Lạc Lâm giãy dụa muốn đứng lên, bây giờ nàng thật sự không muốn lưu lại đây thêm giây phút nào, nàng thật sự quá xấu hổ. Cho dù nàng đã biết Chu Từ là nữ nhân của Tô Mộc, nhưng hành vi bách hợp như vậy nàng vẫn không thể thừa nhận. Đây tính cái gì? Còn bị Tô Mộc bắt quả tang tại chỗ. Khoan đã, Tô Mộc tới đây từ lúc nào? Chẳng lẽ từ đầu tới cuối hắn đều đứng ở đó nhìn thấy sao?
Nếu thật sự là vậy thì càng thêm xấu hổ.
Còn muốn chạy? Không được anh gật đầu, em mặc đồ như vậy, còn chạy đi đâu?
Tô Mộc ôm Lạc Lâm vào lòng, không để ý tới khuôn mặt đỏ bừng của nàng, trực tiếp bế bổng ném lên sô pha.
Tướng công, anh còn chưa nói anh có thích lễ vật này của em không đó?
Chu Từ kiều mỵ hỏi.
Thích, thích vô cùng!
Ở trong lòng Tô Mộc từng ảo tưởng qua trường hợp như vậy, đây chính là “song phi” trong truyền thuyết, không có người đàn ông nào không mong muốn. Càng khỏi nói đây là hai thượng hạng mỹ nữ, càng thêm kích thích nóng nảy. Lễ vật như vậy phỏng chừng chỉ có Chu Từ làm ra được.
Anh vào khi nào?
Lạc Lâm cầm lấy mền che lại cảnh xuân, ngại ngùng hỏi.
Em đoán đi!
Tô Mộc cười tủm tỉm.
Anh?
Khuôn mặt Lạc Lâm đỏ bừng.
Địa phương như vậy Tô Mộc luôn có thể tùy ý ra vào, kỳ thật thẻ phòng tổng thống này ngoài Chu Từ ra chỉ có Tô Mộc sử dụng. Cho dù là Lạc Lâm muốn đi vào cũng phải đi cùng Chu Từ, nếu không nàng không khả năng ở đây.
Nụ cười của Tô Mộc làm cho Lạc Lâm cảm thấy hắn đã đứng nơi đó từ lâu, tận mắt nhìn thấy nàng bị trêu chọc. Vừa nghĩ tới cảnh tượng nóng nảy kia, Lạc Lâm thật muốn chui xuống lòng đất, nàng thật sự không muốn tiếp tục lưu lại nơi này.
Ngay lúc Lạc Lâm vừa đứng dậy, liền bị Tô Mộc giữ chặt ôm vào trong lòng, kéo mền vứt sang bên, cảnh xuân hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn. Nhất là hai quả nho tươi đẹp ướt át càng kích thích lửa dục của Tô Mộc quật khởi. Một màn này thật đủ mê người, mà Chu Từ ở bên cạnh chợt cười khanh khách.
Tiếng cười này có tính mị hoặc vô cùng, lập tức đem lửa dục dưới đáy lòng Tô Mộc thiêu đốt.
Đừng, đừng động em, Tô Mộc. Hôm khác được không? Hoặc là đi phòng bên cạnh, được chứ?
Lạc Lâm thật sự có chút không biết phải làm sao liền mở miệng nói lung tung, trong mũi hô hấp lấy khí tức của Tô Mộc, cả khuôn mặt đều đỏ bừng nóng bỏng.
Cần gì phiền toái, ở nơi này đi. Chu Từ, em nói, là nơi này hay là trong phòng?
Tô Mộc tà mị hỏi.
Em sao cũng được.
Chu Từ yêu kiều nói, đôi tay thon dài lập tức vươn ra vuốt ve Lạc Lâm, nắm lấy hai ngọn núi của nàng.
Xúc cảm thật mẩy!
Rên rỉ thật mê người!
Tô Mộc không còn biện pháp khống chế được tâm tình của mình, lập tức cởi sạch quần áo, ôm lấy Lạc Lâm, dưới tình huống không hề có chút nhạc dạo hai người liền kết hợp cùng một chỗ. Thanh âm rên rỉ thoải mái vang lên, cả căn phòng tràn ngập xuân sắc.
Trường hợp như vậy lúc ban đầu có lẽ khó thể nhận, nhưng một khi đã sa vào sẽ không còn cách nào cự tuyệt. Tỷ như Lạc Lâm hiện tại, chỉ còn biết hưởng thụ. Nhưng cảm giác này thật đủ kích thích, cho dù là nàng vẫn chưa từng lãnh hội qua, cho nên chỉ muốn đắm chìm vào bên trong hưởng thụ.
Sau vài lần đạt tới đỉnh, Tô Mộc nhìn hai cô gái đã ngủ say, trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc. Cho tới nay hắn cũng biết điểm yếu của mình, không cách nào tránh khỏi nữ sắc. Nhưng hắn thật sự đầu nhập cảm tình với hai cô gái này, mà dạng cảm tình như vậy làm cho hắn vẫn luôn không biết làm sao an bài.
Hiện tại xem ra hắn không cần suy nghĩ nhiều, có Chu Từ ở đó, thông qua phương thức như thế thật sự có thể giải quyết tốt vấn đề này.
Nhân sinh như thế, còn gì đòi hỏi!
Một đêm trôi qua.
Tỉnh rồi cũng đừng giả ngủ!
