Ma ma Tể Tướng Phủ cũng có một phần thể diện. Trên đầu vị Điền ma ma này cài trâm vàng, trên người mặc trung y cổ áo nhỏ thêu hoa văn màu lam,
nhìn gọn gang chỉnh tề, vừa tiến lên thì hành lễ với Phương thị: “Gặp
qua Nhị phu nhân!”
Sau khi đứng dậy đôi mắt khôn khéo của bà ta quay tròn nhìn hai bên một chút, lại hướng phía Phương thị cười cười.
Phương thị vừa nhìn liền biết nhã ý, lúc này phất tay bảo người bên cạnh lui ra, chỉ để lại nương tử Quản gia Đường Đại Quý bên trong và thiếp
thân đại nha hoàn Thanh Lan.
Điền ma ma lúc này mới dâng thiếp mời lên.
Lúc Phương thị mở thiếp mời ra nhìn, vị này mẹ lại cười nói: “Sự tình có chút gấp gáp, phu nhân chúng ta mời Nhị phu nhân lập tức đi ngay!”
Tâm tư Phương thị nóng lên, lúc này cũng suy nghĩ nhiều, lại cười nói:
“Xin ma ma t đợi một lát, để cho ta chậm rãi thay quần áo!” Từ sau khi
biểu tỷ Lương chiêu nghi bị giam vào lãnh cung, tình cảnh của bà ngày
càng lụn bại rồi, thấy ma ma của Tể Tướng Phủ, cũng không dám sĩ diện
nữa.
Lại dặn dò nương tử Đường Đại Quý: “Trước mời ma ma đi dùng chút trà bánh đi!”
Nương tử Đường Đại Quý được Phương thị chỉ lệnh, sau khi xuống dưới liền cầm một bao lì xì thượng đẳng thưởng cho Điền ma ma, lặng lẽ hỏi thăm:
“Vị tỷ tỷ này, xin hỏi Tể Tướng Phủ...”
Điền ma ma nhận bao tiền thưởng, khuôn mặt mỉm cười: “Dù sao cũng không phải chuyện xấu, đến lúc đó sẽ biết!”
Nương tử Đường Đại Quý được những lời này của Điền ma ma, liền lấy cớ ra ngoài lo pha trà, lặng lẽ đi nhà chính bẩm báo.
Phương thị nghe xong, trong lòng càng thêm vui mừng, cảm thấy hẳn là lần trước Hàn Lập dẫn Thôi Ngũ công tử tới nhà thấy Hàn Anh, nhưng đôi mắt
tinh tường của Thôi Ngũ chỉ nhìn thấy nữ nhi Hàn Bội của mình, bởi vậy
mới có chuyện hôm nay.
Bà vui vẻ thay y phục hoa lệ đầu cài đầy châu ngọc, nhưng lại bắt đầu lo sợ bất an: nghe nói Thôi Ngũ công tử có rất nhiều sủng thiếp, sau khi a Bội gả đi sẽ như thế nào?
Vừa vui mừng rồi lại bất an, Phương thị dẫn theo Thanh Lan lên xe ngựa đi hướng Tể Tướng Phủ.
Tuy rằng cũng là phu nhân đại gia, thế nhưng phủ hoài ân hầu lụi bại làm sao có thể so với Tể Tướng Phủ đương quyền?
Sau khi Phương thị bước xuống kiệu mềm, cũng không dám vô lễ, dẫn theo
Thanh Lan theo sát Điền ma ma đưa thiếp mời đi vào cửa thuỳ hoa nội
viện, dọc theo hành lang đi lên phía trước.
Đến cửa viện Bảo Thanh, Điền ma ma mỉm cười nhẹ giọng hỏi nha hoàn giữ cửa: “Phu nhân và cô nãi nãi có ở bên trong không?”
Nha hoàn giữ cửa chỉ chỉ hoa cỏ sum suê bên trong cửa thuỳ hoa: “Ở bên trong mà!”
Điền ma ma không cười không nói lời nào: “Thỉnh cầu tỷ tỷ giúp đỡ thông báo một tiếng, nói Hàn Nhị phu nhân đến.”
