- Huyện Lâm Khánh thuộc về địa khu Hạo Dương đúng không? Một địa khu mới thành lập?Phó thủ tướng Hồng tiếp tục hỏi.Vốn ông ta hôm nay là tới thăm hỏi ông cụ Lưu, thế mà lại cảm thấy có hứng thú nói chuyện với một người thế hệ sau, dường như là hơi thất lễ. Nhưng ông cụ rõ ràng có ý "Đề cử" trước mặt Phó thủ tướng Hồng, Phó thủ tướng Hồng tự nhiên trong lòng hiểu rõ. Hay hoặc là, ông cụ Lưu không phản đối lời nói của Lưu Vĩ Hồng, kì thực những lời này là chính bản thân ông cụ muốn nói ra, chỉ là mượn miệng Lưu Vĩ Hồng để nói mà thôi- Đúng vậy. Địa khu mới thành lập cuối năm ngoái, một thị xã, bốn huyện, tài nguyên khoáng sản đều khá phong phú. Ý tứ ở tỉnh, là muốn đem địa khu mới kiến thiết thành căn cứ nguồn năng lượng toàn tỉnh.Phó thủ tướng Hồng nhẹ nhàng gật đầu nói, nói:- Thống nhất kiến thiết căn cứ nguồn năng lượng, thống nhất quản lý, thống nhất điều hành, ý nghĩ này cần phải khẳng định. Địa khu Hạo Dương về vị trí địa lý mà nói, có thể coi là khá hẻo lánh. Phát triển công nghiệp trụ cột khác đều bị quản chế bởi điều kiện tự nhiên là giao thông không tiện lợi, phát triển sản nghiệp nguồn năng lượng làm trụ cột kinh tế, có thể xem là quy hoạch hợp lý hơnPhó thủ tướng Hồng tuy rằng là vừa mới nhậm chức, nhưng nguyên quán của ông ta chính là thành phố Đại Ninh tỉnh Sở Nam, đối với tình hình Sở Nam, vẫn là rất quan tâm. Tuy nhiên lời nói có chút dè dặt, không nói quá vẹn toàn.Lưu Vĩ Hồng trên mặt lại hiện ra chút u buồn, muốn nói lại thôiBiến hóa này cực nhỏ, tự nhiên cũng không thể trốn khỏi ánh mắt của ông cụ và Phó thủ tướng Hồng, ông cụ thản nhiên nói:- Vĩ Hồng, hôm nay chính là việc nhà nói chuyện phiếm, con nghĩ gì thì cứ nói thế, không cần có băn khoăn gì cảTrên thực tế, không chỉ có Phó thủ tướng Hồng đối với kiến thức của Lưu Vĩ Hồng cảm thấy kinh ngạc, cho dù là ông cụ, mỗi lần cùng Lưu Vĩ Hồng nói chuyện dường như đều có thể nghe được một số kiến giải khiến cho người ta có cảm giác mới mẻ. Trong vô tình, đã đối với đề nghị của Lưu Vĩ Hồng, càng thêm coi trọng- Vâng, Là, ông nội, Phó thủ tướng Hồng, trong tỉnh tại địa khu Hạo Dương phát triển kinh tế khoáng sản làm công nghiệp trụ cột, với hiện tại mà xem, là ý nghĩ chính xác, mười năm sau này cũng có lẽ là ý nghĩ chính xác. Nhưng tình hình mười năm sau đó sẽ như thế nào? Đây là chỗ con khá lo lắng. Như Phó thủ tướng Hồng vừa rồi đã nói, hoàn cảnh xấu nhất của địa khu Hạo Dương, chính là giao thông không tiện lợi. Không có cảng hàng không, không có giao thông đường thủy, chỉ có một đường sắt thông qua còn hay là đường sắt đơn tuyến. Giao thông quốc lộ cũng là cả một vấn đề, một tuyến quốc lộ, một tuyến tỉnh lộ quá cảnh từ đông sang tây, không phải từ nam ra bắc. Sau này hàng loạt vật tư lưu thông có lẽ càng nhiều cũng chỉ có thể ỷ lại vào giao thông quốc lộ. Mà phí tổn xây dựng và chi tiẹu bảo dưỡng quốc lộ đều là rất cao. Đây là vấn đề lớn. Mà tình trạng giao thông không tốt, thì kinh tế là