Lúc nhỏ, mỗi lần đến giờ tan học, đều là cha tới trường đón mình về, sau đó mặc cho mình muốn chơi thế nào, hắn cũng sẽ mỉm cười gật đầu. Thậm chí cho dù mình muốn cưỡi lên cổ cha, cha cũng sẽ không có bất kỳ cau mày.
Thời thiếu niên, chỉ cần phạm sai lầm, cha sẽ nghiêm mặt dạy dỗ, nhưng sau đó cha cũng sẽ cảm thấy rất đau lòng, thậm chí có mấy lần còn rơi lệ.
Khi trưởng thành, là cha cưới vợ cho mình, là cha vì mình gánh chịu rất nhiều nợ nần. Ngay cả lần này sở dĩ ngăn cản bất động sản Mùa Xuân phá bỏ nhà cửa, cũng bởi vì cha muốn yêu cầu chi phí di dời, nhưng số tiền đó cha cũng không phải đòi cho mình! Bởi vì cha muốn mua cho mình căn nhà nhỏ ở thành phố.
Nhưng hiện giờ thì sao?
Thi thể cha nằm trong quan tài lạnh lẽo, nhưng ngay cả dũng khí đi đòi công đạo cho cha mình cũng không có? Chẳng lẽ muốn sau khi cha chết cũng không nhắm mắt được sao?
Từng lời nói của Tô Mộc như dao cắt, đánh vào trái tim đau đớn của Vương Dân Vũ, khiến cho hắn không biết nên nói cái gì. Sau khi kìm nén tất cả cảm xúc trong lòng, hắn đột nhiên xoay người.
– Tô chủ nhiệm, tôi nói, tôi sẽ nói tất cả!
Tô Mộc đang đưa lưng về phía Vương Dân Vũ, trên mặt lộ ra một nụ cười thư thái. Như vậy tối thiểu có thể chứng minh, Vương Dân Vũ còn không phải là loại lang tâm cẩu phế, còn có lương tri, còn có thể cứu.
Nhưng nếu hắn đã nói như vậy, Vương Dân Vũ vẫn thờ ơ, Tô Mộc tuyệt đối sẽ trực tiếp vứt bỏ. Đúng như lúc trước hắn đã nói, chuyện Vương Trường Khôi bị đè chết, bây giờ trong thành phố còn chưa có công văn chính xác, nói cách khác còn chưa có kết luận cuối cùng. Cho dù Vương Dân Vũ không kiện, sự kiện giết người nghiêm trọng như vậy, cơ quan kiểm sát chắc chắn sẽ đề xuất công tố.
Sau khi Tô Mộc rời khỏi nơi này, Vương Dân Vũ trở lại trong phòng, khi hắn mới vừa ngồi xuống, đám thúc bá của hắn liền bắt đầu xông tới, ra sức chất vấn Vương Dân Vũ. Ngay cả đám thẩm thẩm đại nương cũng hóng chuyện, chủ động ngừng khóc, nhìn Vương Dân Vũ, giống như sợ hắn sẽ nói ra lời gì khó nghe.
– Tiểu Vũ, Tô chủ nhiệm vừa rồi tới đây nói gì với cậu vậy?
– Có phải Tô chủ nhiệm lại muốn gây chuyện hay không?
– Tiểu Vũ, ta nói cho cháu biết, chúng ta đã nhận tiền của bất động sản Mùa Xuân rồi, tuyệt đối không thể gây chuyện nữa, biết không?
– Đúng đấy, nếu cha cháu biết cháu làm như vậy, chắc chắn sẽ mắng cháu.
Những thanh âm như vậy không ngừng quanh quẩn bên tai Vương Dân Vũ, khiến oán khí trong lòng hắn đột nhiên bộc phát ra. Chính là những thân thích này, sau khi Vương Trường Khôi chết, điều đầu tiên bọn họ nghĩ đến không phải là chuẩn bị hậu sự, mà là làm thế nào thông qua cái chết như vậy, có thể vớt được một khoản tiền.
Vì tiền, bọn họ lại có thể vứt bỏ tình thân như vậy.
Vương Dân Vũ nghĩ tới lời nói vừa rồi của Tô Mộc, nhìn phụ thân đang nằm bên trong quan tài, trên mặt bất giác nở nụ cười khổ. Hắn cắn chặt đôi môi, duy trì vẻ lạnh lùng, ngay cả ý tứ gây lộn với đám họ hàng cũng không có,.
Nghĩ đến những lời của Tô Mộc trước khi rời đi, trong lòng Vương Dân Vũ liền có hi vọng.
