Sau khi giao phong với Giang Doãn Trí, trong lòng Tô Mộc đã kiên định ý niệm đối phó trong đầu, hắn trở lại quản ủy hội, sau đó bắt đầu vùi đầu vào các hạng mục cải tạo thành khu cũ. Càng là công việc khó khăn, hiện tại càng có thể kéo tính tích cực của Tô Mộc. Phải biết rằng giải quyết được vấn đề cải tạo thành khu cũ sẽ giải quyết được vấn đề bình cảnh của khu Cao Khai, hơn nữa nếu làm xong chuyện này, chính tích Tô Mộc đạt được tuyệt đó có phân lượng rất nặng.
Nếu như trước khi rời khỏi khu Cao Khai, nắm bắt được phần chính tích này trong tay, đối với Tô Mộc mà nói tuyệt đối là trăm điều lợi mà không một điều hại.
Hơn nữa đối với vấn đề cải tạo thành khu cũ, lúc trước Tô Mộc cũng không có nhiều kinh nghiệm, nếu có thể thành công, coi như tích lũy kinh nghiệm, như vậy nếu sau này gặp phải chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ trở thành bài học tham khảo.
Về phần dây chuyền lợi ích, hiện tại Tô Mộc thật sự không hề lo lắng, bởi vì Tô Mộc đã giao chứng cớ của Hạ Đào cho Từ Viêm, có Từ Viêm, có Hạ Đào, Tô Mộc tin tưởng trong thời gian ngắn nhất có thể thăm dò được tình huống vận chuyển của dây chuyền lợi ích.
Về phần sự kiện Vương Trường Khôi bị đè chết, dù sao bây giờ còn cách ngày hỏa táng hai ngày, tranh thủ trước khi hỏa táng, có thể có một phần kết quả tốt.
Reng reng!
Khi bên tai Tô Mộc truyền đến tiếng điện thoại, hắn mới từ trong công việc rối ren ngẩng đầu lên, không nhìn điện thoại, trực tiếp lấy ra nói:
– Tôi là Tô Mộc!
– Biết ngươi là Tô Mộc rồi, làm sao? Nghe thanh âm bây giờ còn đang bận rộn sao?
Tiếng cười sảng lãng của Ngô Thanh Nguyên truyền tới.
– Lão sư, có chuyện gì mà ngài lại gọi điện thoại cho tôi?
Tô Mộc kinh ngạc nói.
– Xem cậu nói kìa? Chính là lần trước tiểu tử cậu gửi cho ta hai bài viết, nói cho cậu biết, hai bài viết đó rất tốt, ta đã đăng hai bài viết trên tạp chí quốc tế, hơn nữa còn là lấy danh nghĩa của cậu. Cậu nên ăn mừng đi.
Ngô Thanh Nguyên nói.
– Đăng bài? Lão sư, tôi còn muốn thảo luận với ngài.
Tô Mộc cười nói, có Ngô Thanh Nguyên ở bên cạnh, Tô Mộc thật sự có thể bớt đi rất nhiều phiền toái không cần thiết, giống như chuyện này, thật sự có thể làm hết sức xinh đẹp. Phải biết rằng Tô Mộc rất rõ ràng, nếu hai bài viết kia thật sự được đăng trên tập san quốc tế, có thể sinh ra năng lượng rất lớn.
Chưa nói đến còn là lấy danh nghĩa Tô Mộc phát biểu!
Chuyện như vậy, có thể trở thành điểm sáng trong đời Tô Mộc, trở thành trợ lực để sau này Tô Mộc từ từ đi về phía trước. Ngô Thanh Nguyên làm như vậy, thật sự là xem Tô Mộc như đệ tử quan môn trọng điểm bồi dưỡng. Nghĩ tới đây, tâm tình Tô Mộc bất chợt sinh ra một loại kính ý.
– Lão sư, sắp tới sợ rằng tôi sẽ có điều chỉnh công việc, nếu như vậy tôi nghĩ tôi sẽ có một thời gian rảnh rỗi, tôi định nhân thời gian đó đến kinh thành, chứng thực chuyện học nghiên cứu sinh của ngài.
– Thật sao?
Lần này đến phiên Ngô Thanh Nguyên bất ngờ.
– Thật!
Tô Mộc gật đầu nói.
