Hán tử bôi đen trán dĩ nhiên là Trương Thán.
Mặt của hắn nửa trắng nửa đen, quá dễ nhận ra, không bằng bôi đen toàn bộ.
Thính giác của hắn rất nhạy bén, phản ứng cũng nhanh, vừa nghe lập tức cùng hán tử cầm trường thương gật đầu một cái.
Lúc này Thích Thiếu Thương cũng gật gật, cố ý “ừ” một tiếng, nói:
- Chỗ giường kia có tiếng động lạ, là người hay là chuột, ai qua đó nhìn thử xem!
Chỉ nghe đại hán cầm thương kia quát lên:
- Ta đi!
Hắn lắc mình tiến lên, mũi thương khều một cái, vén màn giường lên. Chỉ thấy chăn giường lộn xộng, có một góc chăn bị ướt, thấm vào đáy giường. Trong lòng mọi người đã hiểu bảy tám phần. Tôn Ngư Cầm thương cố ý lớn tiếng nói:
- Trên giường không ai, chỉ một bãi nước tiểu.
Trương Thán trầm giọng nói:
- Trên giường không có ai, dưới giường thì sao?
Thích Thiếu Thương cười khà khà nói:
- Đường đường là cửu ngũ chi tôn, sao lại chui xuống dưới gầm giường, đó chẳng phải giống như rắn chuột sao. Có điều ngươi đã nói vậy, ta phải xem thử một chút.
Chợt nghe một tiếng quát, Lý Sư Sư lại lướt nhanh tới, rút đao tập kích, đồng thời quát lên.
- Thổ phỉ to gan, dám đả thương quan gia, ta liều mạng với ngươi!
Thích Thiếu Thương hiểu ý phất tay, Tôn Ngư lập tức cầm thương giao chiến với Lý Sư Sư, leng leng keng keng rất náo nhiệt.
Thương gió mạnh.
Đao ý sắc.
Binh khí của hai người tuy một dài một ngắn, nhưng cố ý phối hợp, cũng đánh đến mức ngang tài ngang sức.
Do đó Thích Thiếu Thương cố ý để Tôn Ngư “ứng phó” với Lý Sư Sư.
Bạch Mẫu Đơn không yên tâm bọn họ liệu có sát hại Triệu Cát hay không, vì vậy lướt người vào trong phòng “áp trận”.
Lại nói, Triệu Cát bị khốn chịu nhục, nếu Lý Sư Sư hoàn toàn không có biểu hiện, chuyện này truy cứu tới chỉ sợ nàng là người đầu tiên gặp phải tai ương.
Thích Thiếu Thương để Tôn Ngư ra tay, mà y rất hiểu làm thế nào phân phối tình hình trước mắt.
Trên người Trương Thán có trọng trách khác.
Chu Đại Khối Nhi chỉ thiện chiến, không thích hợp giả mạo.
Trần Niệm Châu thì chỉ dùng vào lúc thích hợp.
“Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu bị khống chế kia lại không thể dùng, chỉ có thể đưa ra hi sinh, bởi vì đó là kẻ “có thể hi sinh”.
Mà bản thân Thích Thiếu Thương lại phải chủ trì đại cục.
Nếu không, vừa rồi đánh một trận với Lý Sư Sư, hiện nay y còn dùng tay áo đỏ của nàng che mặt, mùi thơm vẫn còn. Hồng nhan xinh đẹp như vậy, y có đánh với nàng với nàng bảy ngày bảy đêm cũng không thấy mệt mỏi.
Có điều đại sự quan trọng.
Y nhiều nhất chỉ là một nam tử thích nữ nhân xinh đẹp mà dẫn đến sắc hương tâm động, ái niệm của y luôn bừng lên không lâu rồi lại mất đi. Còn giống như tình ý với Tức đại nương, tình sâu mãi mãi, không tan không mất, suy cho cùng cũng là hiếm có và duy nhất.
Y yêu sắc háo sắc, nhưng thấy sắc quên nghĩa, trọng sắc khinh bạn dù sao cũng không phải tác phong của y, cũng không phải là hành vi của loại người như y.
Đây là giây phút quan trọng.
Mặc dù y trải qua rất nhiều trận chiến, luôn luôn xem nặng như nhẹ, nhưng chuyện tối nay không thể xem thường, y cũng giống như đi trên băng mỏng, phải cẩn thận hành sự.
Y hiểu được dụng ý của Lý Sư Sư.
Nhưng y bố trí tất cả cũng ý đồ riêng.
Cho nên y ngầm ra hiệu cho Tôn Ngư và Lý Sư Sư “giao chiến” trước, còn y lại chủ trì đại cục, chủ trì hành động.
Trước tiên y dùng kiếm quơ quơ dưới gầm giường, sau đó gọi Chu Đại Khối Nhi:
- Tay ngươi dài, thử mò vào trong xem có thứ gì không, lôi nó ra đây!
