Hiện tại Lạc Lâm thật không nghĩ tới Chu Từ đột nhiên nói ra một câu như vậy. Lời của Chu Từ thật sự làm cho người ta có chút khó thể khống chế cảm xúc.
Đây tính là gì?
Thị uy sao? Không, khẳng định không phải thị uy, chỉ là hấp dẫn? Hay là châm ngòi? Hay là…ai nha, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Lạc Lâm đột nhiên phát hiện đầu óc của mình thậm chí không đủ dùng. Vừa rồi nàng còn thanh tỉnh, hiện tại chỉ còn nhớ được câu nói kia, câu nói kia quá mức sát thương, thậm chí làm nàng không cách nào thừa nhận.
Em biết không, chỗ mà em đang ngồi, trước kia chị đã trở thành nữ nhân của Tô Mộc tại đó.
Hiện tại Lạc Lâm có chút đứng ngồi không yên, nàng thậm chí thật không biết nên đặt hai tay ở địa phương nào. Nàng vội vàng buông ly rượu, bàn tay ma xát hai chân, thầm nghĩ vị trí của mình là địa phương ân ái ngày trước của Tô Mộc cùng Chu Từ, thật sự có cảm giác hốt hoảng. Trong lúc bối rối nàng đột nhiên muốn đứng lên bỏ chạy.
Ai ngờ khi Lạc Lâm vừa định đứng lên, lại bị Chu Từ nhẹ nhàng kéo xuống, thân thể nhất thời không kịp khống chế liền ngã về hướng Chu Từ. Khi khuôn mặt Lạc Lâm sắp tiếp xúc cùng sô pha, chợt nhớ tới đây từng là chiến trường, lập tức giãy dụa muốn đứng lên.
Em gái, em không cần khẩn trương như vậy, nơi đó không có chuyện gì.
Chu Từ cười khúc khích, một tay ôm Lạc Lâm vào lòng.
Nguyên bản Lạc Lâm còn đang giãy dụa, đột nhiên bị Chu Từ ôm vào người lập tức cứng ngắc tại chỗ. Thân thể mềm mại của nàng càng thêm nóng bỏng, gấp giọng nói:
Chu tỷ, chị buông ra nhanh lên.
Buông em ra?
Chu Từ chớp mắt, tay phải ôm vòng eo của Lạc Lâm, thừa dịp nàng chưa kịp phòng bị tay trái lập tức chụp lấy ngọn núi cao ngất. Vừa nắm bắt bàn tay cũng đồng thời xoa nắn, lập tức khiến Lạc Lâm phát ra tiếng rên rỉ, khi nàng sực tỉnh khuôn mặt càng thêm đỏ bừng.
Chu tỷ, chị đang làm gì vậy?
Lạc Lâm làm sao trải qua trận thế như vậy, nhất thời tay chân thất thố.
Không làm gì, Lạc Lâm, chị chỉ muốn biết chị động vào thoải mái hay là Tô Mộc động vào thoải mái?
Chu Từ ghé sát bên tai Lạc Lâm, thấp giọng nỉ non.
Tô Mộc! A, Tô Mộc gì chứ! Chu tỷ, chị đang nói gì vậy?
Không biết vì sao đêm nay thâm thần Lạc Lâm không cách nào tự chủ, luôn nói ra lời nói mơ hồ, làm ra chuyện càng thêm hốt hoảng.
Không cần gạt chị, chuyện gì chị cũng đã biết. Quan hệ giữa em cùng Tô Mộc, với chị không còn gì là bí mật. Nói một chút xem, khi ở chung với hắn, hắn thích tư thế gì? Nhìn dáng người của em, chị thật hâm mộ đâu, nhất định tập yoga rất tốt, phỏng chừng hắn thật hưởng thụ đi.
Chu Từ hư hỏng cười nói.
Vừa nghe lời này, Lạc Lâm đột nhiên cảm giác chỗ bí mật của mình có cảm giác ướt át. Khi cảm giác này xuất hiện, nàng kinh ngạc há to miệng, hai chân dây dưa cùng một chỗ, chỉ sợ bị Chu Từ phát hiện điều gì đó.
Chu tỷ, chị cũng đã biết.
Lạc Lâm run giọng nói, nàng không phải sợ hãi, mà bởi vì phản ứng bản năng của thân thể.
Ở trong lòng Lạc Lâm cũng có suy đoán về quan hệ giữa Chu Từ cùng Tô Mộc, nhưng nàng không biết sớm như Chu Từ, chỉ có suy đoán mà thôi. Hơn nữa cả hai cô gái cũng không hề nghĩ tới sẽ kết hôn với Tô Mộc, Chu Từ vì thân phận của chính nàng, dù sao nàng từng có một lần hôn nhân, nếu thật sự kết hợp với Tô Mộc sẽ gây ảnh hưởng tới hắn.
