Việc gặp mặt với Phó thủ tướng Hồng là vô tình phát sinh.Nếu đã đến Bắc Kinh thì đại nội Thanh Tùng Viên là nhất định phải đi, cùng ông cụ bà cụ chuyện trò cho tận hiếu. Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng đang ở đại nội để thăm ông bà. Hắn cũng phải hẹn trước, đây chính là quy định bảo vệ nghiêm ngặt. Nếu muốn vào đại nội thì phải gọi điện thoại báo trước.Nhưng sự việc cũng không hoàn toàn như vậy. Mỗi khi hắn về đại nội thăm ông cụ, thì chỉ thực hiện quy định cho có lệ mà thôi. Ông cụ đã nói, chỉ cần ông cụ ở nhà, thì Lưu Vĩ Hồng muốn đến thăm ông lúc nào cũng được.Sau khi chiếc xe Audi trải qua sự kiểm tra, hắn chậm rãi lái xe vào trong chiếc cổng màu đỏ nghiêm trang của đại nội.- Ông nội!Khi chiếc xe tiến vào Thanh Tùng Viên, hắn liền nhìn thấy ông cụ. Ông cụ tay đang nắm quải trượng, bước đi thong thả trong sân. Tháng ba ở Bắc Kinh, không khí se lạnh như trước xuân, Lưu Vĩ Hồng không nghĩ đến trong cái không khí như vầy mà ông cụ lại có thể hoạt động bên ngoài.Ông cụ hơi dừng lại, hai tay chống lên quải trượng, bình tĩnh nhìn đứa cháu trai đang vội vã bước từ trên xe xuống, trên mặt uy nghiêm lộ ra một tia mỉm cười.- Ông nội, bên ngoài hơi lạnh.Lưu Vĩ Hồng bước nhanh đến, đỡ lấy cánh tay ông cụ, quan tâm nói.Ông cụ mỉm cười lắc đầu:- Vĩ Hồng, chẳng lẽ cháu cảm thấy ông nội hơn tám mươi, nóng lạnh đều không biết phân biệt rõ ràng sao?Lưu Vĩ Hồng thẹn thùng cười. Tinh thần ông cụ minh mẫn, cộng thêm sức khỏe dồi dào, điều này trước kia rất khó tưởng tượng. Lưu Vĩ Hồng cảm thấy trong lòng rất vui.- Cùng ông đi dạo một chút cho hoạt động thân thể nhé. Là quy định bảo vệ sức khỏe của mẹ cháu đưa ra đấy. Ông phải tuân thủ kỹ càng.Tâm trạng của ông cụ vô cùng tốt, khi nói lại mang theo ý tứ vui đùa.- Vâng!Lưu Vĩ Hồng liên tục gật đầu, cùng ông cụ chậm rãi đi dạo quanh sân. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL- Vĩ Hồng, lần nay cháu trở về Bắc Kinh là để chạy hạng mục gì vậy?Ông cụ tùy ý hỏi han.Lưu Vĩ Hồng vội vàng đáp:- Cũng không có gì ạ, cháu và một người bạn ở tờ Nhật báo Kinh tế có đăng một bài báo liên quan đến sự thua lỗ của sản nghiệp ngành than. Cháu trở về đây tìm một người bạn, tìm biện pháp đưa bài báo này đến chỗ tài liệu tham khảo nội bộ.Trước mặt ông cụ, Lưu Vĩ Hồng ăn ngay nói thật, không dám qua mặt điều gì.Ông cụ là loại người cơ trí nào chứ?Ông cụ thản nhiên cười, hơi tò mò hỏi han:- Bạn của cháu là ai?Cũng khó trách ông cụ tò mò. Lưu Vĩ Hồng mới hơn hai mươi tuổi, bạn bè của hắn cũng không lớn hơn được. Một người trẻ tuổi nào mới hơn hai mươi tuổi mà có thể đem một bài báo đến chỗ tài liệu tham khảo nội bộ?Lưu Vĩ Hồng vẫn ăn ngay nói thật:- Đúng vậy, là con trai của chú Trình Cửu Lăng, Trình Huy. Cậu ấy làm việc tại văn phòng trung ương, chơi với cháu từ nhỏ đến lớn, quan hệ khá thân thiết.Ông cụ liền mỉm cười:- Vậy thì coi như cháu đã tìm đúng bạn rồi. Ông đã xem qua bài báo của cháu. Còn người bạn kia của cháu là…- Trần Bác Vũ!- Ừ, là Trần Bác Vũ, là giám đốc mỏ than Ti Châu ở Liêu Đông?- Dạ, vâng! Anh ấy cũng còn trẻ, chỉ khoảng ba mươi tuổi. Việc đến tỉnh nhận thầu mỏ là do anh ấy đề xuất. Bọn họ khai thác quặng, con cháu công nhân viên chức chờ sắp xếp công việc nhiều lắm. Nếu anh ấy không giải quyết được vấn đề này thì mọi công tác khác đều rất khó thúc đẩy. Hàng năm đều thua lỗ, cần đến sự trợ cấp của quốc gia. Cứ thế mãi thì cũng không phải là một biện pháp tốt.Tài chính của quốc gia sẽ không đủ sức, mà mỏ than cũng sẽ ngày càng thiếu sức sống.Lưu Vĩ Hồng đơn giản báo cáo tình huống với ông cụ.