Đông Sa là hòn đảo nhỏ nằm phía đông nam Tiểu Đông Sơn, phía bắc đảo có một mảng liễu đỏ sinh trưởng, bế tàu du thuyển rất nhỏ, nước nông, thuyền cá không vào được, phải do trên đảo phái thuyền ra đó, Đậu Duy Đào, Đào Thư Nghệ cùng phó tổng giám đốc hải vận Nam Dương là Hướng Hoa Đào mới từ Kim Sơn tới cùng lãnh đạo huyện ủy đều ở bến tàu đợi bọn họ, cô gái tên Cao Tình hôm qua không xuất hiện lúc này cũng mặc áo gió đứng trên bến tàu.
Trương Khác lên tàu, bắt tay Hướng Hoa Đào:
- Anh vừa từ Kim Sơn qua lại phải chạy lên đảo, vất vả quá.
- Được ăn cá do Khác thiếu gia câu là xứng đáng rồi...
Hướng Hoa Đào cười vui vẻ.
- Tôi à, tôi chỉ ngồi trên thuyền đọc sách, cá do anh Diệp câu đấy.
Trương Khác quay đầu nhìn Diệp Kiến Bân không ngại vất vả đích thân xách xô cá xuống thuyền, đùa:
- Có thể làm anh ấy vất vả thế này, mọi người một chuyến cũng đáng.
Trên đảo cũng có phòng ăn đơn giản, có điều bàn ăn, dụng cụ đều từ trên bờ đưa tới, chắc đầu bếp và nguyên liệu nấu ắn cũng chẳng phải ở trên đảo, Trương Mai đúng là người phụ nữ tỉ mỉ.
Lúc ăn cơm, Trương Khác đá Mông Nhạc, Đỗ Phi, Tịch Nhược Lâm sang bàn khác, mời Mông Học Khánh ngồi bàn chính, cùng Đậu Duy Đào, Đào Thư Ngệ, Điều Mưu Đông.
Lần này Trương Khác tới đây, một trên danh nghĩa y chưa bao giờ tới Tân Đình, thế nào cũng phải đi vài chuyến trước hành động trọng đại, hai là cuộc đàm phán Cẩm Hồ đầu tư vào nhà máy sắt thép Đông Sơn và nhà máy đóng thuyền Đông Sơn sắp đi vào hồi kết, có thể ký hiệp nghị đợi ban nghành liên quan trên tỉnh phê duyệt, Trương Khác tới để tham dự nghi thức ký kết này.
Ăn trưa xong ngồi thuyền về bờ, Trương Khác mời cha con Mông Học Khánh ngồi cùng xe, tới nhà máy sắt thép Đông Sơn, tham dự nghi thức ký kết.
- Thương vụ Cẩm Hồ đầu tư vào nhà máy sắt thép Đông Sơn, còn liên hợp với Hải vận Nam Dương đầu tư vào nhà máy đóng thuyền Đông Sơn, cháu tới là để tham dự nghi thức ký kết...
Ngồi vào xe, Trương Khác chính thức nói với Mông Học Khánh mục đích chuyến đi này.
- Nhà máy sắt thép và đóng thuyền có thể nói là hai trụ cột lớn của kinh tế huyện Bắc Hà.
Mông Học Khánh rất rõ tình hình huyện Bắc Hà.
- Vâng, cháu biết.
Trương Khác gật đầu:
- Thương vụ Cẩm Hồ đầu tư 120 triệu USD vào nhà máy sắt thép Đông Sơn, năm 70% cổ phần. Còn cùng hải vận Nam Dương liên hợp đầu tư vào nhà máy đóng thuyền 100 triệu USD cùng trang thiết bị đóng thuyền, chiếm 80% cổ phần... Đương nhiên đây mới chỉ là bước đầu...