rất khó phát triển đi lên, chỉ có thể dựa vào bán tài nguyên, nhưng lại xét thấy kỹ thuật gia công cơ bản của chúng ta là con số 0, nói cách khác, là chỉ thuần túy bán tài nguyên nguyên thủy, cơ bản không có bất cứ giá trị kèm theo nào cả. Đây là hành vi thị trường rất thấp. Sản nghiệp nguồn năng lượng, đều là tài nguyên không thể tái sinh. Xây dựng địa khu mới, quốc gia và ở tỉnh có lẽ có thể có một số khoản chi, nhưng chỉ dựa vào khoản này thì vẫn chưa thể đủ được. Xây dựng một thành thị mới, thì phải cần một lượng kinh phí rất lớn. Cấp trên chi không đủ, tài chính từ đâu mà đến? Chỉ có thể là tăng mạnh mức độ bán ra tài nguyên. Cái này sẽ sinh ra hai vấn đề…Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng dừng một chút.Phó thủ tướng Hồng nghe rất chăm chú, lập tức thúc giục nói:- Ừ, cậu nói tiếp.- Vấn đề thứ nhất, chính là nguồn năng lượng khai thác quá độ. Chỉ vì để có thể nhanh chóng gom góp tài chính trong thời gian ngắn, dẫn tới khai thác và tiêu thụ tài nguyên quá độ, gần như là tất nhiên. Mỗi một lãnh đạo đảm nhiệm, đều hy vọng ở trong nhiệm kỳ của mình tạo ra thành tích, không thể tránh khỏi có tâm lý nóng vội rút ngắn tiến độ công trình. Nguồn năng lượng tiêu hao quá độ, một khi kiệt quệ, toàn bộ năm huyện thị của địa khu, sẽ lâm vào khốn cảnh. Nếu chúng ta hiện tại không dự tính sẵn, có lẽ sau hai mươi năm ba mươi năm, quốc gia sẽ phải đưa vào một lượng lớn tài chính và tinh lực, để trợ giúp địa khu Hạo Dương hoàn thành chuyển hình kinh tế, vẫn không nhất định có thể thành công. Hiện tại giá cả than đá và kim loại màu đều cực thấp, trong mấy năm sau này, nguồn năng lượng bán được càng nhiều, trên thực tế chính là thua lỗ càng nặng. Vấn đề thứ hai, chính là xói mòn tài sản nhà nước. Bởi vì tài chính khởi động không đủ, địa khu Hạo Dương có thể sẽ từng bước giảm dần ngưỡng truy cập. Đem số lượng lớn quyền khai thác mỏ giao cho tư nhân, cũng chính là cái gọi là tài chính tư nhân. Con vẫn cho rằng, nguồn năng lượng không thể tái sinh, nên là thuộc sở hữu nhà nước của toàn dân, không thể không ràng buộc giao cho tư nhân kiếm lời. Bằng không, đây đối với quần chúng khác mà nói, chính là không công bằng. Chẳng những không thể thu lợi từ trong kinh tế khai thác mỏ phát triển với tốc độ nhanh, ngược lại phải gánh chịu ô nhiễm môi trường bởi việc đào bới bừa bãi, hậu quả sụp lún đất nghiêm trọng. Cho nên, con cho rằng, hai vấn đề này, hiện tại cần được coi trọng, không thể hiện tại bỏ mặt không lo, đợi tạo thành hậu quả nghiêm trọng mới đến khắc phụcLưu Vĩ Hồng nghiêm túc nói, trên mặt trẻ trung lộ ra sự thành thục và cơ trí rất không tương xứng cùng tuổi của hắnPhó thủ tướng Hồng rõ ràng bị chấn động, cả ông cụ hai mắt đang híp lại, cũng lộ ra thần sắc vô cùng giật mình.Lưu Vĩ Hồng nói cũng có lý, cũng không phải nói chuyện giật gân.Phó thủ tướng Hồng nâng tách trà lên uống một ngụm, trầm ngâm nói:- Vậy ý kiến của cậu, nên làm thế nào để dự phòng hai vấn đề này?Lưu Vĩ Hồng nói:- Con chỉ có một ý tưởng sơ bộ đơn giản, rất không chin chắnPhó thủ tướng Hồng khóe miệng hiện lên một chút mỉm cười, Lưu Vĩ Hồng này, nhìn qua thì rất non trẻ, nhưng bên bên trong cũng rất là già đời, rõ ràng là có một kiến giải, lời khiêm tốn nên nói, vẫn là không không có tỉnh lược, rất tinh thông "Quy tắc"- Đừng lo, lão Lưu vừa mới nói, chỉ là chuyện phiếm, cậu không cần có gì phải e dè.