Ông cụ dừng bước chân, quay đầu nhìn Lưu Vĩ Hồng, rồi nhẹ nhàng gật đầu. Bất kể thế nào thì đứa cháu trai này đã trưởng thành, trong đầu đã biết nghĩ đến quốc kế dân sinh. Điều này quả thật rất tốt, rất đáng giá. Trong lúc hai ông cháu đang nói chuyện thì Trưởng vệ sĩ Tạ Quang Vinh vội vã đi đến. Tạ Quang Vinh trước kia là Phó trưởng vệ sĩ của ông cụ. Năm trước, Trưởng vệ sĩ đảm nhiệm chức vụ bên ngoài, nên y đã được đề lên thay. Trưởng vệ sĩ của ông cụ là cấp Trung đoàn trưởng. Tạ Quang Vinh năm nay mới hơn ba mươi tuổi, cấp Trung đoàn trưởng cũng được coi là cấp bậc không thấp.- Thủ trưởng, Phó thủ tướng Hồng vừa gọi điện thoại đến, nói muốn đến thăm hỏi ngài.Tạ Quang Vinh cao giọng báo cáo.Cũng giống như tất cả các ông cụ cao tuổi khác, lỗ tai của ông cụ Lưu cũng không còn linh hoạt nữa, cần nhờ đến máy trợ thính.Ông cụ hai hàng lông mày hơi nhướng lên, chậm rãi gật đầu. Tạ Quang Vinh vội vã quay trở ra, chắc là đi thông báo cho văn phòng thủ tướng Hồng, nói cho ông ta biết ông cụ đã đồng ý gặp mặt.Phó thủ tướng Hồng vừa mới đến Bắc Kinh chưa lâu, dành ra một chút thời gian thăm hỏi thế hệ có công lớn với nước cũng là tận lễ nghi. Lưu Vĩ Hồng cũng không cảm thấy có gì lạ, chỉ là không nghĩ đến nó lại trùng hợp như vậy, vừa vặn ở đây gặp mặt Phó thủ tướng Hồng.Kiếp trước, Phó thủ tướng Hồng đến Bắc Kinh chưa lâu thì ông cụ mất, Lưu gia bị rơi vào vòng xa lánh, quyền lực trung ương suy giảm. Đây là một vị Phó thủ tướng thanh danh hiển hách, thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn đời sau này. Hiểu biết của Lưu Vĩ Hồng về ông ta cũng không khác gì người bình thường nên trong lòng cũng có chút tò mò.- Ông nội, chúng ta quay trở về phòng thôi.Lưu Vĩ Hồng liền nói.Ông cụ lắc đầu:- Cứ tiếp tục đi, thời gian quy định vẫn còn chưa hết, vẫn phải đi thêm vài phút nữa.Lưu Vĩ Hồng tất nhiên là phải vâng lời.Ông cụ trong thời kỳ xây dựng đất nước đã giúp đỡ cho Thủ tướng về phương diện tài chính và kinh tế, sau vài chục năm đã dưỡng thành sự cẩn thận, vô cùng nghiêm túc. Nếu như bác sĩ đã bảo mỗi ngày phải ra ngoài hoạt động thì ông sẽ tuân thủ một cách tuyệt đối. Thậm chí ông không cần xem đồng hồ cũng biết là thời gian quy định chưa hết. Thái độ này khiến cho Lưu Vĩ Hồng thật sự khâm phục sâu sắc.Ông cụ và những người cùng thế hệ là đi ra từ trong mưa bom bão đạn. Nếu cứ lấy lái độ chấp nhất thì rất khó tưởng tượng bọn họ có thể có được thành tựu long trời lở đất được. Một người có thể leo lên địa vị cao thì nhất định phải có sự phi phàm hơn người.- Vĩ Hồng, cháu nói phát triển kinh tế và tham nhũng là nhất định đi đôi với nhau sao?Ông cụ đang bước đi thong thả, bỗng nhiên dừng lại.Xem ra mấy ngày nay, ông cụ trong đầu vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này. Nửa đời của ông cụ là sinh hoạt trong xã hội cũ. Trong hai mươi mấy năm kháng chiến, tự lực chống đỡ một khối căn cứ địa, chính là "lên ngựa quản quân, xuống ngựa quản dân". Sau khi xây dựng đất nước, ông vẫn hăng hái chiến đấu trên chiến tuyến kinh tế, thực hiện những kế hoạch kinh tế. Hết thảy các khái niệm về chính sách quan trọng của chính phủ có thể nói là hiểu rõ trong lòng bàn tay.Thủ trưởng đề xuất đường lối chung của việc cải cách mở cửa, ông cụ kỳ thật là ủng hộ. Nước giàu binh mạnh cho đến bây giờ vẫn là lý tưởng cao nhất mà cả