Thực ra, lúc y dùng kiếm quơ vào trong, đã đụng phải một thân thể mềm nhũn.
Y thật sự muốn một kiếm đâm xuống.
Một nhát đâm như vậy, liền giết chết một hoàng đế, cũng trừ đi một tên hôn quân.
Y thật sự có xung động này.
Tên hoàng đế này đã từng hại y lưu vong ngàn dặm, thân bằng mất hết, tay đứt tình diệt.
Nhưng y vẫn cố kìm nén.
Đáng chết, nhưng vẫn không giết được, bởi vì giết rồi càng tệ hơn.
Trên đời vẫn luôn có người như vậy, chuyện như vậy, nhất là người càng quyền cao chức trọng càng như vậy.
Loại người này có lẽ đã làm không ít chuyện tốt, chiến công, nhưng cũng gây ra không ít nghiệt, giết không ít người vô tội. Dựa theo đạo lý, hành vi và việc làm của hắn sớm nên bị nghiệt báo, nhưng hắn vẫn cứ không chết, hơn nữa hắn chết thật ra đối với mọi người cũng chẳng có ích gì, giống như công đức bình sinh của hắn đã đủ đền bù tất cả. Hắn vẫn cứ không chết, tay nắm quyền thiên hạ. Cho dù một người, một vạn người không đáng chết bị người ta ám sát mất mạng, hắn vẫn đứng ở đó sừng sững không ngã, thậm chí trường sinh bất lão.
Thích Thiếu Thương thật sự muốn giết chết tên thiên tử hoang dâm này, nhưng y không giết được.
Một kiếm này không đâm xuống, bỗng một tiếng “rầm” vang lên, cả căn phòng gần như nứt làm hai nửa.
Là bị người ta dùng một đao gần như chém thành hai dãy.
Có thể dùng một đao bổ một căn phòng lớn như thế ra làm hai nửa, trong thiên hạ không có mấy người.
Hắn nhất định là một người trong số đó.
Người đầu tiên.
Hắn là ngự tiền đệ nhất đới đao tổng thị vệ, Nhất Gia.
Đao của hắn rất dài.
Một thanh đao dài đến mười sáu thước bảy tấc bảy phân bảy, nhìn quyến rũ nhiều hơn là khắc khổ, thói tục nhiều hơn tổn thương người.
Nhưng một đao này rút ra, chém xuống, khí thế đủ để khai trời mở đất, cắt núi chém đá, lại hoàn hảo, tuyệt diệu đến đỉnh cao. Bởi vì một đao này chỉ phá tan một lỗ hổng trong gian phòng này, đánh tan trận thức do đám người Thích Thiếu Thương bày ra, nhưng lại không thương tổn bất cứ người nào.
Nói cách khác, nếu hoàng đế ở trong “đường đao” này, cũng quyết không đến mức ngộ thương.
Một đao này nhìn như lỗ mãng phá hoại, nhưng thực ra lại cực tinh cực tế, ôn nhu giống như đối đãi với tình nhân khắc cốt ghi tâm.
Đao tới, người đến.
Một người ngoài thân mặc áo bào lam, mặt rất đỏ, mắt rất híp, mũi rất cong, mày rất nóng, tóc rất dài, vóc dáng lại rất lùn sải bước đi vào.
Hắn theo sau đao thế, ngăn cách nhân mã của Thích Thiếu Thương như con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán.
Hắn chính là Nhất Gia.
Con ngươi Thích Thiếu Thương co lại.
Bởi vì hắn không chỉ nhìn thấy Nhất Gia, còn có một người bên cạnh Nhất Gia.
Người này vừa mập vừa tròn, xem ra còn rườm rà, còn có vẻ óc đầy bụng phệ. Nhưng hắn lại lặng lẽ cùng với Nhất Gia “trượt” vào đây, những người có mặt (bao gồm cả Thích Thiếu Thương) khi nhìn thấy hắn, đều không biết hắn vào lúc nào, làm cách nào “trượt” vào.
Người như vậy mới đáng sợ.
Nhưng người đáng sợ như vậy, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười.
Người này mập mạp trắng trẻo, trên mặt nở nụ cười như lượm lấy được.
Hắn giống như một người buôn bán.
Người làm ăn coi trọng nhất là hòa khí, không có hòa khí làm sao sinh ra tiền tài?
Đáng tiếc ai cũng biết hắn không phải là người buôn bán.
Nếu như nhất định phải liên quan đến “sinh ý (buôn bán)”, vậy thì hắn nhiều nhất chỉ có thể xem là một “tử ý nhân”.
Hắn “mua bán” chính là “mạng người”.
Hắn “mua bán” còn hết sức hợp pháp, công khai, nhưng không hề “công chính”, “công bình”.
Bởi vì chức vị của hắn là kinh kỳ hình bộ tổng bổ đầu, Chu Nguyệt Minh.
