Phó thủ tướng Hồng hôm nay đến thăm hỏi ông cụ, thứ nhất là tận lễ, thứ hai là thỉnh giáo. Ông cụ chẳng những là người có công lớn với cách mạng, mà còn là người lãnh đạo chính quốc, kinh nghiệm công tác cực kỳ phong phú. Chẳng những công tác quản lý kinh tế, tài chính mà còn những công việc bên ngoài quốc gia. Ông cũng đã đi qua hơn hai mươi quốc gia và địa khu, tự mình chủ trì công tác cung cấp các thiết bị kỹ thuật tiên tiến nước ngoài quy mô lớn. Nói chung, ông cụ là một người có tiếng nói trong lãnh vực kinh tế.Thủ trưởng mời Phó thủ tướng Hồng đến Minh Châu chủ trì công tác kinh tế, chủ yếu là đã nhận thấy khả năng của Phó thủ tướng Hồng trong công tác xây dựng kinh tế. Về phương diện này thì ông cụ và Phó thủ tướng Hồng được xem như là có tiếng nói chung.Sau khi hàn huyên vài câu, Phó thủ tướng Hồng bắt đầu báo cáo với ông cụ công tác xây dựng kinh tế trong thời gian gần đây.Lưu Vĩ Hồng vẫn cung kính ngồi một bên nghe chuyện. Ông cụ vẫn không bảo hắn tránh mặt. Phó thủ tướng Hồng chủ yếu là bàn luận về công tác xây dựng kinh tế, cũng không phải đề tài mẫn cảm gì.- Đồng chí Trực Chính, tôi nghe nói hiện tại đang có một quan điểm, vì muốn phá vỡ cấm vận và chế tài của quốc gia phương Tây đối với chúng ta, một số đồng chí thiếu kiên nhẫn, nói là có thể nhường vài bước, có phải có loại khuynh hướng này hay không?Ông cụ chậm rãi hỏi.Việc giao tiếp với người ngoại quốc, ông cụ có thể nói là người thành thạo vô cùng.Phó thủ tướng Hồng vội vàng đáp:- Lưu lão, tôi vừa mới tiếp nhận công tác, còn chưa hiểu rõ. Ngài nói đến loại tình huống này, tôi tạm thời chưa nhìn thấy ví dụ thực tế.Đây cũng chính là ăn ngay nói thật. Công việc xây dựng kinh tế đất nước cực kỳ phức tạp, trong thời gian ngắn ngủi một tháng, quả thật vẫn chưa đủ để quan sát.- Ừ, tuy nhiên, việc quốc gia phương Tây tiến hành cấm vận vả chế tài đối với chúng ta mang theo mục đích chính trị rất rõ ràng. Nhưng, thương nhân trục lợi chính là thiên tính. Chính phủ bọn họ trên thực tế là bị nhà tư bản cầm giữ. Chỉ cần có thể có lợi, thì bọn họ sớm hay muộn cũng không kìm nổi. Hiện tại cái gọi là cấm vận và chế tài, chính là muốn bóp cổ chúng ta để sau này gia tăng lợi thế trong đàm phán. Chúng ta không cần bị bọn họ dù dọa, không có gì là đáng lo ngại. Trong tình huống như vậy, càng phải vững vàng, không hoảng loạn. Ngàn vạn lần không vì cái gọi là đánh vỡ cấm vận mà nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Tư bản chủ nghĩa lòng tham không đáy. Nếu anh nhường bước đầu tiên, bọn họ liền được một tấc lại tiến thêm một thước. Lúc này, mọi thứ phải cần kiên nhẫn.