Chu Từ mở mắt, nhìn Lạc Lâm nằm bên cạnh, hô hấp hương vị ân ái còn vấn vít trong phòng, đột nhiên một tay xốc chiếc mền đắp trên người Lạc Lâm, bắt đầu công thành chiếm đất.
A, Chu tỷ, đừng động, em sợ nhột!
Lạc Lâm biết không giả vờ được nữa, nhanh chóng đứng dậy, đem mền che lên người. Cho dù đêm qua thật điên cuồng, nhưng giữa ban ngày trần trụi đối diện Chu Từ nàng vẫn có chút cảm giác không được tự nhiên.
Di, Tô Mộc đâu?
Chu Từ cũng không tiếp tục hồ nháo, nhìn lướt qua phòng ngoài ý muốn nói:
Hay là đi rồi? Người kia, kéo quần lên thì không nhận người sao? Hừ, xú gia hỏa!
Đi rồi đi?
Lạc Lâm cũng cảm thấy có chút mất mát.
Đổi thành ai cũng sẽ cảm thấy mất mát, dù sao sau tối hôm qua cuồng nhiệt ân ái, ai cũng muốn hôm sau tỉnh lại vừa mở mắt liền nhìn thấy người đàn ông âu yếm của mình nằm bên người. Ánh nắng ấm áp sáng rỡ xuyên thấu qua màn cửa sổ chiếu vào phòng, đây đúng là cảm giác thật thỏa mãn thích ý.
Nhưng mà hiện tại Tô Mộc lại đi rồi!
Có lẽ anh ấy đột nhiên có việc gì.
Lạc Lâm nói.
Em nha, chỉ biết tìm lý do cho hắn, em cứ nuông chiều hắn như vậy đi. Sớm hay muộn em sẽ chiều hư hắn.
Chu Từ cười nói.
Ai làm hư ai nha? Hai cô nàng, đã tới giờ nào còn nằm đó nghĩ lung tung. Nhanh chóng rời giường, anh đã chuẩn bị xong điểm tâm, đi ra ăn sáng đi. Giằng co cả đêm hai người chẳng lẽ không thấy mệt hay đói bụng sao?
Đúng lúc này thân ảnh Tô Mộc xuất hiện ở cửa, trong tay cầm ly sữa cười híp mắt nhìn hai người. Nụ cười sáng rỡ làm người sảng khoái thư giãn vô cùng.
Còn chưa đi? Tô Mộc thật không có rời đi, em đã biết anh ấy sẽ không đi.
Lạc Lâm không hiểu vì sao đột nhiên chảy nước mắt, lập tức xoay người ôm lấy Chu Từ cứ như vậy khóc rống lên.
Đừng khóc!
Chu Từ thì sao? Nàng cũng không tốt hơn chỗ nào, trên mặt lưu lại dòng nước mắt. Không ai hiểu được tâm tình của nàng hiện tại, từng mất đi qua mới biết tình cảnh trước mắt thật trân quý.
Trong lòng Lạc Lâm nghĩ thế nào, hiện tại nàng đang nghĩ gì, vì sao lại bật khóc, Chu Từ đều có thể cảm giác được. Nhưng bởi vì có thể cảm giác được, cho nên nhìn thấy Tô Mộc đi tới nàng thoáng lắc đầu.
Tô Mộc, anh đi ra ngoài trước đi, tụi em ra sau.
Được rồi, nhanh lên!
Tô Mộc gật đầu xoay người rời đi.
Tô Mộc có thể đối mặt anh lừa tôi gạt trong quan trường, có thể đối mặt thật nhiều khó khăn vẫn không chút sợ hãi đón đầu tiến lên, nhưng trường hợp thế này hắn lại không biết nên làm sao bây giờ. Vì sao lại khóc đây? Chẳng lẽ vì chuyện đêm qua sao? Không lý nào, đêm qua Lạc Lâm luôn thật cao hứng, không khả năng lại khóc như thế.
Cho dù Lạc Lâm khóc, nhưng Chu Từ cũng không nên khóc ah.
Thật sự nghĩ mãi vẫn không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, Tô Mộc gạt sang một bên, dù sao có Chu Từ ở đó, Tô Mộc cũng không cần e ngại sẽ xuất hiện sự tình gì.
Cũng may không bao lâu hai người đã sửa soạn xong đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn vẻ mặt giống như chưa từng chảy nước mắt. So sánh với ngày trước, trên người Lạc Lâm mang theo vẻ thành thục dễ thương trước kia chưa từng nhìn thấy.
Tiểu tướng công, chẳng lẽ anh không muốn mời tụi em ngồi xuống sao?
Chu Từ cười tủm tỉm hỏi.
Tướng công thì tướng công, đừng gọi tiểu!
Tô Mộc trừng mắt nói.
Hì hì, lòng dạ của tướng công thật sự là rất nhỏ a, được, không gọi tiểu thì không gọi.
Chu Từ cười rộ lên, nhẹ nhàng ngồi xuống ăn điểm tâm. Thật sự có chút đói bụng, đêm qua hoạt động thể lực quá mức kịch liệt.
Lạc Lâm, ngồi xuống ăn sáng đi.
Tô Mộc cười nói.
Lạc Lâm giống như oán hận trừng mắt liếc nhìn Tô Mộc sau đó mới ngồi xuống, ngay khi Tô Mộc vừa ngồi xuống còn chưa kịp ăn điểm tâm, di động chợt vang lên khiến Tô Mộc nhíu mày.
Trực giác nói với Tô Mộc, có phiền toái!