Nếu Chu Đại Khối Nhi biết uy hiếp hoàng đế để ngăn cản kẻ địch tấn công, như vậy chiến cuộc ở nơi này nhất định sẽ hoàn toàn đổi khác.
Nhưng Chu Đại Khối Nhi sẽ không làm như vậy, hắn cũng không phải loại người như vậy.
Cho nên Chu Nguyệt Minh cứu giá tỏ ra hết sức kịp thời và hữu hiệu.
Công kích của Chu Nguyệt Minh rất kỳ lạ.
Người của hắn tròn vo, hắn cũng thật sự cả người tròn trịa “lăn” qua, lại giống như cả người bị người nào hoặc là “lực lượng” gì “đá” lên, đột nhiên xông đến gần, đột nhiên công kích, lại đột nhiên ngừng tất cả công kích, đột nhiên bảo vệ Triệu Cát dưới cương khí tròn vo của hắn.
Hắn xuất thủ, xuất chiêu đều cực kỳ “đột ngột”, lập tức “đoạt” lấy hoàng đế.
Chiêu số của hắn không ai có thể đoán được.
Đáng tiếc hắn lại gặp phải Chu Đại Khối Nhi.
Chu Đại Khối Nhi bởi vì không giỏi ăn nói, cũng không giỏi biểu hiện, cho nên địa vị trong Kim Phong Tế Vũ lâu không xem là quá cao. Nhưng những người từng tham dự “chiến dịch Điềm sơn”, kịch chiến với Lục Hợp Thanh Long đều biết, nếu bàn về chiến lực, Chu Đại Khối Nhi có lẽ là đệ tử thế hệ mới có thực lực mạnh nhất, công lực cao nhất trong lâu và trong Tượng Tị tháp.
Chu Nguyệt Minh luôn luôn ẩn giấu tài năng. Trong kinh thành, võ công thực lực bí ẩn nhất có thể xem là nhóm người hắn, Phương Ứng Khán, Đại Thạch Công, Hắc Quang Thượng Nhân, Mễ Thương Khung, Lâm Linh Tố. Mễ công công dù sao cũng đã lộ diện trong trận đánh Phá Bản môn, nhưng Chu Nguyệt Minh năm đó từng ra tay khi tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường và tổng lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu quyết chiến, ngay cả những người có mặt cũng vẫn sờ không rõ, đoán không ra nội tình của hắn.
Giống như hắn xuất chiêu, trở mặt, không ai có thể đoán được ý đồ của hắn.
Chu Đại Khối Nhi càng không cần phải nói, hắn bản tính đần độn, không hiểu thời vụ hơn bất cứ ai, huống hồ là lòng người gian trá.
Hắn căn bản đoán không ra võ công của Chu Nguyệt Minh.
Hắn căn bản cũng không đoán.
Hắn chỉ một tay đao, một tay kiếm, đao như thớt gỗ lớn, kiếm như sợi mì mềm. Hắn một đao một kiếm, một mềm một cứng, kiếm pháp phóng khoáng rộng rãi, đao pháp biến hóa nhanh chóng, đao đao không lưu đầu địch, kiếm kiếm không quản thân mình, bộ pháp đan xen, cước pháp đạp xuống, mỗi chiêu đều đánh tan, công phá chiêu thức phiêu hốt và đột ngột của Chu Nguyệt Minh.
Ngay cả Chu Nguyệt Minh cũng không nhịn được kêu lên một tiếng:
- Hay!
Hắn biết đây là võ công thất truyền đã lâu trong võ lâm.
Phong thoái!
Điên bộ!
Đại Bài kiếm pháp!
Đại Tỳ đao pháp!
“Phong, Điên, Bài, Tỳ” này một khi kết hợp thi triển, lại thành một loại quái chiêu tuyệt thế khó phá giải, huống hồ do “người khổng lồ” dũng mãnh gan dạ trước mắt thi triển ra, càng hoàn chỉnh tự nhiên, tâm chuyên chí vững, càng khó chống đỡ ứng phó.