Nha hoàn xem xét Phương thị, đứng dậy đi vào viện, đứng cách bức rèm bên ngoài nhà chính thông báo: “Bẩm phu nhân, nhị phu nhân Hàn phủ tới!”
Trong rèm gấm truyền đến thanh âm của Thôi phu nhân Miêu thị có chút
khàn khàn: “Trước mời Hàn Nhị phu nhân đến khách phòng Bảo Thanh ngồi
một chút!”
Không phải Miêu thị vô lễ, mà là bà vẫn còn cùng cô em chồng thương nghị việc không có kết quả này.
Buổi sáng khi bà và Phó phu nhân cùng tra hỏi những nha hoàn hầu hạ Thôi Kỳ, rốt cuộc hỏi rõ ràng Thôi Kỳ thật sự mắc bệnh tương tư, đối tượng
chính là đích nữ Hoài Ân hầu, vị hôn thê Hàn Anh của Phó Tạ!
Miêu thị chủ trương muốn đem việc này nói cho tướng công Thôi Thành
Trân, muốn cùng hắn thương lượng một chút; Phó phu nhân nghĩ với tính
tình của đại ca tuyệt đối sẽ không dung túng a Kỳ, đến lúc đó ngược lại
còn làm bệnh tình Thôi Kỳ nặng thêm.
Thấy đến lúc nàyrồi mà đại tẩu còn đang do dự, Phó phu nhân rất không
kiên nhẫn: “Dù sao Hàn nhị phu nhân cũng đã đến, chúng ta trước đi gặp
bà ta, sau đó lại nghĩ cách!”
Miêu thị đành phải dặn dò nha hoàn: “Mời Hàn Nhị phu nhân vào đi!”
Đợi Phương thị ngồi xuống, Phó phu nhân nhìn cách ăn mặc vô cùng rực rỡ
của Phương thị, rất là chướng mắt, nói ngay vào điểm chính: “a Kỳ của ta coi trọng Nhị cô nương Hàn Anh trong phủ các ngươi!”
Phương thị vội vàng không kịp chuẩn bị, nghẹn họng trân trối sửng sốt
sau nửa ngày mới nói: “... Nhưng Hàn Anh đã sớm hứa hôn cho tam công tử
Phó Tạ của quý phủ rồi...” tràn đầy suy nghĩ chờ mong lập tức hóa thành
nước lạnh rét thấu xương, xương cốt cũng đông lạnh thành từng mảnh vụn.
Phó phu nhân nhìn nhìn ống tay áo cẩm y thêu cánh hoa dày đặc lộ ra móng tay sơn đỏ, thản nhiên nói: “Đính hôn tính là cái gì? Cũng không phải
đã thật sự thành thân!”
Phương thị lắp bắp nói: “Hàn Anh đã cùng… Phó tam công tử hợp qua hôn
thư rồi, và cũng coi như đã thành phu thê... Cũng coi như thế rồi!” Hàn
Anh đính hôn rồi, nhưng Hàn Bội của bà còn chưa có hứa hôn nè!
Tuy rằng trong lòng Miêu thị sốt ruột, nhưng biết cô em chồng vô cùng có chủ ý, liền giả bộ uống trà, nâng chung trà nhỏ lên thưởng thức một hơi nhằm đè nèn lo lắng trong lòng, Thôi Kỳ vẫn còn tuyệt thực, cơm nước
vẫn không chịu ăn, người làm mẹ như bà thực vội muốn chết!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Phó phu nhân hiện ra một nụ cười yếu ớt: “Nghe nói Hàn Lập bây giờ còn chưa có công tác?”
Phương thị: “... vâng.” Con gái tuy quan trọng, thế nhưng là nhi tử càng là bảo bối. Nếu như nói con gái Hàn Bội là tâm can của bà, đứa con Hàn
Lập kia chính là sinh mệnh của bà!
Bà giương mắt nhìn Phó phu nhân, ý đồ muốn từ trong mắt Phó phu nhân nhìn ra thứ gì đó.
Phó phu nhân một tay chống má vẻ mặt tùy ý: “Nghe nói Chính Sự đường còn thiếu một thư kí.” Chính Sự đường là nơi làm việc của Tể Tướng, là
chính vụ trung tâm của Đại Chu, cho dù là chức thư kí nho nhỏ, nhưng bởi vì có thể tiếp xúc gần gũi bệ hạ và Tể Tướng, rất được con cháu quý tộc quan lại coi trọng.
