Thân là thượng vị giả, sống chết của một ít tôm cá nhỏ bọn họ thật sự không để trong lòng. Chẳng những là vậy, còn có thể lạnh lùng xem thường. Nếu tôm cá nhỏ còn làm ra một ít chuyện ngu xuẩn, vẻ lạnh lùng kia càng sâu tận xương tủy. Đây phảng phất như bệnh chung của thượng vị giả, Tô Mộc không biết mình có tính là thượng vị giả hay không, nhưng hiện tại hắn cũng có ý nghĩ như thế.
Tỷ như Hứa Đa Đa, hiện tại trong lòng Tô Mộc không có chút gợn sóng.
Hiện tại đã hoàng hôn, Lâm Ca cùng Đường Kha đã quay trở lại. Trong tay Đường Kha mang theo bao lớn bao nhỏ, nhìn qua là mua thật nhiều đồ vật trở về. Tô Mộc thu thập xong liền tiễn họ về nhà. Nhưng làm cho Tô Mộc có chút ngoài ý muốn chính là, Lâm Ca đáp ứng ở lại cùng Đường Kha.
Tô Mộc nhìn thấy Lâm Ca nguyện ý ở lại cùng Đường Kha, liền không hề có chút ý kiến, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Lúc này trong đầu Tô Mộc chỉ nghĩ tới lễ vật thần bí mà Chu Từ đã nói.
Nghĩ tới đây, hắn vội vàng xuống lầu lên xe gọi Triệu Vô Cực chạy nhanh qua Thanh Lâm thị.
Đinh linh linh!
Xe của Tô Mộc chạy được nửa đường, di động chợt vang lên, người gọi là Hứa Huyên:
Tô ca, hiện tại anh ở nơi nào? Chúng ta có thể gặp mặt được không?
Tô Mộc đường nhiên hiểu ý tứ của Hứa Huyên, nhưng với chuyện của Hứa Đa Đa hắn thật sự không muốn can thiệp vào. Nếu như nói tội danh xác định xuống, Tô Mộc cũng không muốn quản tới. Người như Hứa Đa Đa, nếu thật sự phải đi vào nhà giam chưa chắc là chuyện xấu. Vì muốn trộm mộ, không quản sống chết của người khác, người như vậy lưu lại có gì dùng?
Hứa Huyên, hiện tại anh không ở huyện thành, anh đi ra ngoài có chút việc. Có sự tình gì đợi ngày mai rồi nói sau.
Tô Mộc đạm nhiên nói.
Tô Mộc, anh có ý tứ gì? Chẳng lẽ bạn bè gặp nạn, anh không muốn hỗ trợ sao? Vậy còn gọi là bạn bè? Anh đừng dùng lời nói của kẻ làm quan qua loa tắc trách em, nói thật cho anh biết, hiện tại em muốn nhìn thấy anh.
Cố Tiểu Mỹ giật lấy di động gào to trong điện thoại.
Đúng là trái ớt nhỏ nóng bỏng!
Đáy lòng Tô Mộc khẽ cười, trong đầu cân nhắc, hỏi:
Anh nhớ được cha của Hứa Huyên là phó sở trưởng thường vụ sở giao thông tỉnh phải không?
Phải, làm sao vậy?
Cố Tiểu Mỹ lớn tiếng hỏi.
Vậy sao, em chờ một chút, lát nữa anh gọi lại.
Tô Mộc thoáng cân nhắc, trực tiếp gọi điện cho Trịnh Mục. Đem chuyện nơi này nói qua một lần, cũng không nói thêm nhiều lời. Sự tình tới đây cũng nên biết phải làm như thế nào, tin tưởng Trịnh Mục biết rõ ràng. Quả nhiên sau khi Trịnh Mục cúp điện thoại, liền gọi điện cho cha mình. Giữa hai người rốt cục đã nói gì, Tô Mộc đương nhiên không biết. Nhưng rất nhanh Trịnh Mục lại gọi tới, trên mặt Tô Mộc liền lộ vẻ tươi cười.
