Sau khi Phương thị sai nương tử Đường Đại Quý đi Thôi phủ truyền lại tin tức, mình thì ngồi trong chính viện nhà chính, cầm một chén trà nóng
chậm rãi uống.
Sau khi uống vài ngụm trà nóng, rốt cuộc nàng ta cũng nghĩ ra một chủ ý, suy nghĩ thêm một lát liền dặn dò đại nha hoàn Thanh Lan: “Gọi Tứ cô
nương đến đây!”
Từ ma ma thấy Hàn Anh trở về, vội vàng từ bên trong nhà chính ra đón, nói: “Cô nương, bây giờ muốn đi Liêu châu liền hả?”
Hàn Anh cười đến đôi mắt cong lên: “Ma ma, chúng ta phải rời khỏi kinh
thành!” Ở kinh thành không bao lâu, nhưng thể xác và tinh thần nàng mệt
mỏi giống như đã ngây người ở đây nhiều năm lắm rồi. Dù Phó Tạ ở có chỗ
này, lực hấp dẫn đủ cường đại, nhưng nàng vẫn khao khát vòng tay che chở cha mẹ, muốn trở ở bên cạnh cha mẹ thêm hai năm nữa.
Từ ma ma nghe vậy mừng rỡ, dùng sức vỗ tay một cái, cũng bất chấp Hàn
Anh quản thế nào, trực tiếp đi ra ngoài nhìn xe “Đường Đại Phúc” mang
đến.
Bà phát hiện 4 chiếc xe mà “Đường Đại Phúc” chuẩn bị giống nhau như đúc
là màu xanh dầu hạt cải, liền gật đầu, vội vã trở về tây viện chỉ huy bà tử giả bộ chuẩn bị hành lí.
Thời điểm Từ ma ma trong viện loay hoay chân không chạm đất, Hàn Anh một tay chống má ngồi bên cạnh bàn trang điểm, cười dịu dàng nhìn Hứa Lập
Dương ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm hoá trang.
Hứa Lập Dương trước ngưng mắt nhìn Hàn Anh một lát, sau đó liền mở bọc quần áo của mình ra bận rộn.
Sau một phút đồng hồ, Hứa Lập Dương liền từ một thiếu niên thanh tú biến thành dáng vẻ của Hàn Anh.
Hàn Anh vừa cười vừa chỉ thị Tẩy Xuân cầm hai bộ quần áo mới tinh giống
nhau như đúc tới, lấy một bộ trong đó đưa cho Hứa Lập Dương.
Nhuận Thu dựa theo dặn dò của cô nương, cũng vừa cười vừa đưa một bộ đồ mới mình chưa mặc lần nào cho Hứa Lập Dương.
Hứa Lập Dương tự nhiên đi vào phòng trong thay quần áo.
Hàn Anh rất nhanh liền thay xong váy áo mới, sau đó soi gương trang điểm lại một chút, lại phát hiện nàng đang mặc quần áo và trang sức nha hoàn từ phòng trong đi ra.
Nàng ngẩn người, lúc này mới nhớ tới là Hứa Lập Dương, không khỏi mỉm cười.
Hắn quỳ gối hành lễ với Hàn Anh, thanh âm trong trẻo: “Cô nương, nô tài lên xe đi trước!”
Hàn Anh che miệng cười: “Đi đi đi đi!”
Hứa Lập Dương mang theo một bao quần áo lớn lui xuống.
Phương thị kéo Hàn Linh quỳ gối ở chánh đường Khánh Thọ Đường, cầm khăn
tay một bên lau nước mắt một bên khóc lóc kể lể: “... Đều do con dâu
quản giáo bất nghiêm, khiến cho a Bội phạm phải sai lầm lớn, hôm nay a
Diễm có mẫu thân chủ trì được một người con rể tốt, đáng tiếc cho A
Linh của con, A Linh đáng thương, nếu như con bé không gả ra được thì
làm sao bây giờ!”
Nàng ta dùng khăn che mặt lên tiếng khóc lớn.
Hàn Linh khuất nhục quỳ gối bên cạnh nàng ta, sắc mặt tái nhợt, bờ môi không còn chút máu.
Thái phu nhân thấy Phương thị xưa nay không quan tâm đến chết sống của Hàn Linh, không rõ lần này nhị nhi tức (con dâu thứ 2) giả tạo này rốt cuộc có toan tính gì, có chút không kiên nhẫn, dặn dò
Mai Hương Hà Hương: “Còn không đỡ Nhị phu nhân và Tứ cô nương đứng lên!”
