Quan Bảng

Chương 847: Chính là muốn xem ngươi dối trá thế nào!

Gần đây cuộc sống của Giang Doãn Trí trôi qua rất thoải mái, tất cả mọi thứ đều phát triển dựa theo thiết kế của hắn. Đúng như Tô Mộc lúc trước nhìn thấy, Bành Hoa Hạ chính là người của Giang Doãn Trí. Bành Hoa Hạ chính là một con cờ Giang Doãn Trí bố trí bên trong bất động sản Mùa Xuân. Thật ra con cờ giống như vậy, còn có rất nhiều. Cho dù ai cũng không thể nghĩ đến, thời điểm Giang Doãn Trí đi theo Bạch Vi Dân, rốt cuộc đã an bài bao nhiêu hậu thủ ở thành phố Cổ Lan này.


Người được lợi lớn nhất trong dây chuyền lợi ích ở thành khu cũ chính là Giang Doãn Trí, hoặc là nói, người được lợi cuối cùng chính là Giang Doãn Trí. Chỉ có điều Giang Doãn Trí đang âm thầm bố trí rất nhiều con cờ, thay hắn quản lý thành khu cũ.


Cải tạo thành khu cũ cho tới nay vẫn chưa đi vào quỹ đạo, chính bởi vì Giang Doãn Trí. Làm Phó thị trưởng thường vụ chính quyền thành phố, Giang Doãn Trí không gật đầu, thật sự không có ai có thể động đến thành khu cũ.


– Tô Mộc, ta sẽ khiến ngươi lần này không lật được thân, không phải lần nào ngươi cũng có được cơ hội như vậy đâu.
Giang Doãn Trí cười lạnh nói.


Khi Giang Doãn Trí đang ở bên này cười lạnh, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói, là thư ký, nói Tô Mộc muốn đến đây báo cáo công việc, bây giờ đang ở phía ngoài, không biết Phó thị trưởng Giang có muốn gặp hay không?
Tô Mộc báo cáo công việc?


Giang Doãn Trí cau mày, chuyện này là thế nào? Theo bản năng Giang Doãn Trí muốn cự tuyệt, nhưng rất nhanh hắn liền gật đầu. Hắn sợ cái gì? Phải biết rằng địa vị của Tô Mộc còn kém mình rất xa, nếu truyền đi tin tức ngay cả Tô Mộc mình cũng không dám gặp, vậy chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao? Hơn nữa Giang Doãn Trí cũng rất muốn gặp Tô Mộc, nghe xem hắn rốt cuộc muốn báo cáo công việc gì với mình.


– Cho hắn vào đi!
Giang Doãn Trí nói.
– Vâng!
Sau khi Tô Mộc đi vào phòng làm việc, nhìn Giang Doãn Trí đứng trước mắt, vội vàng tiến lên hai bước:
– Giang thị trưởng.


Giang Doãn Trí cũng đã đứng lên, nhìn Tô Mộc đi vào, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa, vẫn là mỉm cười, lạnh nhạt nói:
– Tiểu Tô à, làm sao, hôm nay lại rãnh rỗi tới chỗ tôi thế này?


Tiểu Tô? Trong lòng Tô Mộc không khỏi cười lạnh, thật sự chính là hao hết tâm tư muốn chiếm tiện nghi. Chẳng lẽ ngươi gọi ta một tiếng Tiểu Tô, là có thể thể hiện ra địa vị của ngươi ở trên cao sao? Thật sự là lý do buồn cười. Nhưng bản thân ta muốn nhìn xem khả năng dối trá của Giang Doãn Trí ngươi rút cuộc đến trình độ gì? Đây chính là mục đích duy nhất ta tới đây hôm nay. Về phần cái gọi là báo cáo, cũng chỉ là dò đường mà thôi.


– Giang thị trưởng, xem ngài nói kìa, đây không phải là tôi luôn muốn tới báo cáo công việc, nhưng ngài không có thời gian rảnh đấy sao? Giang thị trưởng, thật ra lần này tôi tới đây, chủ yếu là vì bình cảnh phát triển của khu Cao Khai. Tôi có một bản kế hoạch, hi vọng ngài có thể xem qua?


Tô Mộc vừa nói vừa đưa lên phía trước.


Bản kế hoạch này dĩ nhiên chỉ chung chung, bản chi tiết, ngoài Tô Mộc ra, người khác không có cơ hội nhìn thấy lúc này. Hơn nữa bản kế hoạch này, ngoài Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa, Tô Mộc cũng sẽ không ngu xuẩn đưa cho các thường ủy thị ủy còn lại. Phải biết rằng nếu như bị những dây chuyền lợi ích kia, nghĩ cách đối chọi gay gắt, đó chính là quá mức sụp đổ.