Huống hồ, Chu Nguyệt Minh cũng sợ dưới công kích mãnh liệt như vậy, lỡ may thất thủ, ngộ thương long thể của thánh thượng, vậy thì đúng là ăn không hết (chịu không nổi) bọc đi cũng không xong.
Do đó hắn rất kiêng dè, ném chuột sợ vỡ bình.
Chu Đại Khối Nhi thì không, cho nên hắn phát huy tận cùng, chưa từng có từ trước đến nay.
Điều này khiến cho Chu Nguyệt Minh vì phải tập trung tinh thần ứng phó với thế công mãnh liệt của người khổng lồ này, bất đắc dĩ phải để hoàng đế trước tiên lui ra phía sau hắn.
Thế nhưng, Thích Thiếu Thương không chỉ mang theo một mình Chu Đại Khối Nhi.
Triệu Cát vừa thấy Nhất Gia và Chu Nguyệt Minh kịp thời cứu viện, đúng là cảm kích rơi lệ, thế nhưng lệ đã rơi, còn cảm kích lại chuyển thành kinh hãi.
Bởi vì một hán tử mắt đỏ, ngay cả trán cũng hoàn toàn bôi đen đã xông tới.
Trong lòng hắn cả kinh, cảm thấy trận đại kiếp này khó mà thoát được…
Nhưng hán tử trán đen kia lại không ra tay. Nói hắn không “ra tay” dường như cũng không hẳn, bởi vì hai vai hắn rung động, hai tay cũng giống như đang giật giật.
Chân chính ra tay lại là một người khác cầm trường kiếm như yêu dị, nhưng động tác lại căng cứng.
Người này dựng thẳng kiếm, múa may như chiêu lại không phải chiêu, có kiếm quyết lại không có kiếm ý.
Lúc này, hán tử trán đen Trương Thán lại nói một câu vào bên tai hán tử dùng kiếm Tôn Ức Cựu hoàn toàn “thân không do mình” này:
- Oan uổng này ngươi phải nhận rồi, ai bảo ngươi bán đứng bọn đồng môn Tôn Vưu Liệt.
Tôn Ức Cựu nghe vậy liền chấn động.
Nhưng huyệt đạo của hắn bị phong tỏa, không thể lên tiếng, cũng không thể nói chuyện, nói cũng ngữ không thành âm.
Nhưng lại có người thay hắn, giúp hắn, cùng hắn “nói chuyện”:
- Tặc hoàng đế, ngươi chịu chết đi!
Dứt lời, một kiếm đâm tới Triệu Cát.
Triệu Cát đã bị dọa đến ba hồn đi mất bảy phách, mũ rơi tóc bay, chật vật vô cùng. Nhưng kiếm thế của hán tử kia lại không ổn định, kiếm ý chớp nhoáng, giống như muốn đâm lại không đâm, muốn giết lại không giết, muốn thu chiêu lại không thu chiêu.
Sau người Triệu Cát lại có bảy tám tên thị vệ cận thân chạy đến, đều không tiếc hi sinh nhào tới trước cứu giá. Có điều lúc này từ trên ngói nhà lại có bốn người rơi xuống, trên tay mỗi người cầm một cây búa, gần như đồng thời chém vào cao thủ hộ giá.
Âm thanh búa chém vào người khiến Triệu Cát nhất thời chân mềm nhũn, đầu gối tê rần, cả người quỳ sụp xuống.
Lại nhờ vậy vừa lúc tránh khỏi một kiếm đâm vào ngực hắn.
Có điều một kiếm không trúng, một kiếm khác lại tới.
Hắn biết mình tránh được một kiếm, nhưng không tránh được kiếm thứ hai… trận đại kiếp này chỉ sợ là không thoát được.
Trong lòng hắn kinh hãi gấp gáp. Trong lúc nguy cấp này, hắn lại nhớ tới lời nói của đạo trưởng Lâm Linh Tố mà hắn vẫn luôn tin tưởng sùng bái như tiên nhân: “Trời có cửu tiêu (chín tầng), liễu tiêu là chí cao, thượng đế hiệu lệnh trưởng, thần tiêu Ngọc Thanh Vương, chủ trì phương nam, được xưng trường sinh đại đế quân, thần này chính là bệ hạ”. Hắn vừa nghĩ đến đây, chỉ mong đế phụ cứu giúp, trong lòng vội đọc “thần tiêu Ngọc Thanh trường sinh đại đế quân cấp cấp như luật lệnh” không ngừng.
