“Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ! Ngươi không thể có chút tiền đồ hơn được sao?” Vừa mới đi vào liền thấy một màn như vậy, công chúa Anh Dạ không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Cái tên thiếu niên gọi là Tử Diệu này, mặc dù nhìn thì đơn thuần nhưng ít ra vẫn thông minh hơn cái tên Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ đần thối nào đó.
Phong Nhã Ngọc vừa nhìn thấy nàng liền vội vàng trốn ra sau lưng Lạc Lạc, lần trước khi nàng đến, hắn thiếu chút đã bị nàng đánh cho một trận! Quả nhiên, nữ nhân xinh đẹp đều không trêu vào.
“Ta chỉ muốn nói với tiểu sư đệ vài câu thôi mà.” Lạc Lạc nói, quả nhiên đã kéo gần khoảng cách với Phong Nhã Ngọc: “Tử Diệu, sư phụ vẫn chưa thể xuất quan sao?”
“Đúng thế! Đại khái còn phải chờ thêm vài ngày nữa!” Phong Nhã Ngọc vội vàng trả lời.
Công chúa Anh Dạ lạnh lùng nói: “Ngươi đi nói với nàng, Hi Hòa cô cô không quản nghìn dặm xa xôi trở về gặp nàng, hỏi nàng rốt cục là gặp hay không gặp!”
Phong Nhã Ngọc ngây ngẩn cả người, hắn không biết Hi Hòa cô cô là ai, thế nhưng dựa vào vẻ mặt của công chúa Anh Dạ mà đoán, xem ra người này không dễ chọc chút nào.
“Công chúa đừng nóng giận, để cho Tử Diệu đi hỏi một chút là được rồi.” Thấy sự tình có vẻ không ổn, Phương di nương vội vàng đứng ra hòa giải, bà vỗ vỗ đầu Phong Nhã Ngọc, ý bảo hắn đi vào hỏi thử xem.
Phong Nhã Ngọc gật đầu, lập tức chạy ra ngoài, trùng hợp gặp được A Lệ Nhã vẫn luôn canh giữ trước cửa Lưu Vân Các: “A Lệ Nhã, sư phụ đã xuất quan chưa?”
“Sắp rồi!” A Lệ Nhã ngẩng đầu, thấy Lạc Lạc cùng công chúa Anh Dạ đều ở đây, gương mặt nàng lập tức đỏ bừng lên, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Công chúa Anh Dạ liếc nàng một cái, giọng điệu tuy có phần không tốt nhưng vẫn chứa đựng một chút quan tâm: “Nàng ta không có việc gì phải không?”
“Mọi thứ đều tốt cả.” A Lệ Nhã cẩn thận nói.
“Nói cho nàng ta biết, ngày mai Thái hậu có tổ chức gia yến trong cung Dực Tường để đón gió tẩy trần cho Hi Hòa cô cô, nàng ta muốn tới thì tới!” Nói xong, công chúa Anh Dạ lập tức xoay người đi ra ngoài.
Lạc Lạc cũng chỉ đành theo sau.
“Công chúa gì mà chua ngoa muốn chết!” Phong Nhã Ngọc bĩu môi nói một câu, sau đó quay sang hỏi A Lệ Nhã: “Ngày mai sư phụ có thể xuất quan chưa? Đã qua vài ngày rồi mà.”
A Lệ Nhã cười rộ lên, bên má ẩn hiện một cái lúm đồng tiền đáng yêu: “Sắp rồi, ngươi gấp cái gì chứ?”
Vừa nói, nàng vừa lấy một ít thức ăn trở lại Lưu Vân Các.
Mà lúc này, ở Lưu Vân Các.
Từng tia hắc khí như có linh hồn nối đuôi nhau bay lượn trong phòng, mỗi khi bọn chúng xẹt qua, vết tích lưu lại chính là từng đạo phù chú phức tạp.
Một con rồng toàn thân tuyết trắng luẩn quẩn trong phòng, trong miệng còn ngậm một khối cổ ngọc màu đen, mà những tia hắc khí đó đều bay ra từ mảnh ngọc này.
Lấy thân rồng làm trung tâm, hắc khí cứ thế tuôn ra ào ạt, sau một lát, một gương mặt thanh lệ thoát tục đột nhiên lộ ra từ trong đám khí đen, đôi mắt nàng nhắm lại, hai hàng lông mi dài như cánh quạt khe khẽ rung động.
Trên mi tâm của nàng mơ hồ hiện lên một hoa văn hình ngọn lửa, khi ánh sáng đỏ rực trên hoa văn chợt lóe, nàng hơi nhíu mày một chút.
“Chúc mừng chủ nhân, Hỏa Chi Chú Ấn đã xuất hiện rồi!” Hồng Chúc vui mừng nói.
[Hỏa Chi Chú Ấn: lời nguyền của lửa]
Hoàng Bắc Nguyệt nhắm chặt hai mắt, ngay khi Hỏa Chi Chú Ấn xuất hiện, nàng có thể cảm nhận được tất cả nguyên khí hỏa thuộc tính ở bốn phía xung quanh không ngừng tiến vào trong thân thể nàng.
Phù nguyên vừa mới hình thành lớn hơn lúc trước gấp mấy lần, giờ phút này nó đang thong thả xoay tròn, thoải mái tiếp thu nguyên khí hỏa thuộc tính đang mãnh liệt tiến đến!
Nóng quá!
Vô cùng khô nóng!
Mồ hôi trên trán bắt đầu tuôn ra ào ạt, thế nhưng nguyên khí hỏa thuộc tính vẫn hung mãnh tiến vào cơ thể nàng, dần dần, tốc độ xoay tròn của phù nguyên càng lúc càng nhanh, màu sắc của nó cũng bởi vì hỏa nguyên khí quá dư thừa nên đã biến thành màu đỏ rực!