Đổi ra nhân dân tệ là gần hai tỷ rồi, tuyệt đối có thể coi là cơ mật thương nghiệp, Mông Học Khánh hiểu ý đồ của Trương Khác nói những lời này, kiên nhẫn lắng nghe, chỉ có điều trong lòng rất lạ, cậu ta tín nhiệm mình chỉ vì thằng con mình sao?
Trương Khác tiếp tục nói:
- Công trình xây cảng đảo Đông Sơn mãi chưa được thực thi vấn đề căn bản là tình trạng kinh tế hiện giờ của tỉnh Giang Nam căn bản không cần xây cảng nước sâu lớn, xây cảng cũng ảnh hưởng trực tiếp tới kinh tế tỉnh Đông Hải, lấy một ví dụ đơn giản nhất, tập đoàn sắp thép liên hợp Đông Hải quy hoạch trong mười năm phát triển thành cơ sở mỗi năm sản xuất trên 10 triệu tấn sắt thép, tất cả khoáng thạch đều phải trung chuyển từ các các nước sâu khác tới, so với việc trực tiếp nhờ vào cảng nước sâu Tân Đình, mỗi tấn sẽ giảm được 300 -500 đồng, chênh lệch giá này đủ thúc đẩy xây dựng cảng đảo Đông Sơn rồi.
Mông Học Khánh không ngờ đằng sau việc xây dựng cảng đảo Đông Sơn có kế hoạch lớn như thế, với kế hoạch mỗi năm 10 triệu tấn sắt, chỉ riêng giá thành vận chuyển đã trực tiếp giảm được 3 - 5 tỷ, đúng là con số khủng bố.
Quan trọng là đứng sau thức đẩy hạng mục này thực thi cần sức mạnh lớn thế nào? Mông Học Khánh có nghiên cứu nhất định về kinh tế, thầm nghĩ cơ sở sản xuất sắt thép sản lượng 10 triệu tấn ít nhất phải đầu tư 3 -4 tỷ USD.
Thảo nào đám quan viên Đậu Duy Đào, Đào Thư Nghệ cứ như uống phải xuân dược...
Quan hệ giữa Lưu Văn Đào và Nghiêm gia đã được Trương Khác nhờ Diệp Kiến Bân thăm dò rõ ràng trước tháng 10.
Bất kể là việc Lưu Văn Đào tới Hải Châu làm bí thư thành ủy hay việc chỉnh hợp Tân Khoa Vương đều thấp thoáng có bóng dáng Nghiêm Văn Giới đằng sau, Trương Khác đương nhiên đoán ra mưu đồ Nghiêm Văn Giới bước chân vào Hải Châu vì cái gì.
Không có lợi không dậy sớm, Nghiêm Văn Giới lăn lộn thương trường bao năm, không thể vô duyên vô cơ đi khiêu chiến với Cẩm Hồ, hẳn hắn nhìn trúng vào khu thương nghiệp rộng hơn 20 vạn mét vuông của Cẩm Thành.
Lúc này quyền khống chế địa ốc Cẩm Thành nắm trong tay cha con Tạ Hán Minh, địa ốc Tinh Điển, địa ốc Gia Tín. Nghiêm Văn Giới hẳn đã giải quyết được hai nhà, chỉ còn lại rắc rối từ địa ốc Gia Tín, mà trong việc chỉnh hợp Tân Khoa Vương, và con Cát Minh Tín tỏ ra yếu mềm như vậy, nhượng bộ ở lợi ích tại địa ốc Cẩm Thành là tất yếu.
Hoành Tín sẽ có lợi ích lớn cỡ nào từ Cẩm Thành? Điều này không khó tính, trước đó ba nhà kia chiếm địa ốc Cẩm Thành từ trong tay Triệu Cẩm Vinh tốn có 600 triệu, thêm vào tổng đầu tư hai năm qua tuyệt không quá 800 triệu, nhưng mảnh đất thương nghiệp đó giá trị ít nhất trên 1.8 tỷ, mà tương lai còn có không gian tăng trưởng lớn, dù sao nó cũng nằm ở trung tâm khu thương nghiệp Hải Châu, mà mức độ phát triển kinh tế hiện nay của Hải Châu là hiếm có trong nước.