Mai Hương Hà Hương đi lên trước đang muốn nâng Phương thị, lúc này
Phương thị mới nói rõ ý đồ đến đây: “Mẫu thân, con dâu thử nhiều lần,
việc hôn nhân của Hàn Linh ở Biện Kinh thật sự là không cách nào có
được!”
Nàng ta lau lau nước mắt, lại nói: “Đại ca đại tẩu đang ở Liêu châu,
trong quân đều có đàn ông tốt, con dâu nhờ cậy đại ca đại tẩu chọn cho
Hàn Linh một chàng rể tốt!”
Dứt lời, nước mắt Phương thị như suối trào ôm lấy thân thể cứng ngắc của Hàn Linh: “Tứ cô nương của ta ơi!”
Thái phu nhân sợ nhất phiền toái, cũng
không ngại phiền toái của người khác, bà chẳng suy nghĩ nhiều, liền phất phất tay nói: “Chuyện này ta đáp ứng!”
Lại dặn dò Phương thị: “a Anh phải lên đường ngay, bảo A Linh mau đi thu thập hành lý đi!”
Phương thị nín khóc mỉm cười: “Mẫu thân, con dâu đã thu thập cho A Linh xong rồi!”
Thái phu nhân: “...”
Nước mắt tung hoành trên mặt Phương thị hiện ra một vòng thâm tình: “Là
tấm lòng Từ của con dâu, sợ làm trễ nải cả đời A Linh...”
Vừa đến cửa Khánh Thọ Đường, Hàn Anh chợt nghe bên trong truyền đến
tiếng khóc của Phương thị, bước chân không khỏi chậm lại, nhưng bà tử
chịu trách nhiệm vén rèm đã xốc rèm lên rồi, nàng đành phải đi vào.
Sau khi đi vào, nhìn thấy Phương thị chảy nước mắt quỳ gối, quỳ bên cạnh chính là Hàn Linh, Hàn Anh không khỏi sững sờ.
Hàn Linh quay đầu nhìn tỷ tỷ, liếc mắt ra hiệu cho nàng một cái, lại
chậm rãi lắc đầu. Nàng không muốn trở thành công cụ của mẹ cả, đi hại
Nhị tỷ tỷ.
Hàn Anh phát hiện Hàn Linh khác thường, trong lòng suy đoán nhìn tổ mẫu quỳ gối hành lễ cáo từ.
Thái phu nhân cười khẽ nói: “a Anh à, tổ mẫu gửi gắm A Linh cho cha mẹ con nhé, để nàng cùng đi Liêu châu với con nha!”
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, Hàn Anh nghe vậy vẫn cả kinh, trên mặt tuy vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng rất mâu thuẫn.
Phương thị lúc này bảo Hàn Linh đi theo mình đi Liêu châu, tất nhiên là có ý xấu, nàng nhất định phải đề phòng.
Nếu như nàng nói không cho Hàn Linh đi theo, như vậy một tiểu cô nương đáng yêu sớm muộn gì sẽ bị Phương thị hủy đi...
Biện pháp tốt nhất là đồng ý cho Hàn Linh đi, sau đó tùy thời nói chuyện tình cảm với Hàn Linh, biết rõ mục đích và cố kỵ của Hàn Linh, khiến
cho Hàn Linh phản kháng lại.
Nàng giương mắt nhìn Thái phu nhân, vừa muốn mở miệng dò xét, Thái phu
nhân cho rằng nàng muốn cự tuyệt, nhíu mày nói: “Cũng không phải gửi gắm cho con, là gửi gắm cho con trai trưởng con dâu trưởng của ta!”
Hàn Anh sớm biết tuổi này đúng lúc là thời kỳ mãn kinh của tổ mẫu, thấy
tính cách bà bướng bỉnh bá đạo như thế, liền không muốn cứng đối cứng,
miễn cho mình cũng không đi được, nghĩ sơ sơ liền nói: “Xe ngựa của con
đã đợi ở đó rồi...”
Phương thị đang được nha hoàn dùng nước nóng hầu hạ rửa mặt, nghe vậy
liền đứng dậy nói: “hành lý Tứ cô nương đã thu thập xong rồi!”
Hàn Anh: “...”
Nàng nhìn Hàn Linh đang đứng nghiêm một bên không nói một lời: “Muội muội, theo ta đi thôi!”
Hàn Linh ngước mắt nhìn nàng, trong mắt tràn đầy xấu hổ: “Nhị tỷ tỷ...”
Hàn Anh cong khóe môi: “Đi thôi!”
Một phút đồng hồ sau, Đường Đại Phúc mang sa mỏng chỉ chừa 2 con mắt cỡi ngựa mang theo bốn chiếc xe màu xanh dầu hạt cải hiện phủ trước cửa
hoài ân hầu, đi ngược lại hướng đông.
