Biểu hiện đơn giản nhất của quyền uy chính là bản thân có quyền nói chuyện, lời nói ra có người lắng nghe, mỗi câu nói đều là khẳng định, người nghe được phải vô điều kiện chấp hành, đây gọi là quyền uy. Vận dụng lời nói hoa lệ tiến hành miêu tả, kỳ thật đều là che giấu, nếu không thể làm được điều này, có nói nhiều bao nhiêu đều là vô nghĩa, đều là ngu xuẩn nhất.
Mà trong tay anh có được quyền uy, ý nghĩa người khác sẽ nghe lời anh. Nếu nói quyền uy của anh bị nghi ngờ, tình huống sẽ tệ hại. Lời nói ra không người hỏi thăm, làm ủy ban không giống ủy ban, thử hỏi người như vậy còn có ai sẽ đi theo? Đều nói hiện tượng trên quan trường là hồng đẩy trắng, kỳ thật chính là đạo lý này. Ai cầm quyền, lời nói của ai có trọng lượng, ai có thể quyết định người khác thăng chức, như vậy cấp dưới sẽ nghe ai.
Có thể tưởng tượng chuyện như vậy đả kích Tôn Nguyên Bồi lớn thế nào.
Khi Tôn Nguyên Bồi mới tới, có thể đưa ra chiêu bài Tôn gia sử dụng. Đúng vậy, dưới tình hình như thế đích thật giúp hắn hấp dẫn một nhóm người, hình thành một phe phái do hắn cầm đầu. Nhưng hiện tại thì sao? Chỉ là hai sự kiện đã đem uy tín của hắn hoàn toàn đánh áp xuống. Tôn Nguyên Bồi biết, trải qua hai chuyện này chỉ sợ những người đứng cạnh hắn sẽ rơi vào lòng người bàng hoàng.
Cái gì chiêu bài thế gia, xa xa không thực tế bằng lợi ích thật sự. Mỗi một lần con cháu thế gia đi xuống dưới mạ vàng, người bị gãy kích chìm cát còn nhiều, rất nhiều, không chỉ riêng Tôn Nguyên Bồi.
Tô Mộc, đều là hắn đảo quỷ!
Tôn Nguyên Bồi tức giận gầm rú lên. Tất cả những sự kiện này chỉ phát sinh sau khi Tô Mộc trở về. Vì vậy Tôn Nguyên Bồi liền đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Tô Mộc, thậm chí hắn còn nghĩ nếu lúc trước mình không để Triệu Thiên Hoa ép buộc Tô Mộc trở về, có thể việc này sẽ không phát sinh. Cho tới bây giờ Tôn Nguyên Bồi cũng không suy nghĩ là vấn đề của bản thân mình.
Tội của Hoàng Linh nên trách ai?
Tội của Lưu Đăng Khoa làm sao dựng lên?
Hứa Đa Đa thật sự chỉ là tai họa cá trong chậu sao?
Đinh linh linh!
Ngay lúc Tôn Nguyên Bồi đang điên cuồng, di động chợt vang lên, sau khi chuyển máy thanh âm Tôn Văn Nhạc truyền tới:
Bồi nhi, chuyện ở chỗ con cha đã nghe nói. Hiện tại việc con cần làm là phải bảo trì bình tĩnh, tuyệt đối không thể tự loạn trận cước. Cha chỉ hỏi một câu, hai sự kiện kia có quan hệ gì với con không? Có thể hoàn toàn phủi sạch không gây chút ảnh hưởng nào không?
Cha, con không có can hệ trong việc này, việc này không tra xét tới người của con.
Tôn Nguyên Bồi nói.
Vậy là tốt rồi!
Tôn Văn Nhạc trầm giọng nói:
Vậy yên lặng theo dõi kỳ biến, không phải bảo con không nói một câu nào. Nếu nên nói thì nói, nhưng không cần bỏ đá xuống giếng, cần nắm giữ mức độ. Nghĩ biện pháp làm cho Hoàng Linh cùng Lưu Đăng Khoa đều câm miệng, không thể làm cho họ bám víu cắn bậy lung tung. Nếu thật sự liên lụy con đi vào, sự tình sẽ phiền toái.
