Nếu như có thể có được cuộc sống vô ưu vô lự, không ai từ chối. Hiện tại Đường Kha chỉ là học sinh trung học, tự nhiên thật khát khao cuộc sống như thế. Nhưng những gì nàng trải qua làm cho nàng hiểu được cuộc sống như thế rất xa xỉ. Cho dù ở trong trường học nàng cũng thành thục hơn bạn cùng lứa tuổi, là học sinh tốt trong mắt các vị giáo viên.
Tỷ như việc đi dạo phố hiện tại, ở trong tự điển của Đường Kha là điều vô cùng xa lạ.
Đi dạo phố là thiên tính của phụ nữ, không có người phụ nữ nào không thích đi dạo phố. Khi hai người bắt đầu đi tới đường dành riêng cho người đi bộ, nụ cười trên mặt Đường Kha càng thêm ngọt ngào. Mà bây giờ huyện thành Hình Đường đã phát triển càng thêm hưng thịnh, cho nên có thật nhiều địa phương đi tham quan.
Chỉ cần là Đường Kha yêu thích, Tô Mộc nhìn thấy lập tức mua xuống.
Chỉ cần là nàng thích chơi đùa, hắn cũng lập tức bỏ tiền mua vé.
Cho dù nàng cự tuyệt, nhưng hắn vẫn cứng rắn làm chủ yêu cầu nàng chơi đùa.
Trong bầu không khí nhẹ nhàng như vậy, nửa ngày thời gian lặng yên trôi qua.
Vào buổi chiều khi Tô Mộc cùng Đường Kha đang đi lang thang, gặp được Đoạn Bằng cùng Lâm Ca. Nhắc tới Lâm Ca vẫn tương đối quen thuộc Đường Kha, quan hệ giữa hai người không tệ. Trên thực tế trong nhất trung Hình Đường không có bao nhiêu người không biết Lâm Ca, nàng ở chung một chỗ với Quan Ngư, khí chất trong trẻo lại lạnh lùng của nàng cũng làm cho nàng trở thành hoa hậu giảng đường danh xứng với thực.
Hơn nữa hoa hậu giảng đường học tập lại thật giỏi. Dưới tình huống như thế, ai có thể cự tuyệt nàng?
Không biết Lâm Ca cùng Đường Kha đang nói gì, Lâm Ca đi qua nói Đường Kha sẽ đi dạo phố với mình, xem như buổi chiều ở cùng nhau. Tô Mộc cũng không có ý kiến, hắn biết Đường Kha có lẽ còn có chút chuyện riêng tư cần phải làm. Dù sao nha đầu kia trưởng thành, có đôi khi có một số việc phải tự mình quyết định.
Ngay lúc Tô Mộc cùng Đoạn Bằng ngồi xuống nói chuyện, chợt thu được một tin nhắn, nội dung thật mị hoặc lại gợi cảm tới cực điểm.
Tướng công, người ta biết một mình anh ở huyện thành thật nhàm chán thật tịch mịch, anh có muốn người ta tới bồi anh không?
Chu Từ, ngoài Chu Từ thật sự không có ai dám nhắn tin kiểu như vậy.
Phải đó, thật nhàm chán, vậy hiện tại em tới đây đi.
Thật hay giả vậy? Tướng công, anh không phải đang gạt em đi?
Làm gì có, anh nói thật đó.
Hì hì, người ta không tin đâu. Nếu anh thật sự thấy tịch mịch nhàm chán, vào thành phố đi.
Em đang ở trong thành phố?
Anh nói đi? Nếu anh thật sự qua đây, em còn có phần lễ vật thần bí tặng cho anh đâu.
Lễ vật thần bí? Là cái gì?
Tới đây sẽ biết.
Nếu em dám gạt anh, coi chừng anh thu thập em.
Hì hì, người ta làm sao dám lừa tướng công đại nhân đây.
Chờ!
…
Hai người câu được câu chăng tán gẫu, loại cảm giác này làm Tô Mộc vô cùng thoải mái. Một trận gió thổi qua, loại cảm giác mát mẻ xua tan nỗi buồn bực trong người Tô Mộc, hết thảy đều có vẻ thật tốt đẹp.
Tô Mộc đang yên tĩnh hưởng thụ, nhưng trong huyện Hình Đường chẳng khác gì gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây. Đã phát sinh hai sự kiện có tính chất thật tồi tệ, nhất là sự kiện Lưu Đăng Khoa càng làm mọi người dị thường phẫn nộ. Trước bằng chứng chuẩn xác như thép, Lưu Đăng Khoa chỉ có thể ngoan ngoãn nhận tội. Nhưng mặc dù là vậy cũng không giảm bớt lửa giận trong lòng Khương Vĩnh Tuyền.
Công trình triển khai văn hóa giáo dục con số hóa trong huyện do Tô Mộc thực hiện, Khương Vĩnh Tuyền cũng biết. Chính bởi vì thế cho nên hiện tại hắn không thể ức chế cơn giận trong lòng mình. Nhiều tiền như vậy, sau khi được phê duyệt đưa xuống rơi vào trong tay Lưu Đăng Khoa, lại bị hắn tiêu xài sạch sẽ. Hiện giờ đi xem trang bị trong trường học, quả thật cũ kỹ khiến người muốn chảy nước mắt. Dùng loại hàng đào thải thế này, Lưu Đăng Khoa còn dám nói đã xây dựng xong một nửa công trình.