Trái tim Phương thị thoáng cái lại nóng lên, thái độ cũng thoáng cái hạ
thấp xuống, trên mặt mang nụ cười: “Không biết hai vị phu nhân có gì chỉ giáo?”
Phó phu nhân và Miêu thị nhìn nhau, mở to hai mắt nói: “Muốn nhờ ngươi làm một chuyện...”
Buổi tối bên ngoài nổi gió, trong tiếng gió vù vù xen lẫn tiếng cành
khô bị bẻ gãy “Rặc rặc”, dù đứng trong phòng ấm áp, trong lòng Hàn Anh
cũng có chút sợ hãi.
Hàn Anh trước kiểm tra hành lý Từ ma ma chuẩn bị, thấy mọi việc ổn thoả, lúc này mới đi vào tắm rửa.
Tắm rửa xong trời đã khuya, Hàn Anh ngồi trước bàn trang điểm dùng khăn
lụa lớn lau tóc dài, trên mặt thì đắp một lớp nước hoa hồng, đang dùng
tay vỗ nhẹ hai má, Sấu Đông đi vào hồi báo: “Cô nương, Vương ma ma dẫn
theo một vị công công trẻ tuổi cầu kiến.”
Hàn Anh: “Mời vào… đến khách phòng phía Đông đi!” Mời đến nhà chính và
phòng ngủ đều không phù hợp, vẫn là khách phòng phía Đông là thuận tiện
hơn.
Chỉ là đã trễ thế như vậy, Vương ma ma dẫn một vị công công tới làm cái gì?
Nàng một bên suy nghĩ, một bên nhận áo gấm tơ tằm màu lựu đỏ Tẩy Xuân
đưa tới, bên ngoài khoác áo ngủ có cổ thêu mặc hoa thủy tiên hoa trắng
thuần, lại ngồi xuống trước bàn trang điểm, dặn dò Nhuận Thu: “chải kiểu tùy vân kế đi!”
Lại tự nhủ: “để Vương ma ma đợi lâu không tốt!”
Nhuận Thu đáp ứng, cầm lược ngọc bích chia mái tóc đen cùa Hàn Anh cao thấp thành hai phần.
Mành gấm ở cửa nhà chính còn chưa rơi xuống, gió lạnh thổi vào mặt Hàn
Anh làm tóc dài đang xoã ra bay loạn cả lên, nếu không phải đang săn sóc dung nhan, chắc nàng đã chạy trối chết xoay người trở về phòng rồi.
Tẩy Xuân cũng thầm thì lẩm bẩm một câu: “Sao mới tháng tám đã lạnh như vậy.”
Hàn Anh vừa đi vừa nói: “Biện Kinh gần phía Bắc, không giống Ngọc Khê ấm áp như vậy; nếu như đến gần Bắc Liêu châu, mới thấy lạnh, Liêu châu còn có tuyết rơi!”
Vừa nói chuyện hai người đã đến khách phòng phía đông.
Tẩy Xuân nhấc mành gấm lên, mời Hàn Anh đi vào.
Hàn Anh giương mắt nhìn Vương ma ma và một thái giám ăn mặc như một
thiếu niên thanh tú ngồi ngay ngắn trên ghế, liền mỉm cười, bước vào
cửa.
Vương ma ma và thiếu niên kia đồng thời đứng dậy nhìn Hàn Anh hành lễ: “Gặp qua Hàn cô nương.”
Hàn Anh vội vàng nghiêng người tránh đi: “Ta đây không dám!”
Ba người phân chủ khách ngồi xuống, Vương ma ma lúc này mới nói rõ ý đồ
đến đây: “Hàn cô nương, đây là Hứa công công hoàng hậu nương nương phái
tới hộ tống người đi Liêu châu!”
Thái giám Thiếu niên đứng dậy chắp tay: “Hứa Lập Dương gặp qua Hàn cô nương!”
Hắn tiến lên một bước, đem một phong thư giao cho Hàn Anh.
