Sau khi xe ngựa ra khỏi thành, Hàn Linh cũng không nằm nữa, nàng xốc áo
ngủ hơi mỏng bằng gấm lên ngồi dậy, đôi mắt sưng đỏ nhìn Hàn Anh đang
đang nhắm mắt dưỡng thần ở đối diện.
Trời chiều màu vàng được bức rèm màu xanh ngăn cách ở bên ngoài, trong
xe ngựa ánh sáng dần dần tối xuống, thế nhưng khuôn mặt Hàn Anh vẫn
giống như sứ trắng non mềm trắng noãn, mày rậm, mi dài cong vút, mũi
cao, bờ môi đỏ tươi... ngũ quan của nàng nếu như tách ra, kỳ thực cũng
không phải đẹp nhất, thế nhưng khi họp lại cùng một chỗ thì lại xinh đẹp như vậy...
Tỷ tỷ đẹp như vậy, cho dù là Hàn Linh cũng không đành lòng nhìn nàng đã bị vấy bẩn...
Hàn Linh cắn cắn bờ môi, nói: “Tỷ tỷ, mẫu thân bà...”
Hàn Anh mở mắt, đôi mắt to trắng đen rõ ràng bình tĩnh nhìn Hàn Linh.
Hàn Linh lấy hết dũng khí nói: “Nhị tỷ tỷ, mẫu thân nói để muội theo sát tỷ, còn đặc biệt dặn dò, nói cho dù trên đường xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, muội cũng phải liên tục đi theo tỷ...”
“Tỷ tỷ muội đẹp như vậy” nàng theo thói quen cắn cắn môi dưới, cảm giác
mình tự mình đoán bừa mẫu thân, thật sự là đại nghịch bất đạo, “Muội cảm thấy có lẽ mẫu thân biết rõ trên đường tỷ sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không, chúng ta bảo người nhà trước hãy dừng xe ngựa lại...”
Hàn Anh suy nghĩ thêm một chút sẽ hiểu được dụng ý của Phương thị, nếu
Thôi phủ thật sự nửa đường cướp nàng đi, Phương thị muốn thừa cơ đoạt
một tặng một, cũng muốn góp Hàn Linh vào. Dung mạo Hàn Linh cũng xem như xinh đẹp, di nương của nàng còn nằm trong tay Phương thị, Phương thị có thể bắt buộc Hàn Linh giành được nhiều thứ hơn...
Nghĩ đến đây, Hàn Anh duỗi tay nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Hàn Linh,
tự nhiên cười nói, đợi Hàn Linh buông lỏng, lúc này mới ôn nhu nói: “Tứ
muội muội, ta sớm có chuẩn bị, muội không cần lo lắng.” Nàng sợ sớm nói
tình huống thật cho Hàn Linh, có lẽ Hàn Linh sẽ nghĩ biện pháp báo tin
cho Phương thị, bởi vậy mới đợi đến lúc ra khỏi thành, tính toán khoảng
cách không xa Chu Tiên trấn, mà Hàn Linh cũng biểu hiện ra đầy đủ thành
ý, lúc này mới nói ra chân tướng để Hàn Linh yên tâm.
Hàn Linh trợn tròn mắt: “... Thật sự?”
Hàn Anh híp mắt điềm mật, ngọt ngào cười: “Thật sự!”
Nàng kéo bức rèm lụa xanh ra một đường nhỏ nhìn ra phía ngoài: “Phía
trước không xa chính là bến tàu của kênh đào Chu Tiên trấn rồi!” PhóTạ
hẹn gặp nàng tại nơi này.
May mắn tỷ tỷ đã sớm có chuẩn bị! Hàn Linh nói ra nửa ngày trái tim rốt
cuộc để xuống, thở phào nhẹ nhỏm một hơi, cả người buông lỏng xuống, lại phát hiện đôi má lành lạnh, thì ra bất tri bất giác lại rơi lệ.
