Editor: Minh DiệuBeta: Mặc Quân Dạ “Người yên tâm đi mà, sư phụ của ta rất là lợi hại!” Phong Nhã Ngọc tự hào nói. Phương di nương nghe vậy chỉ có thể cười khổ một tiếng: “Hai ngày nay không chỉ có trong cung phái người đến, nagy cả gia tộc Bố Cát Nhĩ, phủ An Quốc Công, thậm chí công chúa Anh Dạ cũng đích thân tới đây nữa, hầy, ta cũng không thể xem như không thấy bọn họ được.” “Những người này, nếu như sư phụ muốn gặp thì tự nhiên người sẽ đi gặp thôi.” Phong Nhã Ngọc ăn nốt một viên sủi cảo nhân tôm cuối cùng, thỏa mãn tựa người trên lưng ghế. “Ý của ngươi là sư phụ không muốn gặp ta ư?” Vào lúc y đang cảm thán đời người thật tốt đẹp, một thanh âm trong sáng của thiếu niên đột nhiên vọng vào từ bên ngoài, tiếp theo, thân ảnh cao quý anh tuấn của một thiếu niên lập tức xuất hiện ngay cửa. Người này mặc một thân áo da màu xám tinh xảo, trang sức đuôi chồn tuyết màu đen từ trên bả vai rủ xuống eo, da giày màu đen giẫm lên mặt đất phát ra từng hồi thanh âm lộp cộp, trong tay còn nắm một thanh kiếm, thoạt nhìn rất giống tộc nhân của những bộ tộc thợ săn vừa đi săn thú trở về. “Ngươi là ai?” Phong Nhã Ngọc ngẩng đầu đánh giá vị thiếu niên cao quý kia, tựa hồ cảm giác được mình đã gặp người này ở đâu rồi. “Còn ngươi?” Đối phương dường như cũng cảm thấy người trước mặt có chút quen mắt, cũng bắt đầu nghiêm túc đánh giá đối phương. Hai mắt Phong Nhã Ngọc sáng lên, lập tức nhớ ra người này chính là Lạc Lạc thiếu gia của gia tộc Bố Cát Nhĩ! Ngày đó, lúc còn ở Huy kinh, Quyền vương cũng đã từng tự mình gặp gỡ hắn, mà lúc đấy Phong Nhã Ngọc cũng trùng hợp ở đó! Vì sợ bị nhận ra, Phong Nhã Ngọc vội vàng đứng lên, nhẹ giọng ho khan một tiếng: “Khụ, sư phụ đang bế quan tu luyện, không muốn bất kỳ kẻ nào quấy rầy, mời ngươi tới vào ngày khác đi!” Cũng may lúc trước y không thích đi theo Quyền vương tham gia mấy loại hoạt động như thế kia, cho nên lúc đó cũng chỉ lộ mặt một cái rồi nhanh chóng rời đi, không có tiếp xúc nhiều với vị Lạc Lạc thiếu gia này, bằng không, ngày hôm nay y có thể giấu được sao? Lạc Lạc quả thực không nhớ ra đã gặp người này ở nơi nào, lại thêm bị lời này của y kích thích, mày kiếm liền nhíu lại: “Ai là sư phụ của ngươi?” “Quận chúa Bắc Nguyệt chính là sư phụ của ta!” Thấy người này hình như không nhớ được mình, Phong Nhã Ngọc liền lớn mật nói chuyện. “Nói bậy! Nếu như vậy tại sao trước đây ta lại không biết?” Lạc Lạc nóng nảy rồi, tên thiếu niên trước mắt này cũng thuộc dạng mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, trăm phần trăm là một tên quý công tử được nuông chiều từ nhỏ, từ bé đến lớn chắc chắn chưa từng chịu khổ, một người như vậy sao có thể trở thành đồ đệ của sư phụ được chứ? Hắn lại không biết rằng, trong đầu Phong Nhã Ngọc cũng đang có một ý tưởng tương tự. Chỉ có điều, nếu thật sự so sánh, Phong Nhã Ngọc quả thật hơi kém hơn Lạc Lạc một chút. Tuy từ nhỏ đến lớn Lạc Lạc luôn được mọi người vây quanh nhưng hắn vẫn thường xuyên lén trốn đi rèn luyện chung với đám dong binh. Cũng nhờ ý nghĩ thông minh linh hoạt này mà hắn thường hay được các trưởng lão trong gia tộc Bố Cát Nhĩ khen ngợi. Phong Nhã Ngọc lại khác, y hoàn toàn là một đóa hoa được nuôi trong nhà kính, lại thêm sự cưng chiều vô hạn Nhã hoàng hậu, tất cả những thứ này đều khiến y không thể nhận thức rõ được về thế giới chung quanh. “Sư phụ ta thu đồ đệ thì mắc mớ gì tới ngươi, tại sao phải cần ngươi biết?” Phong Nhã Ngọc bất mãn nói. Lạc Lạc lập tức đáp lại: “Ta chính là đồ đệ đầu tiên của sư phụ, nói thật đi, ngươi là từ nơi nào chạy tới?” Phong Nhã Ngọc mở to hai mắt nhìn Lạc Lạc, bày ra một bộ dáng chấn động không thôi, Lạc Lạc thấy vậy bèn đứng đó, chờ xem người này sẽ bày ra cái cớ gì. Hắn đợi một hồi lâu, chỉ thấy Phong Nhã Ngọc đột nhiên vui sướng chớp chớp mắt, hô một tiếng: “Sư huynh!” Gương mặt của Lạc Lạc lập tức đen sì: “Ai là sư huynh của ngươi?” “Sư phụ đã từng nói qua rất nhiều lần, người bảo sư huynh tuy còn nhỏ nhưng lại thông minh hơn người, vừa chăm chỉ lại vừa hiếu học, hôm nay rốt cục có thể gặp được sư huynh, Tử Diệu thật sự rất vui vẻ!” “Hử? Sư phụ thật sự nói như vậy sao?” Mây đen trên gương mặt của Lạc Lạc lập tức tiêu tán, hắn đột nhiên cảm thấy thiếu niên trước mắt này thật thân thiết, cho nên vô cùng phấn khởi hỏi: “Sư phụ còn nói gì nữa không?”