Thích Thiếu Thương và Lý Sư Sư chợt tới chợt lui, giao thủ mấy chiêu, cố ý phát ra tiếng vang quát mắng, đá văng bàn ghế, sau đó lại đao kiếm giao kích gần nhau, Thích Thiếu Thương trầm giọng nói nhanh.
- Cô động chân tình với với cẩu hoàng đế này rồi à? Hắn phong lưu thành tính, chuyện này không có kết quả tốt đâu.
Lý Sư Sư hơi giận, lật đổ ngọn nến đỏ đốt cháy khăn trải bàn, ánh lửa sáng lên, càng soi hồng đôi má.
Thích Thiếu Thương nhìn thấy trong lòng rung động.
(Sao lại giống như vậy…)
A, Hồng Lệ!
Trong lúc nhất thời, thế kiếm chậm đi, tay áo trống lại bị mũi đao cắt một đường.
- Thất thần rồi!
Lý Sư Sư cười nói một câu như vậy, sau đó trong tiếng đao kiếm nhỏ giọng nói nhanh:
- Hoàng đế này đối với ta có tình có nghĩa.
Thích Thiếu Thương cười lạnh nói:
- Đừng quên, anh hùng bại dưới tay tình nghĩa, huống hồ cô là nữ nhân.
Lý Sư Sư cũng cười lạnh nói:
- Anh hùng bại dưới tay tình nghĩa là ngài, đừng quên năm đó người phản bội ngài là huynh đệ kết nghĩa Cố Tích Triều, còn người giúp ngài là hồng nhan tri kỷ Tức Hồng Lệ.
Câu này lại khiến Thích Thiếu Thương nhất thời nghen họng, không nói được nữa.
- Thế nào?
Đao pháp của Lý Sư Sư cấp bách.
- Nếu như ta vẫn muốn giết hắn, cô nhất định sẽ bảo vệ hắn?
- Đúng.
Câu này Lý Sư Sư cũng nói một cách không chừa đường lui.
- Được, ta không giết hắn.
Thích Thiếu Thương cũng thi triển kiếm thế, khẽ nói:
- Lần này ta tới đây, vốn không có ý giết tên cẩu hoàng đế này.
- Được.
Lý Sư Sư thu lại đao ý:
- Ta tin ngài.
Lời còn chưa dứt, chợt nghe ngoài phòng ánh lửa lay động, binh khí chói mắt, tiếng người lộn xộn, có người hô lớn:
- Vạn tuế, vạn tuế gia, ngài không sao chứ!
Lại nghe có người quát lên:
- Còn kêu cái gì, xông vào hộ giá quan trọng hơn!
Kiếm pháp của Thích Thiếu Thương đột nhiên biến đổi, áp sát, hơn nữa còn nghiêm ngặt, tấn công Lý Sư Sư,
Lý Sư Sư giống như không ngờ được, trong lòng kinh hãi. Một tiếng “xoẹt” vang lên, y phục màu đỏ trên tay trái của nàng đã bị một kiếm cắt xuống.
Thích Thiếu Thương cười khà khà, thân hình xoay chuyển, đã quấn lên che mặt, bỏ lại một câu:
- Mượn tay áo đỏ của Biện Kinh đệ nhất mỹ nhân dùng một chút, để ta tru diệt quần gian ác tặc, tăng thêm dư hương.
Vừa dứt lời, một tiếng “ầm” vang lên, cửa phòng đã bị đá ngã, bảy tám tên thị vệ hô lớn xông vào.
Người này hẳn là có rất nhiều chuyện thương tâm?
Một người có nhiều chuyện cũ thương tâm, cho dù là lúc vui vẻ cũng ngột ngạt khó giãn.
Kiếm của người thương tâm này tuyệt đối là một thanh kiếm thương nhân.
Lập tức, bảy tám tên thị vệ xông vào, chỉ thấy ánh máu lả tả, mưa máu tung bay, còn không kịp trở trở tay đã ngã xuống ba bốn người.
Còn lại bốn năm người, không chịu nổi kiếm khí như rồng kia, chỉ có thể vừa chiến vừa đuổi, một mặt hô lớn:
- Người đâu, cứu giá! Người đâu, có thích khách!