Trời chiều ngày càng ảm đạm, ánh chiều tà tựa như dây lụa kéo dài uốn
lượn trên quan đạo, một người trong trang phục quản gia và ba gia đinh
mặc y phục vải thô màu nâu cỡi ngựa bảo vệ bốn chiếc xe màu xanh dầu hạt cải từ từ chạy đến.Trong tiếng sóng ầm ầm của sông Hoàng Hà, cơ hồ khó có thể nghe thấy tiếng vó ngựa nhỏ từ xa truyền đến. Gia đinh Thôi phủ nằm trong bụi cỏ ven đường thấy toàn bộ tình huống giống như trong miêu tả, dùng ngón tay huýt phát ra một tiếng ô ô.
Thôi Kỳ ẩn thân trong rừng cây nghe thấy âm thanh hi..i...iiii, tâm thần kích động, lúc này liền chia mấy trăm gia đinh mình mang đến làm hai
tốp: “Lâm Hộc dẫn người đánh bọc sườn từ phía nam, Lâm Thước dẫn người
chặn đường từ phía Bắc!” Lâm Hộc và Lâm Thước là một đôi song bào thai,
gần đây mới ở trong đám gia đinh Thôi phủ trổ hết tài năng, rất được
Thôi Kỳ tín nhiệm.
Bị điểm tên Lâm Hộc và Lâm Thước lên tiếng, dẫn theo người của mình cầm theo phác đao cỡi ngựa xông ra ngoài.
Gia đinh mặc y phục vải thô màu nâu của bốn chiếc xe màu xanh dầu hạt
cải đều bị gia đinh Thôi phủ bao vây ở chính giữa quan đạo, vẻ mặt vị
quản gia đứng đầu kinh hoảng quát lớn, Lâm Hộc và Lâm Thước dẫn bọn gia
đinh Thôi phủ đâu vào đấy tiến lên khống chế bọn họ, sau đó yên lặng chờ Thôi Kỳ đến.
Thôi Kỳ đè nén nội tâm hưng phấn xuống, bước nhanh đến phía trước.
Lâm Thước và Lâm Hộc theo sát hắn đi đến phía trước chiếc chiếc xe màu xanh dầu hạt cải thứ nhất.
Bước chân Lâm Thước thấy công tử dừng lại, ngay lập tức tiến lên kéo then cửa ra.
Trong xe ngựa là mấy hòm xiểng mới tinh, nhìn lớn nhỏ bên trong cũng giấu không được mấy người.
Mở ra là các loại quà tặng tương tự như nhau, Thôi Kỳ tiếp tục đi về xe ngựa thứ hai.
Bên trong vẫn là mấy hòm xiểng như trước.
Bước chân Thôi kỳ nhanh hơn đi về cỗ xe ngựa thứ ba, tự mình kéo then cửa ra.
Một thiếu nữ mỹ mạo núp trong ngực một nha hoàn mặc quần áo màu tím thêu hoa run lẩy bẩy.
Thiếu nữ chải tóc hồi tâm kế[1], trên búi tóc cài trâm hồ điệp tơ vàng
điểm phỉ thuý, trường y trên người là ống tay áo nhỏ thêu hoa lan xanh
nhạt và váy dài màu đỏ, đôi mắt dịu dàng dung nhan kiều diễm tư thái yểu điệu, không phải Hàn Anh thì là ai?
[1] Hồi tâm kế
Thôi Kỳ cảm thấy Hàn Anh ôm nha hoàn xấu xí này thật sự chướng mắt, liền nâng chân trái mang giày màu đen lên trên xe, thò người vào túm lấy nha hoàn kia ném xuống đất.
Giọng nói cầu khẩn của thiếu nữ xinh đẹp chỉ có nàng và Thôi Kỳ có thể nghe được: “Không nên! Ngũ công tử không nên!”
Thôi kỳ nghe thấy thanh âm yểu điệu quyến rũ đến tận xương, liền đặt
tiểu mỹ nhân mềm mại vào chỗ ngồi phía trước ôm vào trong ngực.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, tâm thần kích động không thôi, hắn lập
tức có một chủ ý, lập tức dặn dò Lâm Thước Lâm Hộc: “Đi!”
Một đám người cỡi ngựa gào thét rời đi.
Quản gia áo xanh ở lại giả vờ giả vịt dẫn theo ba gia đinh còn lại đuổi
một đoạn, trong miệng hô hào: “Để cô nương chúng ta lại!”
