nói phải gõ Diệp Phàm, Kiều Viên Viên tưởng cha chỉ nói như vậy rồi thôi, ai ngờ lại xuống tay thật.
Bước vào sân, thấy ba mình đang đọc báo, còn mẹ thì đang đan áo len.
Còn anh hai Kiều Thanh Dương thì đang đeo tai nghe gật gù nghe nhạc, chân còn đung đa đung đưa.
- Cái thằng này, không đứng đắn một chút được hả? Chẳng giống một quân nhân chút nào.
Kiều Viễn Sơn quay sang giáo huấn con trai mình.
- Đây là trong nhà mà ba, đâu phải trong quân đội đâu.
Kiều Thanh Dương bất mãn nói.
- Ở nhà cũng thế, quân nhân phải có cách ngồi của quân nhân. Con xem xem, thật là bữa bãi, cách ngồi của con trông xấu lắm. Nếu như thành thói quen mà để lãnh đạo trông thấy, thì người ta sẽ nghĩ về mình như thế nào?
Kiều Viễn Sơn nói.
- Con biết rồi.
Kiều Thanh Dương không tình nguyện đặt chân xuống, cho nên nói rất lớn.
- Ba, sao ba lại làm như vậy?
Kiều Viên Viên "hùng hùng hổ hổ" đứng trước mặt Kiều Viễn Sơn nói.
- Làm sao vậy?
Ánh mắt Kiều Viễn Sơn lại tập trung vào tờ báo, không thèm ngẩng đầu lên. Phỏng chừng ông cũng đã đoán ra được điều gì đó rồi.
- Làm sao ư? Ba thật là quá đáng đấy!
Kiều Viên Viên hừ nói.
- Quá đáng, con nhỏ này, sao lại ăn nói với ba như thế hả?
Lúc này, bà mẹ Diệp Dung liền đặt chiếc áo len xuống, lên tiếng giáo huấn.
- Mẹ hỏi ba xem ba đã làm gì. Vốn lần này con cùng Diệp Phàm về nhà ăn tết, Diệp Phàm là người Mặc Hương có đúng không ạ? Vì vậy anh ấy muốn làm chút gì đó cho quê hương…
Kiều Viên Viên đem chuyện khu công nghện cao nói một lần. Sau đó nói:
- Ba, ba đừng có nói việc này không phải do ba làm.
- Là ba làm đấy!
Kiều Viễn Sơn nói thẳng, đặt tờ báo xuống trừng mắt nhìn con gái một cái, nói:
- Con tưởng thẳng nhóc đó là một chú chim tốt, có đúng không?
Trước kia, không phải ta đã nói với các con rồi sao? Giờ lại dám giở trò trước mặt ta. Báo Quốc là gì của nó chứ? Không những không giúp đỡ mà còn mượn tay Kiều gia đi làm chuyện của mình.
Con muốn mượn cũng được, nhưng nói với ta một tiếng là được. Ta đâu phải loại người không biết tình biết lý chứ. Còn đằng này thì sao? Dám giở trò nham hiểm với ta, nếu không cho nó một roi thì để nó ngồi lên đầu à?
- Anh ất có sai thì ba phê bình một tiếng là được, sao lại làm như vậy chứ? Ba không biết rằng anh ấy sắp điên lên rồi kia kìa. Bãi cỏ trước nhà đã bị anh ấy biến thành ruộng lúa rồi.
Kiều Viên Viên nói, đôi mắt còn có chút đỏ.
- Lợi hại, bãi cỏ mà có thể thành ruộng lúa được. Con thật sự muốn xem kiệt tác của đại ca Diệp thế nào.
Kiều Thanh Dương hai mắt tròn xoe, nói.
- Cút sang một bên.
Kiều Viễn Sơn tức giận hừ nói.
- Được rồi, Viên Viên, việc này con cũng đừng nói nữa.
Dù sao Diệp Phàm cũng không có chuyện gì có đúng không?
Hơn nữa, nếu như thằng bé Diệp Phàm này hiểu chuyện một chút thì ba con cũng đâu có tức giận như vậy. Sau này chú ý một chút là được.
Diệp Dung nói.
- Diệp Phàm là con rể của ba đấy.
Kiều Viên Viên nói một câu cuối cùng rồi chạy ra khỏi cửa.
- Để con đi theo xem thế nào.
Kiều Thanh Dương nói, sau đó chạy theo Kiều Viên Viên.
- Một chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm được, còn gọi con gái về gây sức ép với tôi, tôi thấy thằng nhóc này chính là một thằng bất tài, bất tài…
Kiều Viễn Sơn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đi lên lầu.
Diệp Phàm đang uống rượu vui vẻ với lão Thiết thì chuông điện thoại reo lên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của quản gia:
- Tiên sinh, Phó tổng giám đốc tập đoàn Hoằng Hóa Trương Chấn Lưu nói muốn gặp tiên sinh.
- Ông hỏi anh ta xem có chuyện gì.
Diệp Phàm nói.
- Anh ta nói rằng miếng bài đó họ không thể tìm được một miếng y hệt khác. Tuy nhiên, bọn họ sẽ đồng ý yêu cầu nhất định mà chúng ta đưa ra. Chỉ cần chúng ta đừng có tóm Hứa Tam Cường mãi không thả. Hơn nữa, hy vọng chúng ta có thể làm cầu nối với bên kia cho thả người ra.
Lý Thành nói.
- Ông biết tôi thích triền núi phía sau nhà chứ, hiểu ý của tôi.hưa?