Càng thái quá hơn chính là, được phó cục trưởng cục giáo dục thành phố Dương Nhất Thủy hiệp trợ, công trình rác rưởi như vậy nói ra vẫn có người tin. Nghĩ tới những ánh mắt vô tội của học sinh nhi đồng, nghĩ tới tiền bạc bị lãng phí, nghĩ tới khuôn mặt xấu xa của Lưu Đăng Khoa cùng Dương Nhất Thủy, Khương Vĩnh Tuyền biết nỗi phẫn nộ của mình phải hóa thành hành động, đòi lại công đạo cho những đứa trẻ kia.
Trên thế giới này đáng sợ nhất là thật sự, một người khi đã chuyên chú một việc, lực công kích sẽ đáng sợ. Càng khỏi nói là ban kỷ luật thanh tra, lực uy hϊế͙p͙ sẽ tuyệt đối kinh người.
Từng tờ báo cáo làm thật tỉ mỉ đưa lên thành ủy cùng ủy ban thành phố, Khương Vĩnh Tuyền đã quyết tâm thu thập rụng đám sâu mọt kia, hiệu suất cao chưa từng có. Ngay lúc Khương Vĩnh Tuyền đang hành động, bên ngoài cục công an huyện xuất hiện một chiếc xe, bên trong có hai cô gái vẻ mặt thật lo âu.
Hai nàng chính là Cố Tiểu Mỹ cùng Hứa Huyên.
Hứa Huyên như thế nào cũng không nghĩ tới hiện tại Hứa Đa Đa bị bắt giam, thậm chí không khả năng vào thăm hỏi. Nàng chỉ muốn vào nhìn Hứa Đa Đa một chút nhưng được biết là không cho phép. Cho dù đưa ra chiêu bài của Hứa Vũ Tích, người ta cũng không để ý. Càng là như vậy càng làm cho Hứa Huyên cảm thấy khủng hoảng, nàng chưa từng khẩn trương như vậy bao giờ.
Thái độ của nàng làm Cố Tiểu Mỹ cũng không biết phải làm sao.
Hứa Huyên, đừng gấp gáp như vậy, có lẽ sự tình không bết bát như cô nghĩ. Hứa Đa Đa chỉ bị che đậy mà thôi, sẽ nghĩ được biện pháp giải quyết. Lui một bước mà nói, dù Hứa Đa Đa bị thẩm tra gì đó, cũng không quan hệ gì tới cô đâu. Nếu cô tự loạn trận cước, tôi nghĩ chuyện kế tiếp cô cũng không cần làm.
Cố Tiểu Mỹ an ủi.
Tiểu Mỹ, cô không hiểu, cô không biết cách thức trong phương diện này. Chuyện này không đơn giản như vậy, nếu như nói chỉ liên quan tới một mình Hứa Đa Đa, cho dù hắn chết rụng cũng không có vấn đề gì. Nhưng trên quan trường có một số việc không phải cô muốn tránh thì có thể tránh, nói thế nào hắn cũng là người của Hứa gia, nếu có người muốn mượn chuyện này làm văn, Hứa gia sẽ bị liên lụy tới. Chuyện khác không dám nói, Hứa Vũ Tích, cũng chính là chú của tôi sẽ bị liên can. Nói không chuẩn ảnh hưởng lớn hơn một chút, cho dù là cha tôi cũng đừng mong tránh thoát.
Hứa Huyên cau mày nói.
Có nghiêm trọng như vậy sao?
Cố Tiểu Mỹ khó hiểu hỏi.
Hi vọng không nghiêm trọng như vậy, nhưng chuyện trong quan trường ai có thể hiểu được. Chỉ cần có đủ lợi ích, cho dù trước một giây đang cười vui với cô, nhưng lập tức xoay người thống dao nhỏ vào lưng cô.
Hứa Huyên có chút chua xót nói.
Hứa gia kỳ thật không tốt đẹp như người ngoài đã nghĩ, nếu Hứa gia đủ mạnh mẽ cứng rắn, làm sao đến nỗi làm Hứa Bắc Sơn gánh vác trách nhiệm, dù ở trong sở giao thông tỉnh cũng chỉ là phó sở trưởng thường vụ. Tuy vậy Hứa Bắc Sơn cũng là người có tiền đồ tốt nhất Hứa gia. Dưới tình huống như thế, nói Hứa gia có nội tình cường đại, nhưng cường đại được tới đâu?
Là người của Hứa gia, Hứa Huyên biết gia tộc đối mặt với tình hình thật nghiêm trọng. Thậm chí có thể nói không chút khách khí, nếu Hứa gia không tìm được phương pháp đột phá, có lẽ nàng phải trở thành vật hi sinh cho đám hỏi liên minh. Về phần phải gả cho ai, phải xem người nào khai ra bảng giá cao.
Hứa Huyên, hay là chúng ta đi tìm Tô Mộc đi? Lần này để tôi nói với hắn, tôi thật không tin, Tô Mộc thật sự tuyệt tình như vậy, không chịu giúp đỡ chút nào.
Cố Tiểu Mỹ cắn môi nói.
Tô Mộc!
Hứa Huyên nhắc lại tên này, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ bất đắc dĩ:
Tôi đã vì Hứa Đa Đa cô phụ ý tốt của Tô Mộc, hiện tại đi qua tìm hắn, hắn thật sự sẽ hỗ trợ sao? Hắn sẽ để ý sao?
Sẽ, nhất định sẽ.
Ánh mắt Cố Tiểu Mỹ kiên định nói, đáy lòng đồng thời nói thêm một câu, nếu hắn không giúp đỡ, chúng ta đổ lên hắn, chờ gạo nấu thành cơm xem hắn sẽ làm sao.
Phụ nữ a, có đôi khi điên cuồng lên, tuyệt đối không phải người đàn ông nào cũng có thể chống cự.