Con hiểu được.
Tôn Nguyên Bồi thở sâu đáp.
Chuyện này cha sẽ theo vào, con yên tâm đi, bầu trời không sụp đổ được đâu. Về phần Tô Mộc, cha sẽ cho Triệu Thiên Hoa mau ra tay.
Trong mắt Tôn Văn Nhạc lướt qua vẻ sát ý lăng nhiên.
Cha, hay là để Tô Mộc trở về đi?
Tôn Nguyên Bồi cẩn thận hỏi.
Trở về? Không được, nếu thật sự cho hắn trở về, như vậy hắn chế tạo ra động tĩnh ở chỗ con, ai tới gánh vác trách nhiệm này? Dù sao sự tình cũng đã như vậy, không cần tiếp tục che giấu chuyện gì. Cha sẽ cho Triệu Thiên Hoa thừa dịp Tô Mộc đi vắng, ra tay giải quyết vấn đề khu cao tân, con cứ yên tâm đi. Sẽ không kéo lâu lắm, kiên trì vài ngày là được. Chủ yếu con không thể tự loạn trận cước, nếu không chuyện này thật phiền toái.
Tôn Văn Nhạc trầm trọng nói.
Dạ, con đã biết.
Tôn Nguyên Bồi gật gật đầu.
Hai cha con nói xong điện thoại, Tôn Văn Nhạc dặn dò xong cúp máy. Thoáng cân nhắc, hắn liền bấm dãy số, khi bên kia truyền ra thanh âm cung kính của Triệu Thiên Hoa, hắn mới chậm rãi mở miệng.
Thiên Hoa, khu cao tân…
Tôn Văn Nhạc sẽ bố cục như thế nào, bây giờ Tôn Nguyên Bồi chưa biết, nhưng hắn vẫn xác định chỉ cần cha mình ra tay, như vậy sự tình sẽ không kéo dài. Cho dù trong Thanh Lâm thị, tin tưởng Tôn Văn Nhạc rất nhanh tạo ra được một trận thế. Chỉ cần có thể khống chế được ảnh hưởng lần này, Tôn Nguyên Bồi có tin tưởng thu thập tàn cuộc. Bởi vì Tô Mộc đang ở nơi đây, ý nghĩa Triệu Thiên Hoa có thể giải quyết khu cao tân Cổ Lan thị.
Tô Mộc, tao tuyệt đối không cho mày đắc ý!
Một đêm khẩn trương trong huyện Hình Đường dần dần lặng yên biến mất. Khi ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua màn chiếu vào phòng, Tô Mộc mở mắt, đêm qua hắn ngủ rất ngon. Đã lâu hắn không cảm giác thư thái như vậy, trong nhà bố trí thật ấm áp, cả Quan Ngư lẫn Đường Kha đều là những cô gái khéo tay.
Ngày mai là diễn thức lễ mỹ thực kỳ nhông, như vậy hôm nay rảnh rỗi. Mình có thể ở nhà thả lỏng, qua một ngày nhàn nhã. Đúng vậy, cứ làm như thế.
Chuyện trong huyện Hình Đường, Tô Mộc không cách nào đi quản, dù sao hắn đã khai thông xong với Niếp Việt. Về phần nhóm người Trương An, có lẽ hắn sẽ đi bái phỏng Lương Xương Quý. Có Lương Xương Quý, tin tưởng một khi quyết định điều động nhân sự, dưới tình huống trước mắt, dòng chính của Tô Mộc tuyệt đối sẽ lấy được vị trí không sai.
Ngay lúc Tô Mộc rửa mặt xong, chuẩn bị đi ra ngoài ăn, bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, điều này làm Tô Mộc hoảng sợ, chẳng lẽ nhà có tặc? Không thể đi? Sáng sớm cũng trêu chọc tặc sao? Tên trộm này có lá gan không khỏi quá lớn.
