Nhìn Cao Tình bị Trương Khác trêu ghẹo xấu hổ đi mất, Tịch Nhược Lâm cười mắng:
- Đúng là miệng cho không mọc được ngà voi, mà sao chị Địch không tới Tân Đình?
- Đúng, mày nói cảnh giới đắc ý nhất cuộc đời chỉ có thể thể hiện phần nào qua mức độ xinh đẹp lả lơi của thư ký bên người, sao mày không đem cô thư kỹ mê người của mày theo?
Đỗ Phi cũng lấy làm lạ.
- Lời này cẩn thận truyền tới tai Đan Thanh là tao nếm đủ đó.
Trương Khác không thể nói Địch Đan Thanh đang né tránh mình, qua đêm cuồng si đó, Địch Đan Thanh đã đào lên một cái hố sâu giữa hai người, cố ý tránh trường hợp ở một mình bên Trương Khác, Trương Khác nghĩ mà tức, giải thích với đám Đỗ Phi:
- Văn phòng bên Kiến Nghiệp vừa thành lập, tuy nói nhân viên công tác đều dày công chọn lựa, nhưng cần cả quá trình chỉnh hợp, Đan Thanh phải ở Kiến Nghiệp.
- Vậy được coi là cơ cấu quyết sách tối cao của Cẩm Hồ rồi à?
Đỗ Phi hỏi:
- Là cơ cấu phục vụ tầng quyết sách tối cao, trước đó Ái Đạt có phòng hạng mục lớn, hiện sự phát triển của Cẩm Hồ đã vượt tầng cấp đó, hiện nói tới cơ chế quyết sách còn hơi sớm, nhưng cần hình thức cố định để các nhân viên cao tầng tiến hành trao đổi với nhau, thành lập văn phòng độc lập là vì mục đích này.
Trương Khác giải thích:
Đỗ Phi ôm tay sau gáy cười nói:
- Cơ cấu phía dưới Cẩm Hồ rất phức tạp, nếu không có hình thức cố định, nói không chừng giám đốc cao cấp của Hương Tuyết Hải và Tân Quang chẳng có cơ hội gặp nhau, nếu không may tới cùng một chỗ uống rượu, nhìn trúng cùng cô em tiếp viên, ra tay đánh nhau thì bẽ mặt Cẩm Hồ.
- Phì, phì, đúng là không khác gì nhau.
Tịch Nhược Lâm mắng, vốn là đề tài nghiêm túc, nhưng bị Đỗ Phi vòng vèo sang chuyện không chịu nổi, cô đưa tay nhéo Mông Nhạc, làm Mông Nhạc thành thực đứng bên nghe Trương Khác và Đỗ Phi tán phét bậy bạ bị liên lụy.
Nhéo xong Tịch Nhược Lâm bỏ đi, Trương Khác cười bảo Mông Nhạc:
- Nữ nhân đúng là vô lý, tối nay mấy người chúng ta tới nhà anh ăn cơm đi, phải cho Tịch sư tỷ có cơ hội chính thức ra mắt nhà anh chứ.
Mông Nhạc tuy rất không muốn về nhà, nhưng Trương Khác lên tiếng, hắn đành gật đầu.
Kết thúc nghi thức ký kết đơn giản mà long trọng, biết tin đám Trương Khác buổi tối muốn tới nhà ăn cơm, Mông Học Khánh nói với Điền Mưu Đông, Điền Mưu Đông đi báo cáo với Đậu Thư Đào, một lúc sau quay lại nói:
- Mấy ngày tới anh chuẩn bị một chút, bí thư Đậu sẽ bỏ thời gian nói chuyện với anh, chuẩn bị nhận cương vị công tác quan trọng hơn.
