Editor: Minh DiệuBeta: Mặc Quân Dạ “Không ngờ đường đường là Mặc Liên tôn thượng mà cũng có lúc nói dối nha!” Mạnh Kỳ Thiên cười rộ lên, trong nụ cười lại không hề có ý cười nhạo. Hắn chỉ cảm giác được hôm nay mình đã nhìn thấy một mặt khác của Mặc Liên, hoàn toàn không có chút gì giống với thiếu niên máu lạnh vô tình lúc trước cả. Mặc Liên có chút chán nản cúi đầu, thật sự dễ bị nhìn ra như vậy sao? Mạnh Kỳ Thiên vỗ vỗ bờ vai hắn, khoảng cách giữa hai người nam nhân bỗng chốc đã trở nên thân mật hơn rất nhiều. Mạnh Kỳ Thiên lớn tuổi, lại học xa trông rộng, chuyện gì cũng biết, bởi vậy nhanh chóng lôi kéo Mặc Liên cùng nhau ngồi xuống nói chuyện về nữ nhân. “Nữ nhân ấy mà, bọn họ là một loại sinh vật luôn cần được bảo vệ!” Mạnh Kỳ Thiên chậm rãi nói.[Dạ: *nhớ đến hình ảnh uy vũ của Nguyệt tỷ* *rùng mình*] Trong đầu Mặc Liên lập tức hiện ra hình ảnh uy phong lẫm lẫm của Hoàng Bắc Nguyệt khi khống chế Băng Linh Huyễn Điểu cùng với thần sắc cao ngạo lạnh lùng của nàng… Cái này mà còn cần được “bảo vệ” sao!? Vừa nghĩ như thế, tình cảnh khi nàng bị thương, suy yếu dựa người vào trong lồng ngực của hắn lại đột ngột hiện lên trong đầu, điều này khiến Mặc Liên nghiêm túc gật gù, ừm, Mạnh Kỳ Thiên nói rất đúng! “Các nàng còn thích nghe người ta khen ngợi mình.” Mạnh Kỳ Thiên tiếp tục nói. Mặc Liên lại tiếp tục nhớ tới lần trước khi mình khen Hoàng Bắc Nguyệt đẹp, nàng ấy đã cười rất vui vẻ, ừm, Mạnh Kỳ Thiên nói rất đúng (x2)! Mạnh Kỳ Thiên không chút keo kiệt đem kinh nghiệm nhiều năm dốc túi truyền thụ cho hắn, mặc dù phần lớn chỉ là những tri thức lý luận trên sách, không có bao nhiêu kinh nghiệm thực tế, thế nhưng đối với một người ngây thơ đơn thuần như Mặc Liên mà nói, đây đã là một loại cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi. Chờ Hồng Liên tắm giặt sạch sẽ trở về, nàng ngoài ý muốn phát hiện hai người kia đang hòa thuận vui vẻ ngồi nói chuyện phiếm với nhau… Nàng đang nằm mơ phải không? “Mạnh Kỳ Thiên! Các ngươi đang làm gì thế?” Hồng Liên lớn tiếng hỏi. “Đây là việc riêng của nam nhân chúng ta.” Mạnh Kỳ Thiên nhìn thoáng qua Mặc Liên, thấy trên mặt hắn có chút trốn tránh, trong lòng y liền cảm thấy nghi hoặc. Trong mắt y, nữ tử mà Mặc Liên có thể tiếp xúc trong mấy năm nay cũng chỉ có một mình Hồng Liên mà thôi, tuy rằng bình thường hắn luôn tỏ vẻ khinh thường lạnh lùng với nàng, nhưng cách cư xử như vậy mới phù hợp với tính cách của Mặc Liên chứ. Năm năm trước, khi chuẩn bị rời khỏi Nam Dực Quốc, Mặc Liên đã từng không kềm được vuốt vuốt khuôn mặt của Hồng Liên, cử động kia làm cho y rất bất ngờ. Nam hài tử ở độ tuổi này thường hay ngượng ngùng, hắn càng thích một nữ hài tử bao nhiêu thì lại càng không dám tới gần nàng. Chẳng lẽ, Mặc Liên thật sự có ý với Hồng Liên? Mạnh Kỳ Thiên trên thông thiên văn dưới tường địa lý, trên trời dưới đất không có gì là không biết, chỉ có một thứ duy nhất mà hắn không am hiểu, đó chính là lòng người.********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều ********* Phủ Trưởng công chúa. Trong nhà ăn, Phương di nương lo lắng hỏi Phòng Nhã Ngọc đến lần thứ n: “Rốt cục Nguyệt nhi làm sao vậy? Sao nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn chưa thấy nàng đi ra ngoài, Lưu Vân Các bên kia canh phòng lớp lớp, ngay cả ta cũng không được vào.” “Phương di nương, người cứ yên tâm đi, sư phụ ta đang tu luyện trong đó, người cũng biết mà, lúc Triệu hoán sư đột phá một cấp bậc thì khổ tu mấy ngày mấy đêm cũng là chuyện bình thường, hơn nữa trong khoảng thời gian đó tuyệt đối không thể bị quấy rầy!” Phong Nhã Ngọc nhồm nhoàm nhai thức ăn, cũng lặp lại câu trả lời trên lần thứ n. Sư phụ để hắn ở lại đây chính là vì muốn dùng hắn để trấn an Phương di nương cùng những người khác trong phủ, còn bọn A Tát Lôi thì đang canh giữ ở xung quanh Lưu Vân Các làm hộ pháp cho sư phụ! “Nói thì nói như vậy, thế nhưng tuổi của nàng vẫn còn quá nhỏ, tu luyện vất vả quá liệu có khiến thân thể mệt mỏi hay không?” Mỗi ngày Phương di nương đều chuẩn bị thật nhiều thuốc bổ để khi Hoàng Bắc Nguyệt đi ra có thể bồi bổ lại thân thể. Nào ngờ, bà đợi một ngày lại một ngày mà nàng vẫn chưa xuất hiện, đống thuốc này chỉ đành chui vào bụng Phong Nhã Ngọc mà thôi. Cho nên dù chỉ mới trôi qua vài ngày, người nào đó đã được nuôi thành một tên nhóc mập mạp.