Diệp Phàm hỏi,
- Tôi hiểu rồi, vậy sẽ bảo bọn họ mời đại sư và thợ thủ công đến sửa nơi mà chúng ta bị tổn hại. Sau đó, phạm vi tường vây phải kéo dài đến phía sau triền núi kia. Đương nhiên, tôi sẽ lựa lời nói với họ, tiên sinh cứ yên tâm.
Quản gia Lý rất hiểu chuyện.
- Cứ như vậy đi!
Diệp Phàm biết Lý Thành sẽ làm việc tốt, liền cúp máy.
- Bọn họ chịu thua rồi hả?
Thiết Chiêm Hùng thản nhiên cười nói.
- Do chính Phí Thanh Sơn viết mà, chẳng lẽ bọn họ lại tìm được Phí Thanh Sơn thứ hai để viết hay sao?
Diệp Phàm hừ nói.
- Vậy khó khăn rồi, nghe nói Phí đại sư đã đạt đến trình độ thập đẳng rồi.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Nghe ông ấy nói là chưa được, hình như là cửu đẳng đỉnh giai thì phải.
Diệp Phàm nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Đó cũng ghê gớm rồi, tuy nhiên, nếu bọn họ biết được bí mật của tấm bảo bài này, chứng tỏ Hứa gia cũng có cao nhân.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Những gia tộc như Hứa gia có mấy người chứ, điều đó là chuyện không thể. Tuy nhiên, phỏng chừng chưa vượt qua được lục đẳng.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, cũng phải, nếu nói về tiền thì chúng ta không bằng họ. Tuy nhiên, nếu về phương diện quyền cước thì chúng ta không phải lo điều gì.
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười nói.
- Quản gia Lý, ông chủ của các người có ở nhà không?
Trương Chấn Lưu nhìn Lý Thành một cái, hỏi. Ông ta biết chủ nhà này năng lượng không nhỏ, phỏng chừng là đang gạt mình. Hai giờ trước còn có mặt ở đây, giờ lại chẳng thấy tăm hơi đâu, phỏng chừng là đang nắn gân mình.
- Ông ấy giao cho tôi nói chuyện này với các ông.
Lý Thành nói, không lâu sau dẫn Trương Chấn Lưu đi ra phía sau nhà.
Trương Chấn Lưu còn tưởng rằng quản gia Lý muốn cho mình nhìn thấy tổn thất, sau đó yêu cầu bồi thường. Vì vậy, nói:
- Tổn thất này, các ông cứ cho cái giá cụ thể đi, chúng tôi sẽ khiến các ông hài lòng.
- Ha ha, ông chủ chúng tôi thích nhất triền núi này. Phó tổng giám đốc Trương, sườn núi này có cây cối, hoa cỏ, bình thường ông chủ chúng tôi thường luyện Thái Cực Quyền và hoạt động chân tay ở đây. Chỉ có điều, diện tích của cả khu tuy nói không nhỏ, nhưng những nơi thế này rất khó tìm được. Nghe nói các ông đã mua được triền núi này rồi có đúng không?
Lý Thành chỉ vào triền núi nói.
- Ừ, mua được rồi, tốn không ít công sức, vốn ông chủ nhà đó không chịu bán hết đâu.
Trương Chấn Lưu dường như cảm giác được điều gì đó, sắc mặt bỗng xám ngắt.
- Như thế này có được không Ông chủ của chúng tôi thích sườn núi này, các người có thể bán lại cho chúng tôi không? Đúng líc tường vây này bị đập vỡ rồi, lúc xây lại có thể vây vào được.
Lý Thành cười nhạt nói.
Vừa nghe đến từ bán lại, Trương Chấn Lưu chút nữa thì chửi thành tiếng. Trong nháy mắt, y đã hiểu, phỏng chừng Diệp Phàm sớm đã nhắm sườn núi này rồi.
Chỉ có điều chủ cũ không chịu bán, không ngờ lại gặp chuyện thế này. Nói thì hay đấy, bán lại, chúng tôi dám thu tiền của các người sao? Vậy thì Tam Cường còn lâu mới được thả ra.
Tuy nhiên, Trương Chấn Lưu nhanh chóng khôi phục bình tĩnh nói:
- Ý của ông chủ ông có phải là dùng triền núi này để bồi thường cho thiệt hại của các ông không?
- Ha ha, chúng tôi không phải lấy không, thuận mua vừa bán mà?
Lý Thành cười nói, nhìn sườn núi một cái, nói tiếp:
- Sườn núi này cũng là một mảnh đất hoang, chẳng có công trình gì cả, chỉ có cây cối hoa cỏ, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Trước kia các ông ra giá với Hồng Diệp Bảo của chúng tôi là một trăm ngàn. Sườn núi này diện tích có lớn hơn toàn bộ diện tích của Hồng Diệp Bảo một chút.
Nhưng Hồng Diệp Bảo của chúng tôi là nơi đáng giá, phỏng chừng khoảng hai ba triệu gì đó.
Cái này, sắc mặt Trương Chấn Lưu hoàn toàn tái nhợt, nghĩ bụng, chúng tôi tiêu mất hai trăm triệu, khó khăn lắm mới mua được, giờ đây các người chỉ đòi có hai ba triệu. Hình như các người bị lỗ, còn chúng tôi lãi lớn rồi, đây là lý gì chứ.
Tuy nhiên Trương Chấn Lưu nói muốn đi nhà vệ sinh, vào đó liền gọi điện cho Hứa Chính Phong, nói rõ sự tình.