– Chuyện gì xảy ra? Có phải có người muốn động đến hay không? Tại sao lại điều động công việc? Khu Cao Khai dưới quản lý của cậu, không phải đang phát triển rất rực rỡ sao? Tô Mộc, cậu nghe kỹ cho tôi, chúng ta không gây chuyện cũng không có nghĩa chúng ta sợ phiền phức. Hiện tại cậu không chỉ có một mình, nếu có người thật sự muốn động đến cậu, lão đầu tử ta vẫn có thể lên tiếng.
Trong lời nói của Ngô Thanh Nguyên để lộ ra một luồng sát ý.
Đúng vậy, đây mới là Ngô Thanh Nguyên!
Phải biết rằng Ngô Thanh Nguyên là kiểu nhân vật đi đầu trong giới kinh tế học thiên triều, bồi dưỡng được rất nhiều nhân tài. Hiện tại những nhân tài này đều phân tán khắp nơi trong cả nước, có người làm quan, giống như là Trịnh Kinh Luân. Có người làm kinh doanh, quy mô xí nghiệp cũng rất có cấp bậc. Nếu như không phải Ngô Thanh Nguyên muốn khảo nghiệm Tô Mộc rốt cuộc có thể đi tới đâu, hắn tùy tiện nói một câu, sẽ có đại lượng rất nhiều tài chính tràn vào chỗ Tô Mộc, vô số xí nghiệp cũng sẽ nối tiếp nhau tiến hành đầu tư.
Lời nói của Ngô Thanh Nguyên khiến cho Tô Mộc thật sự cảm động, trong lòng bắt đầu khởi động một dòng nước ấm.
Thật ra từ khi làm quan đến hiện tại, Tô Mộc thật sự chưa từng muốn gây chuyện, cũng không ỷ thế hϊế͙p͙ người quá đáng, cho dù bản thân nhiều lần rơi vào trong nguy cảnh. Dưới tình huống như vậy, Tô Mộc cũng không động đến thế lực sau lưng. Bây giờ nghe lời nói của Ngô Thanh Nguyên, biết tâm tư của Ngô Thanh Nguyên, Tô Mộc có thể không cảm động sao? Tô Mộc biết, chỉ cần mình thật sự muốn gây chuyện, Ngô Thanh Nguyên tuyệt đối sẽ đứng ra ủng hộ.
– Lão sư, ngài yên tâm, chuyện còn chưa có kết luận, tôi cũng mới nghe nói như thế. Nhưng có lẽ không phải là chuyện xấu, về phần sẽ điều tới chỗ nào, tạm thời vẫn chưa biết.
Tô Mộc nói.
– Vậy sao?
Ngô Thanh Nguyên khẽ nhíu mày nói:
– Vậy thì sau này hãy nói. Thế nào? Chuẩn bị lúc nào đến kinh thành một chuyến? Chỗ ta có mấy người, muốn giới thiệu cho cậu biết.
Người được Ngô Thanh Nguyên giới thiệu, thân phận sao có thể đơn giản?
Tô Mộc nào dám do dự, vội vàng nói:
– Lão sư, nếu như có thể, chủ nhật này tôi sẽ đến kinh thành. Đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp đi tìm ngài?
– Được, vậy cứ như thế đi!
Ngô Thanh Nguyên hài lòng gật đầu nói.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Mộc nghĩ tới hôm nay mới là bắt đầu một tuần mới, chủ nhật phải đến kinh thành, không khỏi lắc đầu. Đúng là rất nhiều chuyện mình không thể quyết định, may là hiện tại giao thông phát triển, nếu không đi lại như vậy, Tô Mộc thật sự chịu không nổi.
Xem ra vấn đề cải tạo thành khu cũ phải tăng nhanh tiến độ rồi.
Mà muốn tăng nhanh tiến độ, nhất định phải nhằm vào dây chuyền lợi ích của Giang Doãn Trí, có chứng cớ trực tiếp nhất. Tài liệu Vọng Nguyệt chân nhân cung cấp vẫn còn rất mông lung mơ hồ, phải nghĩ cách làm cho rõ ràng mới được. Nghĩ tới đây, tâm tư Tô Mộc lại động.
Tại sao mình lại quên chuyện này chứ?
Tô Mộc vừa rồi chính là nghĩ tới có nên mượn dùng lực lượng của Đệ Ngũ Bối Xác hay không, chỉ là ý nghĩ như vậy mới vừa xuất hiện, liền bị Tô Mộc đè xuống. Chuyện này vốn là bí mật, hơn nữa cũng thật sự không thể kinh động đến Đệ Ngũ Bối Xác.