Sau khi Tô Mộc trở về bên ngoài xe, vẻ mặt đã đại định.
Trực giác nói cho hắn biết muốn tìm được điểm đột phá, phải tìm ở chỗ Vương Dân Vũ, quả nhiên là tìm được rồi. Đúng như lúc trước suy đoán, Vương Dân Vũ cũng không muốn hủy bỏ tố cáo, mà bởi vì có người đã tới tìm bọn họ, cảnh cáo bọn họ, chuyện này tuyệt đối không thể làm ầm ĩ nữa. Nếu làm ầm ĩ, chẳng những không mò được một đồng nào, mà còn liên lụy đến cả nhà bọn họ.
Thái độ lúc đó của những người này rất ngang ngược càn rỡ, nói cái gì là thiên triều đất rộng của nhiều, chết mấy người cũng không dậy nổi chuyện gì, nếu Vương Dân Vũ không muốn lên đường cùng cha hắn, tốt nhất chờ bất động sản Mùa Xuân đến đây bồi thường tiền là được.
Chính là lời nói như vậy khiến cho Vương Dân Vũ cảm thấy sợ hãi.
Ban đầu Vương Dân Vũ nghĩ rằng những người đó rất có thể là bất động sản Mùa Xuân phái tới, nhưng sau đó hắn lại biết, chuyện này hình như không có quan hệ đến bất động sản Mùa Xuân. Bởi vì sau khi đoàn luật sư của bất động sản Mùa Xuân tới đây, thái độ nhận lỗi rất thành khẩn. Nếu quả thật là bọn họ, ban đầu hoàn toàn không cần thiết náo lớn như vậy. Nếu như không phải là bất động sản Mùa Xuân, thì là ai?
Vương Dân Vũ không biết cái này, nhưng cũng không có nghĩa Tô Mộc không biết.
Đám người lúc trước đến đây đe dọa, nếu không đoán nhầm chính là Bành Hoa Hạ sai đến, mục đích của hắn cũng rất đơn giản, chính là đè áp chuyện này xuống. Phải biết rằng mục đích của dây chuyền lợi ích chỉ là muốn thông qua chuyện này, loại bỏ ý nghĩ của những thương nhân bất động sản muốn động đến thành khu cũ, bọn họ cũng không muốn náo lớn chuyện, vì nếu náo lớn, đối với bọn họ mà nói là không có lợi.
Hiện tại mức độ như vậy chính là tốt nhất.
Chỉ là mức độ như vậy đã đủ tốt sao? Còn chưa đủ tốt, nếu đã làm ầm ĩ, vậy thì cứ tiếp tục làm ầm ĩ đi, làm ầm ĩ giống như vậy, chỉ có thời điểm càng kịch liệt, mới có thể chân chính bộc phát ra.
Đại trị sau đại loạn, trong đại trị mưu cầu hòa bình, đây cũng là ý niệm hiện tại trong đầu Tô Mộc!
– Từ Viêm, đến phòng làm việc của tôi một chuyến!
Sau khi Tô Mộc trở lại quản ủy hội, trực tiếp gọi một cú điện thoại.
Rất nhanh Từ Viêm liền xuất hiện ở chỗ này. Sau khi Từ Viêm xem xong đoạn vi deo mà Hạ Đào đưa cho Tô Mộc, vẻ mặt hắn liền bắt đầu trở nên sáng quắc.
Là tâm phúc của Tô Mộc, Từ Viêm biết nguyên nhân Tô Mộc giao cái này cho mình, hắn không phải không muốn làm, mà là muốn làm lớn. Cũng biết Tô Mộc chắc sẽ không dễ dàng chịu khuất phục như vậy, hơn nữa sau lưng chuyện này có một số môn đạo, Từ Viêm hiện tại cũng điều tra được không ít thứ, ngay cả những người hôm trước đến uy hϊế͙p͙ cả nhà Vương Dân Vũ, Từ Viêm cũng sớm bắt đầu quản chế.
Chẳng qua điều khiến Từ Viêm không nghĩ tới chính là, Giang Doãn Trí cũng có liên quan đến chuyện này.
Nhưng Giang Doãn Trí thì thế nào? Chỉ cần một câu nói của Tô Mộc, Từ Viêm tuyệt đối sẽ dám điều tra.
– Lãnh đạo, ngài nói, chuyện này phải chuẩn bị như thế nào?
Từ Viêm phấn chấn nói, đây chính là chỗ bất đồng giữa dòng chính và những người dựa vào khác, nếu đổi lại là những người khác tuyệt đối sẽ không nói giống như Từ Viêm.