Đợi đám người Thôi phủ không thấy tăm hơi, Quản gia áo xanh chỉ huy xa
phu và gia đinh thu xếp cho nha hoàn này tiến vào trong xe ngựa, quay
đầu ngựa lại theo hướng Biện Kinh chạy đi.
Tốc độ của bọn hắn càng lúc càng nhanh, rất nhanh liền biến mất trong sương mù buổi hoàng hôn.
“Đưa xe ngựa vào trong rừng bạch dương đi, các ngươi ở rừng cây uống
rượu, sau nửa canh giờ hãy tới!” Thôi Kỳ ôm tiểu mỹ nhân vẫn còn giãy
giụa trong ngực xuống ngựa, đi vào xe ngựa đã đặt trước trong rừng cây.
Lâm Thước và Lâm Hộc nhịn cười, chỉ huy gia đinh đi vào rừng cây bên cạnh
Mới vừa ngồi xuống nền cát mép rừng cây, nhiều gia đinh còn chưa kịp bày rượu thịt, liền phát hiện trong rừng cây truyền đến một tiếng thét,
nghe giống như là tiếng của công tử, liền nhất tề cầm theo phác đao đứng dậy, nhao nhao nhìn Lâm Thước Lâm Hộc dẫn đầu.
Lâm Thước Lâm Hộc ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, giống như cũng không thể đoán được âm thanh thét lên này rốt cuộc là do tiểu mỹ nhân phát ra hay công tử phát ra.
Lâm Hộc tương đối vững vàng hơn, chần chờ nói: “Ca, hay là chúng ta đi xem một chút đi!”
Lâm Thước còn chưa nói lời nào, chỉ thấy xuất hiện một bóng dáng màu
xanh nhạt nhảy lên trong xe ngựa, trong bóng chiều lớn tiếng khóc lóc
chạy về hướng sông Hoàng Hà.
Trong lòng Lâm Hộc đếm tới 20, xác định không đuổi kịp cái cái bóng màu
xanh nhạt, lúc này mới nói: “Ca, ta đuổi theo Hàn cô nương, ngươi đi
nhìn công tử!”
Nghe “Phù phù” một tiếng, bóng dáng nhỏ xíu màu xanh nhạt rơi vào trong
dòng nước xiết đang chày cuồn cuộn của sông Hoàng Hà, sau vài cái chìm
nổi liền không thấy tăm hơi.
Lâm Hộc mang theo đám người nhìn nước sông cuồn cuộn bắn lên bọt sóng
trắng xoá, sau nửa ngày sửng sốt mới nói: “Đi nhìn công tử một cái đi!”
Lâm Thước đang trong xe ngựa kiểm tra, thấy Lâm Hộc đi vào, liền nói: “Công tử ngất đi thôi. Phía dưới bị thương.”
Trong lòng Lâm Hộc ngưng đọng lại, ló đầu nhìn nói: “Con gà con còn không?”
“Còn” Lâm Thước giúp Thôi Kỳ che đi quần lụa trắng, “ Chính là bị trâm đâm xuyên qua quần!”
Lâm Hộc: “Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ? Đi sao?”
Lâm Thước kéo xuống vạt áo Thôi Kỳ: “Lúc này không đi thì đợi đến bao
giờ? Nghe nói Tấn Châu Ngọc Sơn có người Chiêm Sơn Vi Vương, chúng ta
tìm nơi nương tựa đi!”
Lâm Hộc suy nghĩ một chút, nói: “Được.”
Lại nói: “Ta đi khuyên bảo các huynh đệ!” vượt qua Hoàng Hà hãy tiến vào Tấn Châu, nếu như đi nhanh cả đêm, ngày mai có thể đến Ngọc Sơn. Đến
lúc đó ở Ngọc Sơn nhập bọn, một mặt thăm dò tình cảm thổ phỉ, một mặt
yên lặng đợi Hậu công tử diệt trừ phiến loạn, cũng là tiện nghi.
Sau một phút đồng hồ, gia đinh chia làm hai nhóm, một nhóm là mấy người
mà Thôi Kỳ thông qua Lâm Hộc Lâm Thước mướn ở bên ngoài, một nhóm là
người hầu ở Thôi phủ.