Có điều kiếm thủ kia mặc kệ hắn đọc lời chú gì, lại một kiếm đâm tới. Đầu hắn nghiêng qua, trên vai bị vạch một đường, đau nhói đến mức sợ hãi kêu lên, hắn còn cho rằng mình sẽ lập tức chết đi.
Chợt nghe Lý Sư Sư nổi giận quát lên:
- Cuồng đồ to gan!
Lại nghe tên sát thủ mặc áo bào trắng kia cũng quát một tiếng:
- Không vậy không được!
Ngay lúc này, kiếm thủ kia hơi khựng lại, kiếm thế hơi dừng. Triệu Cát như vừa tỉnh mộng, biết mình chưa chết, cho rằng đọc “trường sinh đế quân chú” kia hữu hiệu, lại lẩm bẩm đọc không ngừng. Không ngờ hán tử trán đen sau lưng kiếm thủ kia lại trở tay tung ra một chưởng, đánh cho hắn đầu óc quay cuồng, cũng mặc kệ hắn đọc chú gì, trước tiên cứ cho hắn ăn đòn.
Lúc này, Nhất Gia thấy hoàng đế gặp nạn, lập tức vung đao cứu viện. Nhưng Thích Thiếu Thương một kiếm thâm nhập tấn công, khiến hắn phải tự bảo vệ, không thể cứu giá.
Chu Nguyệt Minh cũng bị Chu Đại Khối Nhi quấn lấy.
Chỉ chưởng của hắn đã trước sau đánh trúng Chu Đại Khối Nhi năm lần. Theo đạo lý, cho dù tên cao lớn này là một khối đá cứng, bên trong nhất định cũng đã “chia năm xẻ bảy”.
Thế nhưng Chu Đại Khối Nhi lại càng đánh càng hăng.
Càng bị thương càng đã ghiền, ít nhất là chiến chí càng mạnh.
Hắn không dứt ra được “người khổng lồ” này, dĩ nhiên cũng không cứu giá được.
Có lẽ, với võ công quái dị của Chu Nguyệt Minh, cho dù gặp phải một người trình độ võ thuật vượt xa hắn, chỉ cần hắn muốn trốn muốn đi, không ai có thể ngăn cản được khinh công và thân pháp cổ quái của hắn, tròn xoe lại đột nhiên bắn lên nhảy ra ngoài.
Đồng dạng, cho dù là hảo thủ võ công hơn xa hắn, cũng không nhất định có thể chống đỡ được kỳ môn tuyệt chiêu của hắn, trong nháy mắt một quyền đánh tới dưới nách, lại đột nhiên phát hiện một cước của hắn đã đá vào háng ngươi.
Thế nhưng gặp phải tên cao lớn này hắn lại không có biện pháp.
Thật sự không có biện pháp.
Tên cao lớn này chỉ công không thủ, chỉ tiến không lùi.
Cho dù gặp phải nguy hiểm, tuyệt cảnh, hắn vẫn quyết chí tiến lên như vậy.
Hắn cao lớn, hùng tráng, nhưng chân của hắn lại đang rung.
Bộ pháp rung lên kịch liệt như vậy, khiến Chu Nguyệt Minh cùng giẫm lên sàn nhà với hắn cũng cảm thấy chấn động, ngay cả gân chân dây chằng cũng bị nó kích động rung lên theo một quy luật đồng nhất.
Người cao lớn này hai chân rung mạnh, giống như một con trâu điên bị đau, một con tuấn mã kinh hoảng không thể dừng lại, hoặc như một kẻ điên đang phát bệnh ung nhọt nhưng lại không phải vì sợ mà run.
Mà là một loại bộ pháp cực kỳ đáng sợ, sát thương cực lớn.