một thế hệ ông cụ cả đời theo đuổi. Chỉ có điều, cùng với việc cải cách mở cửa mả xuất hiện những tư tưởng đặc quyền và hiện tượng hủ bại là điều khiến ông cụ trong lòng vô cùng không hài lòng.Thế hệ trước cả gia tộc đều chiến đấu hăng hái, vì giang sơn gấm vóc, vì đất nước thống nhất, hiển nhiên đối với một số những cán bộ biến chất, ông cụ rất xem không vừa mắt.Nhưng lời nói của Lưu Vĩ Hồng trước kia và bây giờ khiến cho ông cụ trong lòng chấn động rất lớn.Hủ bại cũng không được, bần cùng lạc hậu cũng không được.Thế thì làm sao mà tìm một kế sách lưỡng toàn?Lưu Vĩ Hồng sửng sốt, không nghĩ đến ông cụ sẽ hỏi thẳng như vậy. Vấn đề này thật ra là có đáp án. Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không thể nói vì ông cụ bất kể như thế nào cũng sẽ không thừa nhận.- Ông nội, cháu có ý kiến. Kinh tế phải phát triển, hủ bại phải nghiêm trị. Không mâu thuẫn với nhau. Vào thập niên 1950, việc xử bắn Trương Thanh Sơn, Lưu Tử Thiện đã thức tỉnh thế hệ một ngàn quan chức.Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói.- Ừ, chính sách và cán bộ phải nghiêm.Ông cụ cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của Vĩ Hồng, rồi lại trầm ngâm.- Lưu lão, chào ngài!Trong khi hai ông cháu đang chậm rãi dạo vòng quanh sân thì một thanh âm sang sảng từ ngoài cửa vang lên, một bóng người cao lớn xuất hiện. Đó chính là Phó thủ tướng Hồng.Phó thủ tướng Hồng đã ở đại nội làm việc nên đi bộ đến thăm hỏi ông cụ Lưu.Ông cụ dừng bước, nắm cái quải trượng, thẳng lưng áo, Lưu Vĩ Hồng liền bỏ tay ông cụ ra.- Haha, đồng chí Trực Chính, xin chào!Ông cụ mỉm cười đáp lễ.- Phó thủ tướng Hồng, chào ngài!Lưu Vĩ Hồng ở một bên cúi đầu chào Phó thủ tướng Hồng.- Vị này chính là…?Phó thủ tướng Hồng hỏi.Lưu Vĩ Hồng vội vàng đáp:- Phó thủ tướng Hồng, cháu tên là Lưu Vĩ Hồng. Cháu là cháu nội, đang cùng ông nội tản bộ trong này.- Ồ, hóa ra cậu là đồng chí Lưu Vĩ Hồng sao? Được, được.Phó thủ tướng Hồng dường như cũng đã nghe thấy tiếng của Lưu Vĩ Hồng, liên tục gật đầu. Phỏng chừng bài báo đưa đến chỗ tài liêu tham khảo nội bộ, Phó thủ tướng Hồng cũng đã biết qua.- Lưu lão sức khỏe như thế nào ạ?Ông cụ mỉm cười nói:- Phiền ngài lo lắng, coi như không có trở ngại gì.Trên thực tế, ông cụ hiện giờ sắc mặt hồng nhuận, lưng thẳng tắp, quả thật là rất mạnh khỏe. Ông nội trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng và bây giờ hoàn toàn thay đổi.- Lưu lão khỏe mạnh chính là may mắn cho Đảng và quốc gia.Phó thủ tướng Hồng cao giọng nói.Ông cụ khoát tay nói:- Già rồi, già rồi, hiện tại chủ yếu là dựa vào lớp trẻ các người thôi.Phó thủ tướng Hồng đã hơn sáu mươi tuổi, còn ông cụ thì hơn tám mươi, nói là "trẻ tuổi" cũng không có gì là không ổn.- Haha, thế hệ đi trước có kinh nghiệm trị nước phong phú, nhìn xa trông rộng. Trí tuệ về chính trị của ông cụ chính là tài sản quý giá của Đảng chúng ta.Phó thủ tướng Hồng cười nói.Sau khi ở cửa nói chuyện vài câu, ông cụ nói:- Đồng chí Trực Chính, vào nhà nói chuyện đi.- Được, cám ơn Lưu lão. Lưu lão, mời!Phó thủ tướng Hồng liền tiến lên, nâng đỡ một bên.Ông cụ khoát tay rồi chống cái quải trượng, bước vào trong nhà.- Phó thủ tướng Hồng, mời!Lưu Vĩ Hồng thay ông nội kính cẩn mời khách. Đối với những người thanh danh chính trực, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, Lưu Vĩ Hồng rất là tôn trọng.- Được!Phó thủ tướng Hồng mỉm cười gật đầu.Ba người cùng nhau vào phòng khách, phân chủ khách ngồi xuống.