Ông cụ vung tay lên, kiên định nói.Lưu Vĩ Hồng rất ít khi nhìn thấy ông cụ một lần nói nhiều như vậy. Xem ra Phó thủ tướng Hồng nói chuyện khiến cho ông cảm thấy hứng thú. Nói đến vấn đề xây dựng kinh tế, không đề cập đến những vấn đề khác nên cũng cảm thấy thoải mái một chút.Phó thủ tướng Hồng mỉm cười nói:- Đúng vậy, Lưu lão, tôi cũng nghĩ như vậy. Chúng ta muốn tiến cử, chủ yếu là tiến cử khoa học kỹ thuật, thiết bị và kinh nghiệm quản lý tiên tiến. Không cần tiến cử quá nhiều những sản phẩm lãng phí. Mấy thứ này chưa chắc đã có thể mạnh bằng sản phẩm trong nước.Ông cụ Lưu hơi khoát tay nói:- Đúng, chính là phải duy trì ý nghĩ tỉnh táo. Chúng ta hiện đang có một số đồng chí, chỉ thích sính ngoại, thật là kỳ cục không thể chịu nổi.Phó thủ tướng Hồng liền cười. Những lời ông cụ nói chính là sự thật.- Đồng chí Trực Chính, ngài trước kia công tác ở thành phố lớn, tôi ở đây nhắc nhở cho ngài một câu, công tác nông thôn, tuyệt đối không thể bỏ qua. Quốc gian chúng ta là một nước lớn có truyền thống nông nghiệp. Nếu không có nông thôn thì là không xong. Công tác nông thôn nếu bỏ qua sẽ rất nghiêm trọng, nếu không ổn định thì việc chỉnh đốn quốc gia và xã hội sẽ xảy ra vấn đề. Cháu nội của tôi đang công tác tại nông thôn tỉnh Sở Nam. Theo như cháu phản ánh với tôi thì cuộc sống của quần chúng, nhất là quần chúng nông thôn còn rất nghèo khổ. Cháu nó đã nói với tôi một kế hoạch phát triển trong ba năm, quyết định đem nền kinh tế của khu đi lên, để cho quần chúng có cuộc sống ấm no. Haha, người trẻ tuổi tuy rằng không có kinh nghiệm công tác nhưng dũng khí lại có thừa.Ông cụ chỉ Lưu Vĩ Hồng ngồi bên cạnh, mỉm cười nói.Phó thủ tướng Hồng gật đầu, chuyển hướng sang Lưu Vĩ Hồng nói:- Đồng chí Tiểu Lưu, cậu công tác tại khu Giáp Sơn, huyện Lâm Khánh, tỉnh Sở Nam, là Bí thư Khu ủy?Lưu Vĩ Hồng vội vàng hạ thấp người, kính cẩn đáp:- Đúng vậy, Phó thủ tướng Hồng, cháu công tác tại khu Giáp Sơn.Phó thủ tướng Hồng với tình huống của mình lại rõ ràng thế, Lưu Vĩ Hồng có thể khẳng định, ông ta đã có xem qua bài báo của mình ở chỗ tài liệu tham khảo nội bộ, nói không chừng cũng đã có sự điều tra về mình. Có lẽ không bởi vì hắn là cháu ruột Lưu gia, mà còn có một loại khả năng, đó chính là Phó thủ tướng Hồng cảm thấy hứng thú với việc nhận thầu mỏ than ngoại tỉnh.Đây cũng chính là suy nghĩ của Phó thủ tướng Hồng. Lưu Vĩ Hồng kiếp trước đã từng đọc qua bài phát biểu của Phó thủ tướng Hồng.Phó thủ tướng Hồng lại hỏi:- Ừ, bài báo của cậu và Trần Bác Vũ ở Nhật báo Kinh tế tôi đã có xem qua, rất có sáng kiến. Haha, đồng chí Tiểu Lưu, tôi có thể nói một câu hay không? Các cậu tại sao lại hợp tác với nhau?Phó thủ tướng Hồng nối tiếng nghiêm túc, nhưng lúc này lại hòa ái như vậy, tất nhiên là bởi vì có ông cụ Lưu ở đây.Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi, tọa thẳng người dậy, liếc mắt nhìn ông cụ, ông cụ mỉm cười nói:- Vĩ Hồng à, nếu đồng chí Trực Chính cho phép cháu nói chuyện, vậy thì cháu cứ nói đi. Người trẻ tuổi, nói sai rồi cũng đừng lo. Đồng chí Trực Chính kinh nghiệm phong phú, cháu cần phải học tập ở ngài ấy thật nhiều.Phó thủ tướng Hồng liền khiêm tốn nói:- Lưu lão quá khen rồi.Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói:- Vâng, ông nội. Phó thủ tướng Hồng, chuyện này ỳ thật cũng không có gì lạ. Đồng chí Trần Bác Vũ là anh họ của một người bạn của cháu, phụ trách mỏ than Ti Châu.Lưu Vĩ Hồng đơn giản, giải thích rõ từ đầu đến cuối việc hợp tác với mỏ than Ti Châu.- Chúng cháu có tài nguyên khoáng sản, nhưng không có điều kiện và năng lực khai thác. Mỏ than Ti Châu có năng lực, cũng có lực lượng kỹ thuật. Cho nên, chúng cháu mới cho rằng, nếu song phương hợp tác thì chính là hai bên cùng có lợi. Hơn nữa, một mấu chốt chính là, mỏ than Ti Châu là mỏ than quốc doanh. Cháu cho rằng, hợp tác với mỏ than quốc doanh sẽ không khiến cho tài sản quốc hữu bị xói mòn. Phó thủ tướng Hồng, lúc này quốc gia đang chấp hành chính sách, là cố ý ép giá nguồn năng lượng tới mức rất thấp, chấp nhận để hai ngành điện, than thua lỗ nhằm xúc tiến toàn bộ kinh tế thị trường phát triển. Sách lược này cũng không thể nói là hoàn toàn sai. Ở một số thời kỳ đặc biệt thì cần phải làm như vậy. Nhưng đây dù sao cũng là biện pháp tạm thời chứ không thể kéo dài mãi. Nền kinh tế quốc gia phát triển đến một quy mô nhất định thì nhu cầu về nguồn năng lượng sẽ càng lúc càng lớn. Khi đó sản lượng nguồn năng lượng sẽ trở thành ngành công nghiệp trụ cột. Khi đó, thì phương thức ép giá nguồn năng lượng là không thể dùng được. Cho nên lúc này, nên tận khả năng để tạo dựng, đặc biệt là tạo dựng những tập đoàn năng lượng, khống chế, thậm chí là ngăn chặn thậm chí loại bỏ sự gia tăng trong các doanh nghiệp khai thác mỏ quy mô nhỏ và sản xuất quy mô lớn để giảm bớt thua lỗ. Khi sản nghiệp nguồn năng lượng bắt đầu phát triển thì chúng ta có thể nhìn thấy được hiệu quả.Lưu Vĩ Hồng sau khi nói sơ qua một chút về sự hợp tác của khu Giáp Sơn và mỏ than Ti Châu liền chuyển sang một đề tài khác, nói đến nhận thức về vị trí của ngành năng lượng. Dù sao, cái mà hắn đối mặt không phải chỉ có đại quan ở địa phương mà còn là người cầm lái trong việc xây dựng kinh tế tầm mắt quá nhỏ, như con ếch cứ ngồi ở đáy giếng.Nét mặt Phó thủ tướng Hồng hiện lên sự kinh ngạc.Nguyên là sau khi xem bài báo kia của Lưu Vĩ Hồng, ông cảm thấy thật hứng thú, tính một dịp nào đó sẽ gặp người cán bộ trẻ tuổi "cả gan làm loạn" này. không ngờ ở Thanh Tùng Viên gặp được Lưu Vĩ Hồng. Tuy nhiên, Phó thủ tướng Hồng chỉ muốn hỏi hắn về hình thức hợp tác, không lường trước Lưu Vĩ Hồng lại thao thao bất tuyệt, giảng giải những điều mà nghe qua rất có đạo lý.