Cha tôi nói, sau này nếu cậu có sự tình gì thì trực tiếp liên hệ cho ông ấy là được. Không cần thông qua tôi truyền lời, lần này thì thôi, lần sau không được nữa. Còn nữa, cha tôi nói cậu lên tỉnh thành một chút, nói là muốn gặp cậu.
Trịnh Mục nói.
Thôi đi, Trịnh bí thư sao có thời gian gặp tôi chứ.
Tô Mộc cười nói.
Thật đó, cha tôi đúng là nói như vậy. Vậy đi, chờ sau khi cậu trở về, chúng ta cùng đi, như thế nào?
Trịnh Mục hỏi.
Được, không thành vấn đề. Chuyện này tôi làm theo ý tứ của anh.
Tô Mộc đáp.
Được, cứ làm như vậy, lần này cũng là cơ hội của cha tôi, còn nữa, tôi cùng Hứa Huyên không có quan hệ gì, nếu như cậu ưa thích…
Cút!
Hắc hắc, ha ha!
Tô Mộc cười khổ cúp điện thoại, xem ra Trịnh Mục ở chung với Lý Nhạc Thiên nên cũng bị hắn ảnh hưởng, bằng không nếu là ngày trước Trịnh Mục quả quyết sẽ không nói ra lời trêu chọc này. Nhưng như vậy cũng tốt, một Trịnh Mục lạc quan vui tươi vẫn tốt hơn luôn giữ vẻ mặt âm trầm.
Là anh!
Tô Mộc không chần chờ, liền gọi cho Hứa Huyên.
Sao anh?
Hứa Huyên gấp giọng hỏi.
Hiện tại đã tan tầm, sáng sớm mai giờ làm việc, Trịnh bí thư muốn Hứa cục trưởng tới báo cáo vấn đề xây dựng đường cao tốc trong tỉnh, anh muốn mời em chuyển cáo cho Hứa cục trưởng biết việc này. Nhưng anh nghĩ văn phòng tỉnh ủy sẽ có thông tri, em cũng không cần lo lắng quá mức.
Tô Mộc bình thản nói.
Thật sao?
Hứa Huyên kích động hỏi.
Đương nhiên!
Tô Mộc thoáng do dự, cuối cùng vẫn nói:
Hứa Huyên, chúng ta là bạn bè, cho nên anh mới nói với em lời này. Có một số việc em không cần tiếp tục ra mặt, nếu em còn xuất hiện sẽ khiến cho người chỉ trích. Việc em cần làm hiện tại chính là quay về tỉnh thành, im lặng chờ đợi, không phải ở trong huyện thành này luồn lên nhảy xuống. Vấn đề của Hứa Đa Đa, làm thế nào thì sẽ thế ấy, em hiểu ý tứ của anh đi?
Hiểu được, em đương nhiên biết, Tô Mộc, chuyện này anh giúp đại ân, em hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, anh yên tâm, đợi sau khi chuyện này chấm dứt em sẽ cho anh đáp án. Em cúp máy đây.
Hứa Huyên sốt ruột cúp điện thoại.
Gì vậy! Như vậy đã cúp máy!
Tô Mộc nghe bên tai truyền ra thanh âm đô đô, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra tình huống của Hứa gia không dễ dàng, nếu không sẽ không gấp gáp như vậy. Nhưng đây cũng là một loại bố cục, nếu vậy Trịnh Vấn Tri hẳn sẽ thích phần lễ vật này của mình.
Triệu ca, chúng ta tiếp tục đi thôi!
Oa ha ha!
Lúc này Hứa Huyên đã cười vang, Cố Tiểu Mỹ nhìn thấy dáng vẻ của nàng, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Làm gì chứ, vừa rồi đã sắp hỏng mất, hiện tại biến thành như vậy, a đầu này chẳng khác gì người điên.