Hàn Anh cảm giác, cảm thấy cái tên Hứa Lập Dương này dường như nghe ở đâu đó rồi, lúc này lại nghĩ không ra.
Nàng mở thư ra, trước nhìn lướt qua, thấy đúng là chữ viết Phó Tạ, mà
phía dưới còn có con dấu riêng của Phó Tạ, liền nhìn kỹ một lần nữa.
Sau khi xem xong thư Hàn Anh mỉm cười nhìn Vương ma ma và Hứa Lập Dương: “Phó gia ca ca bao ta hết thảy nghe theo an bài của Hứa công công.”
Hứa Lập Dương khom người nói: “Cô nương mời tạm đợi một lát.” Thanh âm
của hắn vẫn còn mang theo chút ít trong trẻo của thiếu niên, rất là êm
tai.
Thấy Hứa Lập Dương đi vào phòng ngủ bên cạnh khách phòng, Hàn Anh không khỏi nhìn Vương ma ma: “Ma ma, cái này...”
Vương ma ma nở nụ cười: “Mời cô nương tạm đợi một lát!”
Một phút đồng hồ sau, trong phòng ngủ bước ra một thiếu nữ thướt tha,
tóc đen như mây mày rậm mi dài, da trắng như tuyết môi anh đào đỏ tươi,
không phải Hàn Anh thì là ai?
Chỉ là trên người còn mặc áo choàng thái giám màu xanh.
Hàn Anh thấy thế trước kinh sợ sau thì cười, không khỏi vỗ tay nói: “Hứa công công thật sự là thần kì!”
Đứng ở trước cửa phòng ngủ “Hàn Anh” Kiều Kiều quỳ gối hành lễ, giọng
nói nhỏ nhẹ: “Quá khen!” Toàn thân mềm mại lẳng lơ, quả thực là khó sao
chép khó họa.
Hàn Anh nhìn “Hàn Anh” giống như soi gương, cực kỳ kinh hãi, chính nàng
thật ra cũng chưa từng ý thức được bản thân mình lại yêu kiều như vậy,
khuôn mặt lập tức hồng lên.
Sau khi thương định lộ trình ngày mai, Vương ma ma một mình đi ra.
Bởi vì Hứa Lập Dương thân phận là thái giám trong cung, không cần đặc
biệt cấm kỵ, đêm hôm đó liền nghỉ trong khách phòng nội viện phía đông
của Hàn Anh.
Ngày thứ hai Hàn Anh đi thỉnh an Thái phu nhân.
Lần này Hàn Bội vẫn ở chỗ cấm túc học lễ nghi, nhưng Hàn Diễm đã đến.
Thấy Nhị phu nhân và Tam phu nhân đang cùng Thái phu nhân thao thao bất
tuyệt đàm luận hôn phối của các nhà quyền quý trong kinh, Hàn Anh liền
kéo Hàn Diễm và Hàn Linh đi qua phòng khách bên cạnh, ba tỷ muội ngồi
trong phòng khách, cùng một chỗ may vá.
Hàn Anh có chuyện trong lòng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, cho nên
một bên dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, một bên vui đùa với Hàn
Diễm: “Tam cô nương có chúng ta có nhân gia, chúc mừng chúc mừng!”
Khuôn mặt thon gầy nhỏ nhắn của Hàn Diễm bỗng dưng đỏ lên, đôi mắt rũ xuống, tiếng như muỗi vằn: “Nhị tỷ tỷ cũng giễu cợt ta...”
Hàn Anh một bên phân tâm nghe Thái phu nhân nói chuyện với người mai mối cho Hàn Diễm ở bên ngoài, một bên cười nói: “Tam muội muội, nghe Thái
phu nhân nói tiểu nữ tế rất anh tuấn!”
Hàn Diễm tuy rằng ngượng ngùng, lại có thể cãi lại rồi: “Anh tuấn bằng
nhị tỷ phu không? Muội còn chưa từng thấy nam tử nào anh tuấn hơn tỷ phu mà!”
Hàn Anh tuy rằng miệng nói: “Muội gặp qua được mấynam tử rồi hả?” nhưng
trong mắt to vui vẻ tràn ra, Phó Tạ thật sự nhìn rất đẹp!