Người hầu đều tình nguyện lưu lại cứu trợ công tử, Lâm Thước và Lâm Hộc liền dẫn người của mình cỡi ngựa vượt sông rời đi.
Đám người hầu còn dư lại thê thê thảm thảm vội vàng quay xe ngựa đi về Biện Kinh.
Ánh sáng bên trong khoang thuyền càng ngày càng mờ.
Trần Hi trở lại ngồi xuống ghế, bưng ấm trà bích sứ lên, rót đầy hai
chén trà sạch sẽ, mở miệng hỏi Phó Tạ vẫn đang chằm chằm địa đồ: “Rạng
sáng ngày mai tế trời hả?”
Phó Tạ “ừ” một tiếng.
Trần Hi nâng chung trà lên uống một hớp, tập trung suy nghĩ, hỏi vấn
đề thứ hai: “Nghe nói hiền đệ hai ngày này đều chiêu binh mãi mã, không
biết thành quả như thế nào?”
Phó Tạ khó được thành thật: “Binh sĩ mười vạn, ngựa sáu vạn.” Trần Hi
chịu trách nhiệm biên chế và trang bị quân sự cho hắn, cho nên Phó Tạ
không có ý định gạt Trần Hi.
Trần Hi: “...” Phó Tạ có ý tứ là muốn hắn chịu trách nhiệm kiếm bốn vạn quân ngựa?
Phó Tạ hướng theo mục tiêu Trần Hi đi, trong lòng lặng lẽ tìm cách.
Hôm nay hắn đầu đội khăn sa màu đen, trên người mặc trung y màu trắng và trường bào gấm cổ tròn thêu hoa văn bằng chỉ bạc mà Hàn Anh làm cho
hắn, eo đeo đai lưng màu đen, cả người cao gầy nho nhã ngọc thụ lâm
phong.
Sau khi Trần Hi ngồi xuống ghế đối diện, Phó Tạ cầm chén trà trước mặt
lên uống một hơi cạn sạch, dư vị Thiết Quan Âm lan ra trong miệng hắn,
làm cho lòng hắn càng thêm trầm tĩnh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Hi nghiêm nghị, Phó Tạ luôn luôn xảo trá cẩn thận, đây là lần đầu tiên hắn uống nước trà của Trần Hi, chi tiết nho
nhỏ này có hàm ý là trong lòng luôn luôn muốn lấy lòng Phó Tạ.
Phó Tạ buông chén trà, mắt phượng trong trẻo lạnh lùng nhìn Trần Hi: “Ta chỉ muốn hai vạn ngựa. Còn lại ta có thể dùng ngựa chiến tự nuôi
dưỡng.”
Trần Hi: “...”
Mắt phượng Phó Tạ thâm thúy, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, không hề chớp mắt nhìn Trần Hi, chờ nhìn thành ý hợp tác của Trần Hi.
Trần Hi rũ mắt xuống, một lát sau giương mắt nhìn Phó Tạ: “Được!” Vì gia tộc của ta, vì thành tổ ong này của Đại Chu, ta nguyện ý đại biểu toàn
bộ Trần thị ở Biện Kinh, và đại biểu tổ chức Liêu Lương mờ mờ ảo ảo là
ngươi đứng chung một chỗ, cùng chung mưu đồ thiên hạ này.
Sau đó, một trận thắng bại.
Mắt phượng Phó Tạ lạnh lùng, môi mỏng khẽ mím. Đúng là hắn muốn từng
bước một kéo Trần thị vào tổ chức Liêu Lương tranh đấu cùng Thôi Thành
Trân, khiến Trần thị càng lún càng sâu, không cách nào quay đầu lại.
Sau khi Ký kết hiệp ước, Phó Tạ không thèm phản ứng đến cõi lòng đầy tâm sự của Trần Hi, đội nón áo choàng gấm màu xanh đậm lên bước nhanh ra
mui thuyền đón Hàn Anh.
Thấy Phó Tĩnh mang người đón xe ngựa Hàn Anh, Phó Tạ đứng trên boong
thuyền, mắt phượng mềm mại biến thành gió xuân, lạnh lùng vừa rồi không thấy tăm hơi, a Anh bướng bỉnh đã đến rồi!