– Triệu ca, anh vào đây!
Đợi sau khi Triệu Vô Cực đi vào, Tô Mộc trầm giọng nói:
– Triệu ca, tôi biết thân thủ của anh không tệ, cũng biết công việc trước kia của anh có lẽ rất nguy hiểm. Nhưng so với nguy hiểm lúc đó, hiện tại chuyện này thật sự rất dễ dàng. Triệu ca, chuyện tôi phân phó Từ Viêm đi làm, tin tưởng anh cũng biết. Nhưng sợ rằng tiến độ bên chỗ Từ Viêm sẽ rất chậm, tôi không muốn kéo dài như vậy. Nếu như có thể trước khi đưa tang Vương Trường Khôi, có thể làm xong chuyện này, coi như là an ủi vong linh hắn. Thế nào? Triệu ca, anh có thể cầm được bản danh sách này hay không?
– Đưa cho tôi!
Triệu Vô Cực bình tĩnh nói.
– Triệu ca, vậy thì làm phiền anh.
Tô Mộc nói.
Sau khi Triệu Vô Cực nhận lấy bản danh sách liền rất nhanh biến mất trong phòng làm việc, đây mới là lá bài tẩy lớn nhất Tô Mộc mới nghĩ đến vừa rồi, làm sao lại quên mất Triệu Vô Cực chứ? Phải biết rằng Triệu Vô Cực không phải chỉ đơn giản đảm nhiệm hộ vệ cho mình. Triệu Vô Cực chính là đi theo Mai Tranh làm tướng lĩnh bộ đội đặc chủng, làm chuyện như vậy, Tô Mộc cũng cảm thấy có chút không biết trọng người tài.
Chỉ cần dây chuyền lợi ích vẫn tồn tại, Tô Mộc tin tưởng có thể bắt được chứng cớ!
Chỉ cần có chứng cớ, Tô Mộc là có thể báo cáo với Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa, lúc cần thiết, vẫn có thể điều động bộ đội đặc công từ nơi khác hoặc trực tiếp vận dụng vũ cảnh, tiến hành động thủ.
Sau khi tan việc, Tô Mộc vẫn giống như thường ngày, chỉ có điều tối nay lại có hoạt động. Bởi vì Trịnh Mục đột nhiên gọi điện thoại tới, nói là nhờ Tô Mộc đi đón người, sau đó trực tiếp đến hội sở Nhã Trúc, bọn họ sẽ chờ ở đó.
Đón người? Đón người gì? Thiệt là, người nào lại muốn mình trực tiếp đi nghênh đón, thật sự là chuyện rất khoa trương. Chẳng lẽ mình biết người đó sao? Trịnh Mục bận rộn như vậy sao? Được rồi, dù sao làm việc cả ngày, đầu óc cũng có chút rối loạn, coi như là đi giải sầu.
Địa điểm đón người là ở cửa đường cao tốc thành phố Cổ Lan.
Mà địa điểm này cách khu vực thành thị thành phố Cổ Lan cũng không gần gần…. Bởi vì Trịnh Mục nói đối phương lái xe tới, cho nên Tô Mộc liền trực tiếp thuê xe qua đó. Khi Tô Mộc đang đợi ở cửa đường cao tốc, một chiếc xe thể thao màu đỏ liền như một làn khói xuất hiện bên cạnh hắn.
Tô Mộc còn chưa nhìn thấy, chiếc xe đã trực tiếp lái đến trước người hắn ba thước rồi dừng lại.
– Tôi biết ngay là anh mà.
Sau khi Tô Mộc nhìn thấy Trịnh Đậu Đậu bước xuống xe, liền mỉm cười đi tới, người Trịnh Mục kêu mình đi đón, quả nhiên không phải là người khác, mà là Trịnh Đậu Đậu. Hôm nay Trịnh Đậu Đậu ăn mặc không giống bình thường, bởi vì nàng bây giờ thật sự là một thục nữ tiêu chuẩn. Một bộ váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng, cộng thêm kiểu tóc xõa ngang vai, thật sự làm cho người ta cảm giác rất mát mẻ.
Chẳng qua Tô Mộc vừa bước tới, một giây sau liền trực tiếp ngu ngơ.