Tiếng kêu chưa dứt, bỗng có năm bóng người xông vào.
Năm người này đều che mặt.
Một người cao lớn uy mãnh, tay dài chân dài, nhưng cũng gây cho người ta cảm giác vụng về.
Một người vóc dáng không cao, nhưng lộ ra một đôi mắt sáng ngời.
Một người khác rất thâm trầm cẩn trọng, nhưng vầng trán không che lại dùng mực than tô đen. Chẳng lẽ trán của hắn rất dễ nhận ra, cho nên trước khi che mặt còn phải bôi đen?
Còn có một người nhỏ gầy sắc bén, trong tay cầm một cây thương có cột tua đỏ trên đầu.
Người cuối cùng rất quái.
Ý nghĩa của “quái” là trong tay người này cầm kiếm, kiếm rất yêu dị; hông của hắn rất nhỏ, cũng rất yêu dị; ánh mắt của hắn rất kỳ lạ, giống như có một chút mê muội, có một chút kinh hoàng, lại càng yêu dị.
Nhưng những đặc điểm này cũng chỉ là “yêu”, không phải “quái”.
Quái chính là thân pháp của hắn, kiếm pháp thậm chí còn lúc tiến lúc lùi.
[Thiếu một đoạn]
Nếu như am hiểu cảnh giới võ thuật cao thấp, hắn lại có thể vừa nhìn liền thấu triệt. Nghe khúc nhạc, chỉ cần vừa vào tai, liền biết âm luật mạnh yếu. Do đó hắn thích người khác gọi cũng tự xưng là “Phong Lưu Giáo Chủ”.
Chí có đối với võ nghệ, hắn không được.
Huống hồ, hắn cũng không ở sảnh, mà là trong phòng.
Hơn nữa còn là dưới đáy giường.
Dưới giường.
Bốn tên vệ sĩ còn sót lại kia cũng không nhìn ra nguyên do.
Cho dù nhìn ra cũng vô dụng, bởi vì bốn người lại công vào, chỉ người vóc dáng cao lớn kia dùng một tay đã đánh văng hai người, còn lại hai người cũng trúng phải hai món “ám khí”, ngã xuống đất, nhất thời không đứng dậy nổi.
Mà hai món “ám khí” kia lại là hai “chén cơm”.
Đó là chén đựng điểm tâm trên bàn mà Triệu Cát và Lý Sư Sư dùng bữa tối.
Triệu Cát quyến luyến Lý Sư Sư, từng tăng nàng những thứ quý báu như áo Tị Hàn Kim, vòng Ánh Nguyệt Châu, gương Vũ Uyên Thanh, đỉnh Chủ Cầu Hương, cũng thưởng cho nàng Đoan nghiên, Phượng nghiên, mực Lý Đình Khuê, bút Ngọc Quản Tuyên Hào, giấy Diệm Khê Lăng Văn. Hai chiếc chén này gọi là “chén Long Phong Cúc Hoan”, đương nhiên cũng là thứ mà Triệu Cát vơ vét từ dân gian tiện tay tặng cho giai nhân.
Mấy tên thị vệ kia vừa ngã, “người trán đen” và người vóc dáng cao lớn liền phân biệt gật đầu với Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương lập tức mở đường, vén rèm, tấn công vào khuê phòng của Lý Sư Sư, đồng thời hét lớn:
- Cẩu hoàng đế, lăn ra đây, hôm nay phụng mệnh không tha cho ngươi!
Tiếng hét đột ngột này không chỉ khiến Lý Sư Sư giật mình, ngay cả đạo quân hoàng đế nấp ở dưới giường đang cầu xin mình có thể qua được kiếp này cũng thất kinh.
Đâu chỉ thất kinh, quả là thất tâm, mất hồn, tiêu hồn, vỡ phách.
Hắn giật mình một cái, đỉnh đầu liền đụng vào ván giường phát ra một tiếng “cốp”.
Lần này hắn lại sợ hãi.
Đám người Thích Thiếu Thương cũng đã nghe thấy.