Chương Văn Lâm đang gắp thức ăn vào bát Tịch Nhược Lâm, nghe thế đũa khựng lại, ngạc nhiên hỏi:
- Cháu nói tân bí thư tỉnh ủy à?
Mông Học Khánh khẽ đẩy vợ một cái:
- Cẩn thận thức ăn dính vào áo Nhược Lâm.
- Á.
Chương Văn Lâm tay run một cái miếng thịt rơi ngay lên áo Tịch Nhược Lâm, vội vàng lấy giấy ra lau, xấu hổ nói:
- Tôi là phụ nữ ít kiến thức, nghe mọi người quen bí thư tỉnh ủy, đúng là giật mình.
Ngược lại Mông Học Khánh vẫn bình tĩnh như không, lấy chai bia rót cho Trương Khác, Đỗ Phi, buổi trưa trên đường đi tới nhà máy sắt thép Trương Khác tiết lộ khá nhiều tin tức rồi, có thể thúc đẩy hạng mục lớn như thế, quen bí thư tỉnh ủy chẳng có gì là lạ.
Trương Khác uống cốc bia lạnh, nói:
- Phó tỉn trưởng Đường Học Khiêm là thế giao với ba cháu và ba Đỗ Phi, mai bác ấy tới Kim Sơn, mai là cuối tuần, chú Mông có thể đi với bọn cháu không?
- Nhà khách không có đầu tuần hay cuối tuần, tôi phải xin nghỉ phép.
Mông Học Khánh có biết chút ít về Đường Học Khiêm, rất nhiều người kỳ vọng rất cao việc ông tới tỉnh Giang Nam nhậm chức, mấy năm qua kinh tế Giang Nam bị tỉnh Đông Hải bỏ lại quá xa.
Ăn cơm xong, Tịch Nhược Lâm giúp Chương Văn Lâm thu dọn bát đũa, đám Trương Khác dẫn cô bé Tiểu Tuệ ngồi ở sân trò chuyện, Mông Nhạc nghe cha kể chuyện Đậu Duy Đào tìm mình, trêu:
- Xem ra ba lấy chắc cái chức cấp phó huyện rồi.
- Cấp bậc không quan trọng, quan trọng là làm được việc, qua một thời gian nữa thăng cấp, chú Mông không chỉ cấp phó huyện đâu...
Trương Khác mỉm cười nói:
Mông Học Khánh hiểu ý, hỏi:
- Huyện Bắc Hà giải tỏa thành lập tân khu cấp phó thị sao?
- Theo tin tức mới nhất thì quốc vụ viên cũng vừa mới đưa ra tư tưởng chỉ đạo, cấp bậc hành chính sẽ là cấp phó thị, nhưng không biết có tin tức xác thực truyền về Tân Đình chưa.
Trương Khác gật đầu khẳng định suy đoán của Mông Học Khánh.
Đỗ Phi cũng tham gia:
- Riêng đầu tư cảng Đông Sơn, cở sở sắt thép đã không dưới 30 tỷ, có thể nói là trọng tâm kinh tế tỉnh Giang Nam, nếu chỉ là khu vực hành chính cấp huyện thì đúng là ủy khuất quá.
Tới đêm Trương Khác, Đỗ Phi, Tịch Nhược Lâm về nhà khách, Mông Nhạc ở nhà, hắn còn nhiều chi tiết phải giải thích cho cha mình.
Trưa ngày hôm sau, Trương khác và Diệp Kiến Bân ăn cơm xong cùng quan viên Tân Đình tới Kim Sơn đón tiếp Đường Học Khiêm, Mông Học Khánh đưa cả vợ con theo cùng.
Đám Trương Khác tới Kim Sơn, hay tin khu công nghiệp điện tử Kim Sơn hoạt động trở lại, đám Trì Tá Tú Tàng, Cát Kiến Đức, Tạ Kiếm Nam đều tới Kim Sơn, chỉ có điều nơi này hiện trở thành cơ sở sản xuất của Tân Khoa Vương, so với sự vắng vẻ ở Hải Châu, bên phía Kim Sơn náo nhiệt hơn một chút, không ít quan viên tỉnh ra mặt, tất cả đều do Từ Học Bình đích thân an bài.
Từ Học Bình cũng rất khổ tâm, so với ân oán cá nhân, thì việc để kinh tế Kim Sơn nhanh chóng khôi phục càng quan trọng hơn, đó mới là thái độ có trách nhiệm với người dân tỉnh Giang Nam.
Thậm chí ông còn yêu cầu chính phủ tỉnh thành phải cố gắng cấp cho Tân Khoa Vương ưu đãi chính sách có thể, không được thừa cơ làm khó dễ.
Người chết rồi mới biết vạn sự không, ý nói con người trước khi chết mới thấu triệt tất cả, có lẽ trải qua nhiều thăng trầm cuộc đời, Từ Học Bình đã nhìn thấu ân oán rồi.
- Bọn chúng hành động nhanh thật.
Diệp Kiến Bân cười:
- Xem bọn chúng có thể làm tới mức nào, chơi chúng vào lúc này chẳng có hứng thú gì.
- Nói thế chẳng phải thừa à? Chúng ta cũng chỉ nhìn trước vậy.