- Vâng! Trước tiên là nói vấn đề thứ nhất. Con cho rằng bắt đầu từ bây giờ, quốc gia cần bắt đầu quy hoạch, làm thế nào cải thiện tình trạng giao thông Hạo Dương. Tuyến đường sắt nên kiến thiết thành đường hai chiều, như vậy chẳng những công suất có thể gia tăng gấp đôi, cũng có thể nâng cao tốc độ, sẽ không như một cộng một bằng hai đơn giản như vậy, hiệu quả chắc chắn là sẽ tăng gấp bội. Tiếp theo, thì nên bắt đầu từ hiện tại xây dựng cải tạo quốc lộ đẳng cấp cao liên thông tỉnh thành, tốt nhất là đường cao tốc. Cho dù là đường cao tốc hai chiều bốn làn xe, công suất cũng không thể sánh bằng quốc lộ đẳng cấp cao khác. Để đẩy nhanh tốc độ của dòng nguyên liệu, chẳng khác nào là gia tăng lượng lưu thông. Đây là bước đầu tiên. Bước thứ hai, phải tăng mạnh đầu nhập kỹ thuật. Chẳng những tăng mạnh đầu nhập kỹ thuật đối với việc lấy quặng, càng nên tăng mạnh đối với lĩnh vực gia công, nhất là đầu nhập kỹ thuật của lĩnh vực gia công sâu, nhanh chóng xây dựng cơ sở nguồn năng lượng đồng bộ sâu, tranh thủ trong thời gian ngắn kiến thành một nơi sản xuất năng lượng trưởng thành hoàn chỉnh. Ví dụ như chẳng những tăng mạnh thăm dò đối với than đá, kim loại màu, còn phải tăng mạnh thăm dò đối với dầu mỏ khí thiên nhiên. Trước kia ở toàn tỉnh Sở Nam, đều không có phát hiện dự trữ dầu mỏ khí thiên nhiên, nhưng con cho rằng, địa khu Hạo Dương làm khu vực nguồn năng lượng than đá tập trung nhất, khả năng phát hiện khí thiên nhiên là khá lớn. Nếu như lĩnh vực gia công sâu này bắt kịp, sản phẩm nguồn năng lượng chúng ta sẽ gia tăng giá trị kèm theo rất lớn. Giá bán tăng gấp đôi, thậm chí là gấp mấy lần. Cứ như vậy, chúng ta có thể hợp lý địa khống chế số lượng khai thác của nguồn năng lượng, có kế hoạch khai thác. Đồng thời, có năng lực tích lũy tài chính càng nhiều, gia tăng công năng tự mình tạo huyết, vì kiến thiết chuyển hình kinh tế sau này cung cấp động lực đầy đủ. Bước thứ ba, chính là phải làm xong hoàn chỉnh quy hoạch lâu dài, mời chuyên gia học giả chân chính, khảo sát làm thực địa, làm một quy hoạch lâu dài, ít nhất mười năm, nếu không thì quy hoạch trường kỳ mười lăm năm trở lên. Bắt đầu từ bây giờ, sẽ bắt tay vào làm thăm dò công tác tiến hành chuyển hình kinh tế. Đơn thuần dựa vào sản nghiệp nguồn năng lượng, không đủ hỗ trợ lâu dài cho sự phát triển của khu vựcLưu Vĩ Hồng quả nhiên tính trước kỹ càng, há mồm liền nói, không có chút trì trệ tắt nghẽn. Cho thấy được mấy thứ này, ở trong đầu hắn không biết đã xoay chuyển bao nhiêu lần, sớm đã suy