Mông Học Khánh không ngờ mọi việc tới nhanh như thế, dù nhìn thấu trước rồi, cũng sửng sốt, vâng một tiếng rồi đi làm việc khác, gặp được Mông Nhạc đem chuyện vừa rồi nói ra, Mông Nhạc cũng ngớ người:
- Còn tưởng ba cùng lắm ngoi lên được cấp chính khoa, mấy người làm lãnh đạo này ngộ tính đúng là hơn người thường, Đậu Duy Đào muốn nói chuyện với ba, vậy chẳng không chỉ là cấp chính khoa được, có khi trực tiếp để ba làm phó huyện trưởng luôn ấy chứ?
- Trực tiếp với không trực tiếp cái gì.
Mông Học Khánh khôi phục bình tĩnh:
- Ở đây ba còn việc chưa đi được, gọi điện báo cho dì con, nói tối nay nhà ta có khách tới ăn cơm.
Nhà Mông Nhạc cách nhà khác Đông Sơn không xa, đám Trương Khác theo Mông Nhạc đi bộ về nhà hắn, đó là khu nhà dân san sát xây dựng từ những năm 80, nhà Mông Nhạc cũng thế, tường bao bong tróc trông có vẻ cũ kỹ, sân không rộng nhưng gọn gàng sạch sẽ, giữa sân là cây quế che kín vườn.
Đẩy cửa đi vào thấy phụ nữ chừng 35 -36 tuổi, đeo tạp dề nhìn bọn họ đi vào, khóe mắt có chút nếp nhân, cuộc sống người bình dân là thế, lo lắng nhiều dễ sinh nếp nhăn, nhưng dung mạo đoan trang tú lệ, cười hiền lành nói:
- Dẫn bạn về đấy à?
Đó chính là Chương Văn Lâm là em vợ Mông Học Khánh, về sau làm vợ ông ta.
- Vâng.
Mông Nhạc ậm ừ đáp, quay sang nói với đám Trương Khác:
- Đây là dì tôi.
Trương Khác và Đỗ Phi gật đầu chào, Tịch Nhược Lâm thì ngoan ngoãn đi tới:
- Chào dì, cháu là Tịch Nhược Lâm, lần trước dì gọi điện cho Mông Nhạc là cháu nhận... Tiểu Tuệ đâu ạ?
Mông Tuệ là con gái của Mông Học Khánh và Chương Văn Lâm, Tịch Nhược Lâm vừa dứt lời một cô bé năm sáu tuổi mặt hoa da phấn, bện hai bím tóc thắt nơ bướm chạy ra sân, thấy đột nhiên có nhiều người như vậy, nắm tay mẹ hỏi:
- Sao con nghe thấy tiếng Mông Nhạc? A.. Mông Nhạc
Rồi chạy tới ôm lấy đùi Mông Nhạc, reo hò:
- Mông Nhạc, anh đi xa học cơ mà, sao đột nhiên lại về thế?
- Tiểu Tuệ, em nhầm người rồi, em đang ôm anh Trương Khác đẹp trai đấy.
Trương Khác ngồi xuống, béo má cô bé xinh xắn, dùng giọng Tân Đình nói chuyện, ôm lấy cô bé bế lên:
- Anh mới là anh trai em.
Cô bé nghi hoặc nhìn Trương Khác một lúc mới lắc đầu:
- Anh không phải là Mông Nhạc, em nhận ra được giọng Mông Nhạc mà...
Nắm lấy ngón tay Mông Nhạc không buông.
- Đúng là mất mặt, tới em gái mình thiếu chút nữa không nhận ra.
Trương Khác trêu Mông Nhạc:
- Anh bao lâu chưa về nhà rồi?
Mông Nhạc hơn một năm chưa về, đúng tuổi trẻ con hay quên, may là Mông Nhạc thường gọi điện về, nếu không để Trương Khác giả mạo thành công rồi.
Chương Văn Lâm mỉm cười:
- Mông Nhạc đưa bạn con vào nhà ngồi đi, dì làm vài món ăn.
- Để cháu giúp dì.
Tịch Nhược Lâm vào bếp theo:
Trương Khác lắc đầu:
- Đúng là giả dối, bừa cớm này nếu do Tịch sư tỷ làm, tôi và Đỗ Phi thà nhịn đói.