Trương Khác cũng cười, so với ân oán cá nhân thì y tôn trọng ý nguyện của Từ Học Bình, ông là một trong số ít người mà Trương Khác tôn trọng, chỉ cần Tân Khoa Vương tuân theo quy tắc cuộc chơi, Cẩm Hồ cũng tiết kiệm được sức lực, dù sao đấu tranh trong nước sẽ hạn chế bước tiến bên ngoài của Cẩm Hồ, Mitsui ở đằng sau mới là đối tượng Cẩm Hồ cần cảnh giác, Tân Khoa Vương chẳng qua là món đồ chơi trong tay Mitsui mà thôi.
Đường Học Khiêm tới Kim Sơn tạm thời cũng ở trong nhà chiêu đãi tỉnh ủy, làm hàng sóm với Từ Học Bình, Cố Kiến Bình cũng tới Kim Sơn, công tác của bà đã điều tới đây trước rồi, Đường Thanh cũng xin nghỉ học một ngày tới chúc mừng cha cô nhậm chức.
Buổi tối Mông Học Khánh cùng ăn cơm với nhà Từ Học Bình, Đường Học Khiêm xong rồi vội trở về Tân Đình, hôm nay là cuối tuấn nói với Điền Mưu Đông một tiếng nghỉ phép không sao, mai nếu không xuất hiện ở nhà khách Đông Sơn, thế nào cũng làm người ta hồ nghi suy đoán.
Chu Thục Huệ ngày mai muốn qua Tân Đình về Hải Châu thăm Chỉ Đồng, liền giữ Chương Văn Lâm và Mông Tuệ ở lại, từ Kim Sơn tới Tân Đình đi đêm mất 4-5 tiếng, cô bé buổi sáng đi một chuyến rồi, không thể chịu khổ chuyến nữa.
Tối trời đổ mưa, làm xe đi càng chậm, tới trấn Đông Sơn thì đã tờ mờ sáng, trong xe chợp mắt một lúc, xuống xe không thấy mệt mỏi lắm.
Mông Học Khánh về nhà, sắp xếp lại những chuyện xảy ra hai ngày qua, không thể hiểu nổi vì sao chỉ gặp mặt một lần mà Trương Khác tín nhiệm như thế, nghĩ nhiều vô ích, chuyện nó tới thì chấp nhận vậy.
Tới khi trời sáng nhận được điện thoại của vọ nói bọn họ sắp xuất phát từ Kim Sơn, Mông Học Khánh ra phố mua đồ ăn sáng rồi đi làm.
Vừa tới nhà khách Đông Sơn thì gặp Trương Tri Phi đi xe tới, mở cửa kính xuống nói:
- Giám đốc Mông hôm nay chắc là bận, thế này vậy, buổi tối nếu rảnh thì gọi điện cho tôi, nếu không thì thôi.
Mông Học Khánh vừa mới tới văn phòng thì phó bí thư huyện ủy, giám đốc nhà khách Trương Hán Tuyền tới tìm, nói:
- Cái di động kia phải để anh dùng thôi, sao hôm qua không về? Bí thư Điền vừa có chuyện gấp tìm anh, nhưng không liên hệ được, không có di động làm lỡ hết cả việc.
- Hôm qua tôi có chút chuyện riêng phải làm, sự lão Lý có chuyện gấp dùng tới di động, nên không mang đi.
Mông Học Khánh chẳng so đo ân oán hiếm khích cũ với Trương Hán Tuyền, quan trường là như thế, người đạp người, người nâng người, chẳng nói là bao dung rộng lượng mà nhìn nhiều rồi chẳng còn mấy cảm xúc nữa, hỏi:
- Bí thư Điền có nói là chuyện gì không?
- Bảo tôi thông báo với anh lên thành phố tham gia cuộc hợp, bí thư Điền, huyện trưởng Lâu có khi đã đi rồi, để tôi bảo Tiểu Lý lái xe đưa anh đi, anh tới thành phố tìm cán sự Cao của văn phòng thành ủy nhé, là tiểu cô nương hôm qua ấy.
Trương Hán Tuyền chu đáo nói:
- Vâng, vậy tôi lên thành phố ngay, chuyện nhà khách làm phiền thư ký trưởng và lão Lý...
Mông Học Khánh cũng không hỏi cuộc họp gì, chỉ sợ Trương Hán Tuyền cũng không biết, hỏi nhiều có khi làm hắn không hài lòng.
- Anh đợi chút đã.
Trương Hán Tuyền đi nhanh về văn phòng, lấy một chiếc di động mới tinh đưa cho Mông Học Khánh:
- Trong các phó giám đốc thì lão Mông anh gánh nghiệp vụ nhiều nhất, tôi sớm đã muốn phân phối di động cho anh rồi, chiếc di động này mới mua tuần trước, tôi còn tính mở cuộc họp nhỏ thảo luận, giờ không cần nữa, không thể để bí thư Điền thêm lần nữa không tìm được anh.
Mười năm trước Trương Hán Tuyền điều tới huyện ủy, làm cấp phó cho Mông Học Khánh ở phòng nghiên cứu, về sau hắn tìm được đường chạy ra nhà khách Đông Sơn làm phó giám đóc, rồi giám đốc, phó thư ký trưởng huyện ủy.
Lúc ấy Mông Học Khánh bị đá tới nhà khách làm phó giám đốc, làm trong lòng Trương Hán Tuyền cực kỳ hả hê, mấy năm qua sai bảo Mông Học Khánh như con ở.
Thời vận xoay chuyển đúng là buồn cười, Trương Hán Tuyền giờ có mù cũng biết tình thế hiện tại đang ngả về phía nào.