Nhưng cho dù là Tô Mộc, cũng không trách cứ Từ Viêm, ngược lại rất thích thái độ như vậy, phương thức biểu đạt như vậy thật sự là làm cho người ta có cảm giác rất thân thiết. Tô Mộc cũng không phải thánh nhân, làm sao lại cự tuyệt.
– Điều tra đến cùng!
Tô Mộc kiên quyết nói:
– Từ Viêm, chuyện này không đơn giản như chúng ta nghĩ, bên trong thành khu cũ theo tôi được biết tồn tại một cái gọi là dây chuyền lợi ích, nhưng thành khu cũ cũng không nằm trong phạm vi quản hạt của khu Cao Khai chúng ta, cho nên tiếp theo cậu muốn điều tra sẽ rất khó khăn, hơn nữa chỉ có thể là lặng lẽ tiến hành, không có vấn đề chứ?
– Không có!
Từ Viêm lớn tiếng nói.
– Không có là tốt rồi, nếu chuyện này quả thật làm thành, sẽ sinh ra ảnh hưởng khó có thể tưởng tượng, Từ Viêm, ở đây có một bản danh sách, sau khi cậu xem nhớ kỹ, tìm người thích hợp theo dõi bọn hắn, tìm hiểu tất cả tư liệu liên quan đến bọn họ. Còn nữa chuyện này tuyệt đối không được để lộ bất kỳ tiếng gió nào ra ngoài, chỗ cậu có người thích hợp không? Nếu không có, thì tìm Nhâm Lập Quyên, chị ấy có thể tin được.
Tô Mộc nói.
– Lãnh đạo, ngài cứ yên tâm, tôi đã có tính toán.
Từ Viêm nói.
– Tốt, vậy cậu động thủ đi!
Tô Mộc nói.
– Vâng!
Từ Viêm liếc nhìn bản danh sách, sau khi chụp lại một bản, liền cầm điện thoại rời khỏi phòng làm việc.
Tô Mộc biết Từ Viêm đi điều tra như vậy, không chừng sẽ vạch trần ra một tấm màn đen rất lớn. Nhưng hắn không có bất kỳ lựa chọn nào khác, khu Cao Khai muốn phát triển, nhất định phải lựa chọn như vậy, nếu như mình hơi có chút chần chờ, vậy thì cơ hội phát triển sẽ biến mất, đó là điều Tô Mộc tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Bất kể có nhiều khó khăn như thế nào, nhưng chỉ cần không thẹn với lương tâm là được!
Sau khi an bài xong chuyện này, trong đầu Tô Mộc đột nhiên hiện lên một ý niệm, cầm tập tài liệu trên bàn, trực tiếp đi thẳng ra quản ủy hội, kêu Trương Quan Trung, lái xe đến tòa nhà chính quyền thành phố.
– Lãnh đạo, ngài muốn đi tìm Triệu thị trưởng báo cáo công việc sao?
Trương Quan Trung Trung không giải thích được hỏi.
Phải biết rằng thái độ của Triệu Thiên Hoa đối với Tô Mộc đã quá rõ ràng, tránh né còn không kịp, ngươi đi đến tận cửa như vậy, có cần thiết không? Nhưng Tô Mộc chỉ cười thần bí, chậm rãi nói:
– Ai nói với cậu là tôi muốn đi tìm Triệu thị trưởng báo cáo công việc?
– Không phải sao?
Trương Quan Trung sững sờ nói.
– Tôi muốn báo cáo công việc với Phó thị trưởng Giang!
Tô Mộc mỉm cười nói.
Phó thị trưởng Giang? Giang Doãn Trí sao? Trương Quan Trung thoáng sửng sốt, không biết đây là ý gì, làm sao lại nhô ra một Giang Doãn Trí! Chẳng lẽ nói quan hệ giữa Tô Mộc và Giang Doãn Trí rất tốt sao? Không đúng, quan hệ của hai người luôn luôn không tốt.
Điều này làm cho Trương Quan Trung thật sự cảm thấy khó hiểu!
Tô Mộc nhìn thần tình của Trương Quan Trung, cười cười:
– Làm sao? Có phải rất không hiểu tại sao tôi có thể làm như vậy đúng không?
– Đúng vậy!
Trương Quan Trung ngượng ngùng cười nói.
– Đôi khi rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn mặt ngoài, Quan Trung, cậu phải nhớ kỹ điểm này.
Tô Mộc cũng không nói thấu triệt hơn nữa, chỉ hơi để lộ ra một chút, cho Trương Quan Trung tự mình suy nghĩ.
Về phần Tô Mộc, hiện tại đang nghĩ tiếp theo sẽ gặp cảnh tượng như thế nào.