Ba ba!
Hứa Huyên dùng sức ôm chặt Cố Tiểu Mỹ hôn lên má nàng, trong tiếng than thở của nàng, cười lớn:
Tiểu Mỹ, lần này đều nhờ cô giúp tôi, tôi thật sự không biết làm sao cảm ơn cô. Bỏ đi, rồi nói sau, chúng ta lập tức quay về tỉnh thành.
Nói xong Hứa Huyên lập tức gọi điện cho Hứa Bắc Sơn, lời của Tô Mộc đã rất rõ ràng, Cố Tiểu Mỹ có lẽ không hiểu ra sao, nhưng nàng lại hiểu thật rõ. Cuộc điện thoại kia mang ý nghĩa Hứa Bắc Sơn xem như dựa vào Trịnh Vấn Tri, chỉ cần xác định không có vấn đề, xem như trở thành người của Trịnh Vấn Tri. Nếu thật là như thế, sẽ không còn ai dám đánh chủ ý với Hứa Bắc Sơn.
Chỉ cần Hứa Bắc Sơn không xảy ra chuyện, Hứa Đa Đa có kết quả thế nào Hứa Huyên cũng không còn tâm tư đi quản.
Ban đêm trong Thanh Lâm thị đèn đuốc sáng ngời, phồn hoa thịnh vượng, không biết từ khi nào cuộc sống về đêm còn hung mãnh hơn cả ban ngày, rất có tư thế lật đổ địa vị của ban ngày. Có lẽ do mùa hè khá nóng bức, cho dù trời đã muộn nhưng quán thịt nướng ven đường vẫn còn khách ngồi ăn uống.
Phòng tổng thống khách sạn Nhã Trúc.
Căn phòng này chưa bao giờ cho khách thuê ở, người có thể ra vào ở đây đều là người có quy định. Mà bên trong phòng, một cô gái mặc áo ngủ màu tím tơ lụa tay cầm ly rượu đỏ, trong tay lật xem quyển tạp chí, thần thái thích ý thư giãn nằm trên sô pha.
Nàng chính là bà chủ của khách sạn này, Chu Từ.
Nếu là ở ngày trước, nơi này chỉ có một mình nàng, nhưng hôm nay ngoại lệ, còn có một thân ảnh từ chỗ tủ rượu đi tới, sau đó một thanh âm mềm mại đáng yêu vang lên.
Chu tỷ, có muốn uống thêm một chút hay không?
Lạc Lâm, tới đây ngồi.
Chu Từ rút chân, để Lạc Lâm rót thêm rượu cho mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ vị trí bên người. Lạc Lâm không chút do dự, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Ở nơi này Lạc Lâm thật thả lỏng.
Nàng cũng không biết từ khi nào mình lại ở chung hòa hợp như vậy với Chu Từ. Nguyên bản hai người cũng không có liên hệ, nhưng bây giờ giống như khuê mật không hề che giấu gì với nhau. Đương nhiên Lạc Lâm cũng biết một nguyên nhân, nàng chỉ mơ hồ suy đoán, có thể là vì Tô Mộc. Trước kia Chu Từ vẫn không nói rõ, Lạc Lâm đương nhiên không dám khẳng định Chu Từ có quan hệ gì với Tô Mộc.
Nhưng Lạc Lâm không biết, cũng không có nghĩa Chu Từ không hiểu, nàng hiểu được quan hệ giữa Lạc Lâm cùng Tô Mộc. Chính vì biết rõ cho nên nàng mới thân mật với Lạc Lâm, hai người ở chung với nhau như chị em.
Chu Từ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Lâm, đôi mắt thay đổi, đột nhiên nói ra một câu làm Lạc Lâm lập tức phun ra ngụm rượu trong miệng.
Lạc Lâm không ngừng ho khan, bên tai lại truyền tới tiếng cười khanh khách của Chu Từ.