Ông cụ ngồi bên cũng chậm rãi gật đầu, ánh mắt sáng lên.Con cháu quý tộc, tầm mắt dù sao cũng khác hơn so với các cán bộ cơ sở bình thường.Tuy nhiên, dựa vào cơ trí của ông cụ và Phó thủ tướng Hồng cũng không có khả năng biết được, Lưu Vĩ Hồng sở dĩ lo lắng như vậy là bởi vì những gì hắn nói, hoàn toàn được nghiệm chứng qua ở đời sau. Ở thế kỷ thứ 21, quốc gia thật sự là đang làm một cuộc thay đổi. Các công ty năng lượng liên hợp với nhau để giảm chi phí sản xuất, giảm bớt tính cạnh tranh ác liệt trong nội bộ và tăng cường khả năng cạnh tranh bên ngoài.- Đồng chí Tiểu Lưu, mấy vấn đề này của cậu quả thật rất đáng nghiên cứu. Haha, người trẻ tuổi thì ý thức động não luôn luôn cao.Phó thủ tướng Hồng khen ngợi nói.Lưu Vĩ Hồng vội khiêm tốn nói:- Cám ơn Phó thủ tướng Hồng đã quá khen. Cháu cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.- Haha, không cần khiêm tốn. Các người muốn làm thí điểm, lá gan không nhỏ a!Phó thủ tướng Hồng mỉm cười nhìn Lưu Vĩ Hồng, mang theo một chút ý tứ trêu chọc.Lưu Vĩ Hồng cả cười nói:- Đúng vậy, Phó thủ tướng Hồng. Quả thật lá gan của tụi cháu đã tê dại rồi nên mới làm thí điểm. Cả nước đều không có tiền lệ này. Một số lãnh đạo địa phương khá lo lắng, không biết làm như vậy có trái với chính sách hay không?Phó thủ tướng Hồng nhẹ nhàng khoát tay nói: Nguồn tại http://Truyện FULL- Cũng chưa đề cập đến trái với chính sách. Việc mỏ than quốc doanh đến nơi của cậu nhận thầu mỏ, chỉ cần không tổn hại của công thì cũng không có gì sai. Tôi nghĩ việc này cũng không nên phê bình, ngược lại còn phải cổ vũ. Cải cách mở ra, rất nhiều chuyện không có tiền lệ, chỉ có thể ném đá vượt sông. Các người dũng cảm thăm dò, tôi nghĩ nó rất đáng khẳng định.Gương mặt góc cạnh của Phó thủ tướng Hồng hiện lên ánh mắt kiên nghị.Lưu Vĩ Hồng hiểu rõ rằng, mấy năm sau, vị Phó thủ tướng cứng rắn, mạnh mẽ này sẽ gặp phải áp lực cực lớn, và ông ấy đã áp dũng phương thức cứng rắn đáp trả lại. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Lưu Vĩ Hồng kính nể Phó thủ tướng Hồng.- Cám ơn Phó thủ tướng Hồng đã ủng hộ. Cá nhân cháu suy nghĩ rất đơn giản, không trái với chính sách và pháp luật là được rồi. Mặc kệ là dùng phương thức gì, chỉ cần có thể khiến cho quần chúng nhanh chóng giàu có, cuộc sống ngày càng tốt hơn thì là phương pháp tốt nhất rồi.Lưu Vĩ Hồng kiên định nói.- Ừ!Phó thủ tướng Hồng khẽ gật đầu, trên mặt hiện lên một chút khen ngợi.Con cháu của Lưu gia, quả nhiên sắc bén hơn người. Loại thanh niên dám nghĩ dám làm, đúng là khiến cho Phó thủ tướng Hồng yêu thích, làm cho ông ta không kìm lòng nổi nhớ đến sự bốc đồng và đảm phách của mình thời trẻ.