Sau khi tiến vào phố Tây Tứ, dòng người dòng xe cộ hối hả, bất tri bất
giác bên cạnh đoàn xe của phủ hoài ân hầu liền xuất hiện mấy chiếc màu
xanh dầu hạt cải giống nhau như đúc, chỉ là khi đi ngang qua ngã tư
đường thứ nhất, xe ngựa phủ hoài ân hầu trực tiếp rẽ qua bên cạnh hướng
bắc, mà mấy cỗ xe ngựa này lại đi về hướng tây.
Gã sai vặt Thôi phủ chịu trách nhiệm theo dõi vừa rồi còn cảm thấy hoa
mắt, hiện tại thấy bốn chiếc xe màu xanh dầu hạt cải xe đi về hướng Bắc, liền yên lòng lại, sai người đi truyền tin cho Ngũ công tử đang đợi ở
bến đò Hoàng Hà, còn hắn ta thì cỡi ngựa tiếp tục đi theo bốn chiếc xe
màu xanh dầu hạt cải của phủ hoài ân hầu.
Trong xe ngựa kín mít, bức màn lụa xanh đã ngăn cách bên trong và bên ngoài xe thành hai thế giới.
Tuy Hàn Linh không nhất định có thể phát hiện ra cái gì, thế nhưng Hàn
Anh hạ quyết tâm không cho Hàn Linh phát hiện được tình hình bên ngoài,
bởi vậy ôn nhu khích lệ Hàn Linh: “Tứ muội muội, ngủ một lát đi!”
Trên mặt Hàn Linh hiện ra vẻ đấu tranh, bờ môi run rẩy: “Tỷ tỷ, mẫu thân bà...”
Hàn Anh vỗ nhè nhẹ tay của nàng: “Chuyện này đợi buổi tối chúng ta dừng
lại hãy nói tiếp, hiện tại muội nằm ở đây nghỉ một lát đi!”
Cuối cùng Hàn Linh vẫn nghe lời nằm nghiêng người đưa lưng về phía Hàn Anh nằm xuống.
Khi nàng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt theo của mũi nàng rơi xuống.
Hàn Anh nhận chăn mỏng Tẩy Xuân đưa tới, nhẹ nhàng đắp lên người Hàn Linh.
Bến tàu hơn vài chục dặm của kênh đào Chu Tiên trấn ở Thành Tây, mười
mấy chiếc thuyền lớn đỗ san sát cạnh bờ sông, viết “ Tổng đốc Trần đường sông Liêu Hà “ cờ lớn đề bảy chữ phất phới bay trong gió.
Ngồi trong khoang thuyền yên tĩnh, Phó Tạ và Trần Hi đang đứng nghiên
cứu địa đồ đại lục Đông Phương treo trên vách thuyền.Chạng vạng tối bến
đò ở Hoàng Hà, trời chiều màu vàng chiếu vào bãi cát ở bờ sông và rừng
bạch dương rậm rạp, như một bức tranh khổng lồ màu vàng.
Sông Hoàng Hà chảy xiết, phát ra tiếng sóng oanh oanh dữ dội, khi chảy
ngang qua chỗ ngoặt gấp tốc độ nhanh chậm thay đổi, mà từ Biện Kinh đi
Liêu châu nhất định phải đi qua chỗ này của bến đò, hai đầu bến đò đặc
biệt có bốn con trâu nghìn cân bằng đồng gắn xích sắt kéo cầu nổi về hai hướng, một chiếc cầu nổi kéo dài từ nam chí bắc.
Trong tiếng sóng ầm ầm, Thôi Kỳ đang mặc trang phục màu lam cưỡi ngựa
dẫn theo một đám gia đinh giấu ở phía nam rừng bạch dương, đợi xe ngựa
phủ hoài ân hầu đến.
Sau khi từ Giang Nam Xuân về nhà, Thôi Kỳ liền phát hiện mình “bệnh”
rồi, những nha hoàn thông phòng kia câu dẫn hắn, một chút phản ứng hắn
cũng không có!
Thế nhưng hắn chỉ cần nghĩ đến tiểu mỹ nhân Hàn phủ ngọt như mật kia, sẽ bừng bừng...
Sau hai ngày “tuyệt thực”, rốt cuộc Thôi Kỳ đã nhận được ủng hộ của mẫu
thân và cô cô. Hắn muốn thần không biết quỷ không hay cướp đi Hàn Anh,
sau đó nuôi dưỡng trong nhà cao cửa rộng ở Tể Tướng Phủ...