Lúc này một hồi tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, tiếp theo đó là
âm thanh Quản gia Đường Đại Quý bẩm báo: “Bẩm Thái phu nhân, và Đại Phúc của Hầu Gia Đường từ Liêu châu đã trở về, nói có chuyện gấp muốn gặp
người!”
Hàn Anh nghe vậy, trên mặt tuy rằng vẫn cười, nhưng thu liễm không ít,
ngón tay cầm lấy tú hoa châm nhưng không châm được một châm, mà dựng
thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Thanh âm Đường Đại Phúc rất nhanh liền truyền tới: “Thỉnh an Thái phu
nhân, Nhị phu nhân và Tam phu nhân. Bẩm Thái phu nhân, đại phu nhân hôm
nay người đang có thai, nhưng bởi vì trong lòng nhớ thương Nhị cô nương, ngày ngày ăn nuốt không trôi. Trong lòng Hầu Gia nóng như lửa đốt, bởi
vậy chỉ thị nô tài ngày đêm gấp gáp vào kinh đón Nhị cô nương đi Liêu
châu làm bạn với đại phu nhân!”
Thái phu nhân nghe vậy mừng rỡ, trước khỏi cần phải nói, chỉ lo nói: “Được! Tốt lắm!”
Lại vội vàng dặn dò đại nha hoàn Mai Hương: “Nhanh đi gọi Nhị cô nương ra!”
Trên mặt Nhị phu nhân lúc trắng lúc xanh âm tình bất định, sau khi sững
sờ chốc lát liền hỏi Đường Đại Phúc: “Các ngươi có thư của Hầu Gia
không?”
Đường Đại Phúc vội vàng từ trong lòng móc ra một phong thư và một danh mục quà tặng dâng lên.
Thái phu nhân “Hừ” một tiếng, đại nha hoàn Hà Hương vội vàng cười mỉm tiếp thư và danh mục quà tặng đưa cho Thái phu nhân.
Thái phu nhân bỏ qua thư, lại nhìn danh mục quà tặng, cảm thấy mỹ mãn
nói: “đích mạch Hầu phủ xem ra có hi vọng rồi!” tuy rằng bà bất công,
nhưng cũng không muốn phát sinh thêm sự cố, nếu vợ chồng trưởng tử Hàn
Thầm có thể sinh hạ nhi tử, tự nhiên là vô cùng tốt. Đương nhiên, nếu
như nói như vậy, bà phải nghĩ biện pháp đền bù tổn thất cho một nhà thứ
tử rồi.
Nhị phu nhân lo lắng như lửa đốt, thấy thái phu nhân đã sai người đi vào gọi Hàn Anh rồi, bước lên phía trước nói: “Mẫu thân, từ khi đại tẩu có
đại cô nương, đã nhiều năm không có tin tức, sự tình làm sao có thể vội
vã như vậy… Không bằng cân nhắc…”
Thái phu nhân đang muốn nói chuyện, Hàn Anh từ trong phòng đi ra, mắt to bởi vì phẫn nộ mà sáng lóng lánh, chăm chú nhìn Phương thị, giọng nói
cũng có chút cất cao: “Nhị thẩm đây là ý gì? Chẳng lẽ mẫu thân của ta
mang thai đệ đệ của ta, Nhị thẩm không vui? Không muốn ta trở về phụng
bồi cha mẹ? Nhị thẩm muội rốt cuộc có rắp tâm gì?”
Nàng từng bước một đến gần Phương thị, từng tiếng chất vấn.
Phương thị chật vật lui về phía sau mấy bước, tóc mai tán loạn: “Ta, ta không phải ý tứ này…”
Thái phu nhân thấy thế, không muốn sinh sự, liền nói: “a Anh, con mang
người đi thu thập hành lý đi, thu thập xong có thể xuất phát!”
Trong lòng Hàn Anh vui vẻ, đáp “Vâng”, chuyển hướng Thái phu nhân hành
lễ: “Tổ mẫu, trong lòng a Anh nóng như lửa đốt, mất đi lễ nghi rồi!”
Thái phu nhân khoát tay áo: “con đi xuống đi!”
Sau khi rời khỏi Khánh Thọ Đường, Hàn Anh dẫn theo Tẩy Xuân bước nhanh trở về tây viện.