Có người là bình dân nhìn thấy hắn sẽ sợ, có người là người giang hồ nhìn thấy hắn sẽ sợ, có người là ác nhân gặp hắn sẽ sợ, có người là người tốt gặp hắn sẽ sợ, có người là đạo phỉ nhìn thấy liền sợ, có người là là quan lại nhìn thấy cũng sợ. “Tiếu Kiểm Hình Tổng” Chu Nguyệt Minh trước mắt này, người người thấy hắn đều phải sợ.
Hắn thường nói mình không có điểm nào đặc biệt.
Nhưng ngay cả nhân vật như “Nhậm Lao Nhậm Oán” cũng phải cung kính phục tùng, vâng vâng dạ dạ đối với hắn, cũng là do hắn một tay bồi dưỡng nên.
Có điều dáng vẻ của hắn vẫn thân thiết ôn hoà, tươi cười đầy mặt.
Không giống như Hình bộ, mà giống như một thương nhân.
Ngay khi hai người này xông vào, Chu Đại Khối Nhi dùng bàn tay lớn vơ một cái, đã “lôi” người gầm giường ra.
Đó thật sự là một hoàng đế.
Đó là một hoàng đế cuộn tròn trong chăn đang run rấy.
Chỉ có điều, hoàng đế nhát như chuột cũng là hoàng đế.
Thích Thiếu Thương, Chu Nguyệt Minh, Nhất Gia vừa nhìn thấy, ánh mắt ba người đều sáng lên.
Ba người đồng thời xông lên, xuất thủ.
Thích Thiếu Thương kiếm nhanh, phản ứng cũng nhanh.
Y vừa nhìn thấy hoàng đế lập tức phản ứng, phản ứng vừa sinh, kiếm đã đâm vào cổ họng Triệu Cát.
Y vừa nhìn thấy Chu Nguyệt Minh và Nhất Gia công vào, cũng có thể suy đoán huynh đệ phía ngoài đã không ngăn được lực lượng bảo vệ Triệu Cát tấn công, cho nên y muốn giành trước khống chế Triệu Cát.
Chỉ cần mạng của hoàng đế trong tay y, bọn họ cũng không dám lộn xộn.
Y vốn có thể ra lệnh cho Chu Đại Khối Nhi làm như vậy, Chu Đại Khối Nhi cũng có thể làm như vậy, cưỡng ép hoàng đế, uy hiếp kẻ địch.
Đáng tiếc Chu Đại Khối Nhi là một người hiền lành, cũng là một người đần độn.
Hắn chỉ biết nắm lấy hoàng đế, lại không biết có thể dùng để uy hiếp kẻ địch.
Thích Thiếu Thương đã không kịp lên tiếng hạ lệnh.
Bởi vì kiếm của y còn nhanh hơn tiếng.
Cho nên y lập tức xuất kiếm.
Tức thời kiếm tới!
Kiếm nhanh.
Thế nhưng đao càng nhanh, hơn nữa càng dài.
Thanh đao gần mười tám thước của Nhất Gia đã như gió lốc ngăn cản kiếm của y.
Đao kiếm giao nhau chỉ một chiêu, Thích Thiếu Thương đã nhận định một chuyện.
Không dễ giành thắng lợi!
Lúc này, Trương Thán đã “kéo” người bịt mặt tư thái yêu dị kia đến gần bên cạnh hắn, xem ra là muốn ba người liên thủ chiến đấu với ngự tiền hồng đỉnh tử y lam bào thị vệ Nhất Gia.
Nhưng lúc này Thích Thiếu Thương lại ghé đến bên tai Trương Thán thấp giọng nói một câu:
- Phản Phản thần công của ngươi có đất dụng võ rồi. Anh hùng đều bại trong tay ngươi, phải báo thù cho lệnh sư, cùng tiêu diệt gian thần hôn quân trong trận này.
Trương Thán nghe vậy, khuôn mặt đen trầm ổn giống như không cử động, nhưng đôi mắt lại hiện đầy tơ đỏ:
- Tạn lực mà làm, cố sức đến chết!
Nhất Gia ngưng thần, tụ lực.
Đao của hắn đặt ngang trước ngực, hay tay nắm lấy chuôi đao.
Hắn giống như đã người đao hợp nhất, lại không lập tức phát động thế công.
Hắn dường như để mặc cho Thích Thiếu Thương bố trí, hạ lệnh.
Hắn không vội, không quan tâm.
Có lẽ, nhiệm vụ của hắn là thu hút kẻ địch sang bên này, hoàng đế sẽ càng an toàn, hắn cũng càng tận trung với cương vị.
Thế nhưng, sau khi nghe Thích Thiếu Thương hạ lệnh, Trương Thán lại không cùng với lâu chủ của hắn hợp công Nhất Gia, mà là kéo tên kiếm thủ yêu dị kia sang chỗ Chu Đại Khối Nhi.