Mông Nhạc chẳng dám chê bai Tịch Nhược Lâm, thắc mắc:
- Sao cậu biết nói giọng Tân Đình?
- Giọng Tân Đình không khác mấy giọng Đông Xã quê tôi, anh tới Hải Châu cũng có thể giả mạo người Đông Xã.
Tiếng địa phương Hải Châu cực kỳ phức tạp, có câu "cách ba dặm một thứ tiếng", không như Tần Đình thậm chí tới cả vùng Kim Sơn đều nói giống nhau, thiên phú ngoại ngữ của Trương Khác chính là nhờ ngôn ngữ phức tạp ở Hải Châu.
Nhà Mông Nhạc bề ngoài giống ngôi nhà bình thường, nhưng Mông Học Khánh có mời công nhân sửa chữa, sửa đông tây sương phòng thành nhà bếp, nhà vệ sinh, nhà khách, tuy gian phòng nhỏ hẹp, nhưng hợp lý hơn, còn dưa ra một gian thư phòng, có thể qua đó thấy được tâm tư tỉ mỉ của Mông Học Khánh.
Thư phòng rất nhiều sách, giá sách ba mặt tường cao tới tận trần nhà, còn cả một đống sách phải xếp trên sàn nhà, sách có cũ có mới, nhưng đa phần là sách cũ.
Đám Trương Khác ngồi trong thư phòng nói chuyện, đến tối Mông Học Khánh mới về.
Sau khi đám Trương Khác về, Diệp Kiến Bân có chuyện đột xuất phải tới nhà khách Đông Sơn, Đậu Duy Đào rảnh rồi tìm Mông Học Khánh tới trò chuyện gần nửa tiếng.
Trừ nguyên nhân thái độ rõ ràng của Trương Khác ra, ông ta nhìn trúng kinh nghiệm từng làm chủ nhiệm văn phòng công trình cảng đảo của Mông Học Khánh.
Mặc dù Đậu Duy Đào không hứa hẹn gì, nhưng qua cuộc trò chuyện ngắn, Mông Học Khánh nhìn ra Đậu Duy Đào rất hài lòng.
Phòng bếp cùng phòng ăn hơi nhỏ, ngoài sân tuy hơi lạnh, nhưng không có gió, liền kê bàn ra sân, đặt dưới gốc cây quế hoa, ngửi mùi thơm quế hoa uống rượu, đúng là rất thích.
Mông Nhạc tự xưng là đại hán Sơn Đông, nhưng tượu lượng rất kém, người khác uống bia, hắn thì cùng Chương Văn Lâm, Tịch Nhược Lâm và cô bé Mông Tuệ uống nước ngọt, mất hết thể diện người Sơn Đông.
Mông Học Khánh là người Vận Thành Sơn Đông, trong cuộc vận động thanh niên trí thức về nông thôn, tới nông trường quốc doanh Tân Đình, quen với mẹ Mông Nhạc là Chương Văn Tuệ, từ đấy không về Sơn Đông nữa.
Mông Tuệ rất đáng yêu, cô bé năm tuổi nói rất nhiều, cứ ríu ra rít rít mãi không thôi, còn quan tâm hỏi Trương Khác có bạn gái chưa, còn định giới thiệu bạn ở nhà trẻ cho Trương Khác quen.
Trương Khác béo má cô bé lắc:
- Trước kia anh thấy Chỉ Đồng nói nhiều lắm rồi, không ngờ em mới là yêu tinh lắm chuyện, hôm khác anh giới thiệu chị Tiểu Đồng cho em.
Rồi giải thích với vợ chồng Mông Học Khánh:
- Chỉ Đồng là cháu nội bí thư Từ Học Bình, lần này cô bé đòi theo tới Tân Đình chơi, nhưng vì bỏ học nhiều rồi, nên bị mẹ giữ lại Hải Châu.