xét hoàn thiện- Ừ, thanh vũ vấn vương (lo trước tính sau)Ông cụ nhẹ nhàng gật gật đầu, trong mắt vẻ tán thưởng khó mà che dấuPhó thủ tướng Hồng hai hàng lông mày nhíu lại, nhanh nhìn chằm chằm hỏi:- Vậy vấn đề thứ hai, cậu cảm thấy phải giải quyết như thế nào? Text được lấy tại Truyện FULL- Vấn đề thứ hai, chính là vấn đề xói mòn tài sản quốc hữu. Nguy hại của điềm này, là ẩn tính, rất nhiều người tạm thời cũng vẫn chưa có suy xét đến. Vì vội vã làm ra thành tích, mặc kệ là ai, chỉ cần đồng ý đầu tư, thì để họ đi lấy quặng. Kỳ thật để giải quyết vấn đề này, con cho rằng biện pháp tốt nhất, chính là cấm tài chính tư nhân tiến vào doanh nghiệp quặng, hoàn toàn ngăn chặn mỏ than lậu và hầm mỏ nhỏ, từ trên căn bản cấm tiệt cuốn trôi tài sản quốc hữu.Lưu Vĩ Hồng trực tiếp nói.Đời trước, mỏ than lậu tạo thành nguy hại, tạo ấn tượng cho Lưu Vĩ Hồng quá sâu sắc. Không chỉ có an toàn không hề bảo đảm, thường xuyên phát sinh tai nạn sự cố mỏ, còn giữa mỏ than lậu cạnh tranh ác tính, đều tạo thành tai họa sâu nặng cho toàn bộ ngành than. Về phần than đá đem lại sự giàu có, cũng không trong suy xét của Lưu Vĩ Hồng. Dù sao hắn không phải là quần chúng bình thường có thể sánh bằng- Đồng chí Tiểu Lưu, nước ngoài cũng có rất nhiều ví dụ của tài chính tư nhân tham dự khai phá khoáng sảnPhó thủ tướng Hồng bất động thanh sắc nói.Lưu Vĩ Hồng thẳng người, nghiêm nghị nói:- Phó thủ tướng Hồng, xin thứ cho tôi nói thẳng. Chế độ thuế vụ của nước ngoài, so với chúng ta hoàn thiện hơn nhiều. Ngưỡng chuẩn nhập của tài chính tư nhân muốn làm khai phá mỏ, cũng cao hơn nhiều so với chúng ta. Tuyệt không phải cái kiểu làm một chứng nhận lấy quặng liền có thể tiến vào. Bọn họ làm thị trường kinh tế đã làm rất nhiều năm, trên cơ bản có một chế độ đầy đủ, giám sát cũng vô cùng đúng chỗ. Thị trường kinh tế của chúng ta, cũng vẫn chưa thể nói tới khởi bước, chỉ là đang ở giai đoạn tìm cách. Một bước tới đích, khó khăn quá lớn, đến lúc đó tài nguyên khoáng sản trôi mất, quốc gia và quần chúng đều không thể có được bất cứ lợi ích thực tế nào, chỉ có thể làm phì một đám người nào đó, tôi cho rằng đây là không thích hợp. Hiện tại làm mỏ than lậu mọc lên như nấm, về sau lại tiêu tốn vô số tâm huyết và tinh lực để đóng cửa lần lượt, không cần thiết gây sức ép như vậyÔng cụ khóe miệng xẹt qua tia mỉm cười.Lưu Vĩ Hồng nói lời này, gần như trực tiếp nói lên tâm can của ông cụ. Ông cụ một đời cách mạng, thích nhất là làm phòng ngừa chu đáo, ánh mắt cho tới bây giờ đều rất sâu rộng. Đây cũng là "Bí quyết" lớn nhất để ông trong suốt mấy chục năm mưa gió, trải qua biết bao thăng trầm mà vẫn luôn sừng sững không ngãLưu Vĩ Hồng tuổi còn trẻ, không ngờ cũng triển lộ ra "thiên tài" như vậy, ông cụ rất cảm thấy vui mừng.Phó thủ tướng Hồng giơ tay vuốt ve chén sứ màu trắng trên bàn trà, trầm ngâm không nói, dường như là đang cẩn thận suy ngẫm lời của Lưu Vĩ HồngChàng thanh niên Lưu gia này, quả không đơn giản.