– Phát triển của khu Cao Khai xác thực là rất nhanh chóng, tất cả những cái này đều là công lao của cậu, nếu như không có cậu, xem chừng khu Cao Khai hiện tại vẫn không có biện pháp giống như bây giờ, tôi đã chuẩn bị đệ trình lên chính quyền thị ủy thành phố tiến hành khen ngợi cậu. Về phần bình cảnh mà cậu nói, bản thân tôi muốn nhìn xem quản ủy hội khu Cao Khai các cậu làm thế nào giải quyết xong vấn đề này…


Giang Doãn Trí vẫn chưa nói hết lời, nụ cười trên mặt hắn liền biến mất, khi hắn nhìn thấy trên bản kế hoạch của Tô Mộc viết cái gì, trong lòng đã sớm tức giận gầm hét lên. Nếu như không phải bởi vì cố kỵ trường hợp không đúng, Giang Doãn Trí đã sớm mắng chửi Tô Mộc.


Tô Mộc rút cuộc muốn làm gì?
Đây rõ ràng là muốn khiêu chiến quyền uy của ta!


Người nào ở thành phố Cổ Lan không biết, Giang Doãn Trí này là người phản đối cải tạo thành khu cũ nhất, nhưng hiện giờ thì sao? Ngươi lại cầm một bản kế hoạch cải tạo thành khu cũ tới đây, là cố tình hay vô ý? Bất kể là loại nào, cũng không thể phủ nhận dụng tâm hiểm ác của ngươi. Được, Tô Mộc, nếu ngươi muốn đùa bỡn, nếu ngươi muốn chơi ta, nếu ta tiếp tục chịu đựng, chẳng phải là rất có lỗi với ngươi.


– Tô Mộc, khu Cao Khai các cậu hiện tại phát triển đến quy mô không tệ, nhưng phải biết rằng tốt quá hoá dở, phải nhớ rằng nếu tinh lực có hạn thì phải làm chuyện mình có thể khống chế. Nhớ rằng trong quá trình phát triển, thứ không thể khoan nhượng nhất chính là quá nhanh chóng phát triển, như vậy sẽ trở thành vướng bận. Đến lúc đó không những sẽ không xúc đẩy khu Cao Khai phát triển, ngược lại sẽ tạo thành một loại liên lụy. Vấn đề cải tạo thành khu cũ, vẫn là trọng điểm nghiên cứu trong thành phố chúng ta.


Nhưng cậu phải biết rằng cải tạo thành khu cũ không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể giải quyết xong, trong chuyện này liên quan đến rất nhiều vấn đề. Nếu những vấn đề này đều bộc phát, đừng nói là quản ủy hội các cậu, cho dù là chính quyền thị ủy chúng tôi cũng không có khả năng chống đỡ. Cho nên ý kiến của tôi vẫn là, tạm thời đừng nghĩ đến bản kế hoạch này, vẫn phải làm một số chuyện thiết thực hơn, hiểu không?


Giang Doãn Trí hờ hững nói.
Đây chính là thái độ của Giang Doãn Trí ngươi sao?


Trong lòng Tô Mộc cười lạnh, đã sớm biết ngươi sẽ như vậy, nhưng không ngờ phản bác của ngươi không có một chút lộp bộp, không chút do dự quả quyết cự tuyệt. Giang Doãn Trí, ngươi cho rằng ta không biết, ngươi là người được lợi nhiều nhất trong dây chuyền lợi ích của thành khu cũ hay sao? Cái gì mà gánh nặng chó má, tình hình khu Cao Khai hiện tại làm sao lại xuất hiện gánh nặng chứ?


Chỉ cần thành khu cũ được cải tạo, khu Cao Khai chắc chắn có thể trèo lên một bậc thang mới.


Được, ta biết điểm mấu chốt của Giang Doãn Trí ngươi rồi, về phần còn lại, ta sẽ nghĩ cách đi làm. Chuyện hôm nay, càng khiến Tô Mộc thêm kiên định ý niệm muốn động đến thành khu cũ trong đầu. Không vì cái gì khác, mà chính là vì để Triệu Nhị Phát có thể yên lòng nhắm mắt. Triệu Nhị Phát tuyệt đối không là người đầu tiên, Tô Mộc tin tưởng dưới tấm màn đen của thành khu cũ, tuyệt đối còn có người khác vô thanh vô tức chết đi.


– Giang thị trưởng, đây chỉ là một bản kế hoạch khu Cao Khai chúng tôi làm ra, thật ra chúng tôi còn có một bản khác, đó chính là nghĩ cách trưng thu thổ địa của những thôn dân phụ cận. Giống như lúc trước, nhét tất cả những thôn xóm kia vào trong phạm vi của khu Cao Khai, tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ hết sức vui vẻ nhìn thấy màn này.


Tô Mộc nói.