Nhưng Tô Mộc lập tức bình tĩnh trở lại, bởi vì người tiến vào không xa lạ, chính là Đường Kha.
A!
Đường Kha đi vào nhà cũng chưa nhìn rõ ràng người đứng trước mặt là ai, chỉ nhìn thấy có một người đàn ông ở trần chỉ mặc quần đùi xuất hiện trước mặt, lập tức bị hù dọa hét rầm lên. Thanh âm cao vút khiến Tô Mộc cũng cảm thấy hổ thẹn, nhìn xem người tuổi trẻ thật tốt, thanh âm thật khỏe mạnh, nghe vào vô cùng thoải mái.
Chẳng qua Tô Mộc không muốn làm cho người khác hiểu lầm, hắn lập tức xông lên che miệng Đường Kha, đồng thời cười nói:
Đường Kha, đừng hô nữa được không, nếu cháu còn hô nữa khiến người ta đều chạy tới, còn tưởng rằng tôi là quái thúc thúc.
Tô thúc, sao chú ở chỗ này?
Đường Kha cũng nhìn rõ ràng người trước mặt là ai, liền ngừng lại, vẻ mặt vui mừng hỏi.
Tôi làm sao không thể ở đây?
Tô Mộc cười tủm tỉm hỏi ngược lại.
Không, cháu không phải ý đó, đây là nhà của chú, chú muốn về lúc nào cũng được mà, cháu chỉ hỏi sao chú lại ở đây? Không phải, cháu nghĩ…
Đường Kha phát hiện mình càng nói càng loạn, mà Tô Mộc vẫn tươi cười đứng trước mặt nàng, bỗng nhiên nàng chợt ngừng lại, nhưng mặc dù nàng không nói, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, ánh mắt cũng không dám tiếp tục nhìn thẳng Tô Mộc, chỉ biết cúi đầu.
Tô thúc thúc, chú chính là quái thúc thúc.
Tôi làm sao là quái thúc thúc đây, tôi…ha ha, ngượng ngùng a Đường Khai, hai ngày này tôi ở nhà nghĩ không có ai, cho nên mới mặc thế này. Cháu chờ một chút, tôi đi thay đồ ra ngay.
Tô Mộc nói xong đi về phòng.
Quả nhiên khi Đường Kha nhìn thấy vẻ mặt tự nhiên của Tô Mộc, khuôn mặt thẹn thùng cũng biến mất. Không biết trong lòng nàng thầm than thở cái gì, xoay người đi vào bếp định nấu điểm tâm.
Tô Mộc mỉm cười, mặc xong quần áo đi ra ngoài, phát hiện Đường Kha ở dưới bếp. Đường Kha chỉ làm bánh quẩy cùng dưa muối, lại nấu chút canh.
Đường Kha, đừng vội làm gì, chúng ta đi ra ngoài ăn.
Đi ra ngoài làm chi, cháu đã làm xong, chú qua dùng cơm đi.
Được rồi!
Tô Mộc ngồi xuống bàn ăn, hai người đối diện cùng ăn cơm. Nguyên lai Đường Kha đã về nhà, mặc dù nhà không còn ai nhưng nàng đôi khi cũng muốn về thăm một chút. Mùa hè này nàng về trong nhà của mình, mỗi cách một tuần nàng lại quay về nhà trong huyện thành để thu dọn. Nàng ngại nếu Tô Mộc hoặc Quan Ngư thình lình quay về ở lại, không cần bận rộn thu thập, chỉ cần ở lại là được.
Nha đầu này ngày càng hiểu biết!
Sau khi cơm nước xong, Tô Mộc đi rửa chén, dọn dẹp xong xuôi hắn kéo Đường Kha đi ra ngoài.
Thúc, chú muốn làm gì vậy?
– Cháu đoán đi!