Mà Chu Từ không muốn trở thành rườm rà cho Tô Mộc, huống chi nàng thật thích trạng thái cuộc sống hiện tại, không chút ràng buộc thật thoải mái. Mà Lạc Lâm cũng không nghĩ tới chuyện kết hôn, là bởi vì quá khứ bi thương của nàng, nàng thật sự sợ hãi Tô Mộc rời bỏ nàng mà đi. Nếu thật sự là vậy, Lạc Lâm cũng không biết làm sao tiếp tục đối mặt với cuộc sống, nàng nghĩ nàng sẽ hỏng mất.
Sở dĩ Lạc Lâm cùng Chu Từ có thể trở thành khuê mật, thái độ đối với Tô Mộc tạo nên tác dụng rất lớn.
Hì hì, chị đương nhiên là biết, nhưng hiện tại em cũng đã biết bí mật của chị. Chúng ta xem như hòa nhau, cừu nhân chết tiệt kia, mỗi lần đều vội vàng tới lại vội vàng rời đi, em nói khi hắn đi vắng, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể một mình trông phòng sao? Lạc Lâm, dù sao chúng ta cũng không nhìn trúng người đàn ông khác, em nói nếu hai chúng ta làm như vậy, hắn có mâu thuẫn không?
Nói xong Chu Từ thuần thục cởi bỏ áo ngủ của Lạc Lâm, ngón tay linh hoạt vươn vào, chuẩn xác nắm bắt ngọn núi đồng thời nhu sờ không ngừng.
Cảm giác đê mê làm Lạc Lâm không nhịn được rên rỉ lên.
Nhưng chỉ rên rỉ mà thôi sao? Vở kịch chỉ vừa bắt đầu.
Phải biết rằng đêm nay vì chuẩn bị lễ vật thần bí, Chu Từ hao tốn không ít tâm tư. Chỉ nói hương mê tình đặt trong phòng đã có giá trị xa xỉ. Hơn nữa rượu đỏ bị bỏ thêm nguyên liệu, không sợ Lạc Lâm không bị kích thích.
Đương nhiên làm như vậy Chu Từ cũng biết Lạc Lâm sẽ không phản đối. Dù sao hai người đều biết bạn gái của Tô Mộc chính là Diệp Tích, hai người nếu muốn chân chính ràng buộc lại Tô Mộc, cũng phải đùa giỡn nhiều chiêu số đặc sắc hơn nữa.
Hoang ɖâʍ vô độ, Nga Hoàng Nữ Anh tuyệt đối là một màn kích thích nhất.
Chu tỷ, chúng ta làm như vậy không tốt, không thể như vậy.
Lạc Lâm vừa rên rỉ vừa muốn đứng lên.
Nhưng Chu Từ khẳng định sẽ không cấp cho Lạc Lâm cơ hội này. Ngay lúc Lạc Lâm định đứng lên, Chu Từ đột nhiên tăng thêm lực đạo, ngay lúc Lạc Lâm động tình, Chu Từ ghé vào tai nàng nỉ non.
Lạc Lâm, có muốn lưu lại Tô Mộc hay không?
Muốn!
Nếu muốn thì nghe lời chị…hiện tại quay đầu hôn chị đi.
Không, không được, Tô Mộc sẽ tức giận.
Ai nói hắn sẽ tức giận, hắn sẽ thích.
Thân thể Lạc Lâm bắt đầu vặn vẹo khởi động lên, giống như rơi vào ma chướng, nàng trực tiếp quay đầu hôn Chu Từ, hai người cứ như vậy hôn nhau.
Lúc này đầu óc Lạc Lâm đã trống rỗng, thậm chí Chu Từ cũng có chút động tình. Phải biết rằng nàng cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này. Nếu không phải vì chuẩn bị lễ vật thần bí cho Tô Mộc, nàng sẽ không dùng phương thức này lấy cảm tình, nghĩ cách lưu lại Tô Mộc như thế.
Chu Từ tuyệt đối nắm giữ tình hình trong tay, ngón tay linh hoạt cởi bỏ dây áo ngủ của Lạc Lâm, chiếc áo ngủ nhẹ nhàng rơi xuống.
Ướt, thật sự đều ướt!
Ngay khi Lạc Lâm sắp hoàn toàn hỏng mất, Chu Từ đột nhiên nhìn về hướng góc tối trong phòng, cười quyến rũ nói:
Nếu anh còn tiếp tục thờ ơ, có tin hiện tại em lập tức đem Lạc Lâm bắt ngay đương trường! Thế nào, em tặng lễ vật thần bí này, anh thích đi?
Ba ba!
Thanh âm tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, Lạc Lâm kinh hoảng, dục vọng lập tức biến mất, sốt ruột muốn kéo áo ngủ che lên người, đột nhiên cảm thấy thanh âm kia thật quen thuộc.
– Nghe được làm lòng anh mênh mông như thủy triều, nhìn thấy khiến nhiệt huyết sôi trào, hai vị mỹ nữ, nhìn hai người nhẫn nhịn vất vả như vậy, không bằng để tại hạ hỗ trợ dùm? Tiểu sinh tuyệt đối cam đoan, sẽ làm cho hai vị thật hài lòng, như thế nào?