Được, sớm biết làm như vậy sao còn không làm, còn muốn quảng cáo rùm beng ý mới, bày ra một đồ chơi như vậy, có biết đồ chơi này thật sự khiến cho ta sợ hết hồn hay không. Nhưng gần đây cũng phải nhắc nhở đám thủ hạ, nên thu liễm một chút. Đừng để đến lúc đụng phải kẻ não rỗng Tô Mộc, sẽ gặp phải đả kích trầm thống.


– Như vậy là được rồi, trưng thu thổ địa của những thôn dân kia, không phải dễ dàng hơn nhiều so với thành khu cũ. Hơn nữa có thể thoáng cái trở thành người của khu Cao Khai, giải quyết được rất nhiều vấn đề, tin tưởng bọn họ cũng sẽ rất hi vọng làm như vậy. Như vậy, trong chuyện này, tôi đại biểu chính quyền thành phố kiên quyết ủng hộ quản ủy hội khu Cao Khai các cậu làm như vậy.


Giang Doãn Trí cười nói.
– Vậy thì đa tạ Giang thị trưởng!
Tô Mộc vội vàng nói.


Hai người lại tán gẫu thêm mấy câu, sau đó Tô Mộc liền đứng dậy cáo từ. Đợi đến khi Tô Mộc rời đi, Giang Doãn Trí liền đứng phía trước cửa sổ, nhìn thân ảnh Tô Mộc hoàn toàn biến mất khỏi tòa nhà thị ủy, trên mặt mới lộ ra một vẻ âm tình bất định.
– Lãnh đạo.


Hầu Lượng đứng bên cạnh thấp giọng nói.


Hầu Lượng là ai? Đó là thư ký của Giang Doãn Trí, là tâm phúc tuyệt đối của hắn. Dĩ nhiên Hầu Lượng và Giang Doãn Trí còn có một tầng quan hệ không phải ai cũng biết, đó chính là Hầu Lượng là em trai vợ ba của Giang Doãn Trí, coi như là em vợ của Giang Doãn Trí. Nhưng quan hệ này thật sự không tiện nói ra, cũng không thể bộc lộ. Có một số quan hệ, càng cất giấu lại càng an toàn.


– Tô Mộc có phải đã nghe được tin tức nào không?
Giang Doãn Trí nhíu mày nói.


– Không đâu, chúng ta làm việc luôn rất cẩn thận, hơn nữa người làm việc nhiều năm như vậy cũng không xuất hiện sơ suất nào. Lãnh đạo, theo tôi Tô Mộc chỉ là giả bộ thanh thế, giống như dựa vào thủ đoạn như vậy lấy lòng mọi người. Phải biết rằng cải tạo thành khu cũ chưa nói là không có biện pháp thực hiện, nếu thật sự được duyệt, nhất thời có thể thành công sao? Đây chính là một vũng bùn, người nào rơi vào cũng đừng nghĩ đến chuyện giãy dụa ra ngoài. Nếu như không phải vì nơi đó là dây chuyền lợi ích của chúng ta, tôi nghĩ có phải ngài nên để Tô Mộc trực tiếp tiến hành cải tạo hay không. Như vậy, hắn đừng nghĩ đến chuyện thoát ra ngoài.


Trong ánh mắt Hầu Lượng phát ra vẻ lạnh lùng.
Nói rất có lý!


Đạo lý này Giang Doãn Trí cũng biết, hắn dĩ nhiên rõ ràng thành khu cũ là một vũng bùn, nếu ai sa chân vào đó, đừng hòng ra được. Giống như Triệu Thiên Hoa, đừng tưởng là thị trưởng, chỉ cần hắn dám giẫm vào một bước, tuyệt đối sẽ xui xẻo. Không chừng nơi này sẽ trở thành điểm chung kết con đường làm quan của Triệu Thiên Hoa, khiến cho hắn không thể thoát ra ngoài.


Trong quan trường có rất nhiều vũng bùn, tuyệt đối không thể sa chân vào đó!
– Lượng tử, chuyện bên bất động sản Mùa Xuân cậu tiếp tục theo dõi, nói với Bành Hoa Hạ, kêu đám người đó giữ mồm giữ miệng.
Giang Doãn Trí lãnh đạm nói.
– Vâng, tôi đi đây.
Hầu Lượng gật đầu nói.


Bầu trời thành phố Cổ Lan này chỉ cần có Giang Doãn Trí ta, đừng nghĩ sẽ bị người nào lật đổ!


Tô Mộc ngồi trong xe, nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, vẻ mặt cẩn thận vừa rồi trước mặt Giang Doãn Trí vô ảnh vô tung biến mất. Giang Doãn Trí dĩ nhiên là con sâu lớn nhất thành phố Cổ Lan, so với Giang Doãn Trí, Đậu Long của kỹ thuật Phi Long lúc trước quả thực không là gì.


Không chừng sau lưng Đậu Long cũng có thân ảnh của Giang Doãn Trí!
Giang Doãn Trí, trước kia không biết còn chưa tính, hiện tại nếu ta biết rồi, vậy chúng ta đấu một trận đi