(Điên bộ!)
Tiếp đó, thân pháp của người cao lớn này càng kỳ lạ.
Người này thể tích to lớn, thoạt nhìn vốn cồng kềnh đần độn, nhưng không biết vì sao, hắn chỉ cần xoay một cái, vặn một cái, lách một cái, liền tránh khỏi tuyệt chiêu đột ngột đến mức tuyệt đối không thể xuất thủ, cũng giống như căn bản không xuất thủ của Chu Nguyệt Minh. Chu Nguyệt Minh lực hết chiêu hụt, đang muốn thu thế, người cao lớn này lại chỉ lách một cái, xoay một cái, vặn một cái đã trở về nơi ban đầu, phát động công kích với hắn.
Hơn nữa còn không phải là công kích bình thường.
Hắn phát chiêu, lẽ ra phải dùng tay mới có hiệu quả, nhưng hắn lại dùng chân phát ra chiêu này.
Nói cách khác, người cao lớn thoạt nhìn ngu dốt cồng kềnh này, một mặt thỉ triển bộ pháp kỳ nhất, diệu nhất, tinh xảo nhất lại hung bạo nhất, một mặt từ trong bộ pháp phức tạp đa dạng hơn nữa còn di chuyển bất định như vậy dùng chân tấn công, dùng chân thay tay.
(Phong thoái!)
Càng đáng sợ hơn là tay của hắn không hề rãnh rỗi.
Hắn từ sau tấm lưng dày rộng lấy ra một thanh đao.
Đao dày như thớt gỗ.
Đao cứng.
Lại từ bên hông to béo lấy ra một thanh kiếm.
Kiếm như ván quan tài.
Kiếm mềm.
Đao giống như một chiếc quạt lá cọ, kiếm lại giống như một cây củi mục.
Có điều một đao một kiếm này thi triển ra, lúc mềm thì như bột mì, lúc cứng thì như tảng đá, mà lúc sắc bén lại giống như mũi châm.
Kiếm pháp của hắn phóng khoáng rộng rãi.
Đao pháp lại càng biến hóa nhanh chóng.
(Đại Tỳ kiếm pháp, Đại Bài đao pháp!)
Thứ khó đối phó nhất còn không phải là đao này, kiếm này, cước pháp này, bộ pháp này, mà là đấu chí của “con vật” cao lớn này.
Hắn quả thật cả người đều là “vũ khí”.
Hắn dùng thân thể để ngăn cản Chu Nguyệt Minh.
Hắn không tiếc thân.
Hắn thậm chí dùng thân thể của mình để “ôm”, “kéo”, “chặn”, “ném”, “đẩy”, “quét”, “đập”, “đụng”, “đè” lấy Chu Nguyệt Minh. Mục đích chỉ có một, đó là không cho Chu Nguyệt Minh đến cứu hoàng đế.
Thực tế mà nói, với võ công chỉ mới lộ ra một góc núi băng của Chu Nguyệt Minh, chưa chắc không thể đột kích kỳ chiêu sát thương tên cao lớn này, thoát khỏi vòng vây.
Thế nhưng làm như vậy nhất định phải có hi sinh, phải trả giá.
“Cái giá” có thể là bị thương, thậm chí là đứt một tay, thiếu một chân, mù một mắt.
Ví dụ như thế…
Thế nhưng Chu Nguyệt Minh hoàn toàn không chịu, tuyệt đối không muốn.
Hắn nỗ lực cứu hoàng đế vốn là để lập công, nhưng nếu trước tiên phải hi sinh lớn như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, hơn nữa còn không biết có cứu được hoàng đế hay không (xem ra, tối nay phản tặc cao thủ như mây), chuyện như vậy hắn sẽ không làm.
Mạng là của mình, không phải của hoàng đế,
Mình không tiếc mạng, ai tiếc?
Mình không thương thân, ai thương?
Cho dù là vì hoàng đế, khiến cho hắn thiếu đi một ngón út, hắn cũng quyết không tình nguyện.
Có lẽ, chỉ đứt một sợi tóc thì là chuyện khác.