Thời buổi này vì chục triệu người ta dám cướp cả xe chở tiền ngân hàng, một tỷ đủ khiến người ta điên cuồng.
Mấy năm qua Cẩm Hồ kiếm tiền dễ dàng, có tiền lưng nó cũng thẳng lên, chẳng muốn xen vào vũng nước đục địa ốc làm gì.
Đem so với lợi ích cực lớn sinh ra từ cảng đảo Đông Sơn trong tương lai thì địa ốc Cẩm Thành chẳng đủ lọt vào mắt, có điều ở nơi nào có lợi ích là có tranh đoạt, lợi ích càng lớn, tranh đoạt càng dữ dội.
Thời kỳ xây dựng sẽ khá dài, riêng kỳ một công trình ít nhất phải tốn ba tới năm năm, tiếp đó là cơ sở sản nghiệp sắt thép, đóng tàu, sẽ có dính líu cực kỳ phức tạp tới lợi ích địa phương.
Ngày mai Đường Học Khiêm sẽ từ Bắc Kinh tới Kim Sơn, ngày kia chính thức nhậm chức, sau khi tới Giang Nam, ông sẽ chính thức đại biểu cho tỉnh phụ trách quản lý thống nhất và điều phối công trình xây cảng đảo, đảm bảo nối tiếp mạng lưới đường bộ, đường sắt, cùng đường biển trong nước với cảng Đông Sơn, còn đầu tư xây dựng sân bay Tân Đình, có thể nói là gánh vác trọng trách lớn, cần một người hiểu Tân Đình tới tận gốc rễ có thể tin cậy được.
Không phải không thể tin vào Đào Thư Nghệ, nhưng trên quan trường không thể có sự tín nhiệm hoàn toàn được.
Ở trên xe Trương Khác đem một số tình hình giải thích qua cho Mông Học Khánh nghe.
Tới nơi tổ chức lễ ký kết, Mông Học Khánh tự biết thân phận đi giúp đỡ, đám Trương Khác đủng đỉnh theo sau, lộ mặt trên đài chủ tịch là Diệp Kiến Bân.
- Ở Tân Đình ba tôi chỉ là con cá nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, có thể giúp được gì cho Cẩm Hồ.
Mông Nhạc thấy bên cạnh không có ai, hỏi:
- Nhiều người vật lộn quan trường cả đời trước khi nghỉ hưu mới kiếm được đãi ngộ cấp chính khoa, tôi nghi ba tôi thuộc loại nhân vật nhỏ này.
- Nhân vật lớn đều dùng làm ra vẻ.
Trương Khác cười:
- Anh nói xem, tôi tới Tân Đình có làm được gì ngoài ra vẻ không? Phải tin vào năng lực lĩnh ngộ của lãnh đạo Tân Đình.
Cao Tình chạy tới nói với Trương Khác an bài nghi thức ký kết, hỏi y có cần điều chỉnh gì không?
- Thế là được rồi, tôi thích ngồi dưới làm người xem, nếu nói cần điều chỉnh gì, vậy tốt nhất an bài cô và xử trưởng Trương Mai ngồi trên đài chủ tịch, như thế tôi làm người xem càng vui vẻ hơn...
Trương Khác hỏm hỉnh nói:
Cao Tình và Trương Mai đều mặc áo gió tới gối, che đi váy ngắn bên trong, Cao Tình đi tất dài màu da, giày cao gót đỏ, Trương Mai thì tất lụa càng thêm gợi cảm, rất nhiều ánh mắt nam nhân liên tục liếc qua đôi chân gợi cảm của họ, nếu bọn họ ngồi trên đài chủ tịch, khách mời phía dưới đúng là rất hưởng thụ, Cao Tình không nói gì, đỏ mặt rời đi.