Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Rõ ràng nàng có gọi người phía trước cũng không nghe, cho nên thiếu nữ hổn hển chạy theo hét to vài tiếng.
Mặc Liên.......
Thiên Đại Đông Nhi nghe thấy cái tên này, liền cố gắng vùng vẫy một chút.
Chi Chi hiểu được ý muốn của nàng, vội vàng trèo lên một thân cây, nhìn xung quanh, không sợ chết kêu ‘chi chi nha nha’ thật to.
“Âm thanh gì vậy?” Hồng Liên ở xa xa dừng chân lại, nghiêng tai nghe ngóng một chút, sau đó nhìn về phía Mạnh Kì Thiên, chờ hắn xác định.
Mạnh Kì Thiên trầm ngâm suy nghĩ một chút, nói: “Chức mộng thú.”
Hồng Liên liếm môi một chút, tà ác, nói: “Đúng lúc ta đang không vui, để cho ta gặp người của Tu La thành, xem ta thu dọn bọn chúng!”
Nói xong, liền bước về phía trước, Mạnh Kì Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, cũng bước theo sau nàng.
Hai người mới đi được vài bước, Mặc Liên đang đi hướng ngược lại bỗng nhiên xẹt qua người bọn họ đi lên phía trước, vạt áo màu đen chớp mắt đã biến mất.
Hồng Liên ngây người một chút, hô lớn: “Mặc Liên thối! Ngươi lại muốn làm trò quỷ gì?”
Mặc Liên không đáp lại, hắn bay nhanh đến chỗ Chi Chi, ở trên cây kia, tay duỗi ra, liền chộp lấy Chi Chi đang sợ hãi muốn chạy trốn.
“Chi nha chi nha ——” Chi Chi sợ tới mức kêu nhảm, tay chân giãy dụa muốn thoát, răng nanh run lập cập va vào nhau.
Mặc Liên xoa xoa đầu Chi Chi một chút, nghiêng đầu, môi mấp máy, chạm rãi nói: “Chi Chi.”
Chi Chi sợ tới mức hồn phi phách tán ngẩng đầu, thấy là Mặc Liên, còn mở miệng gọi tên nó, hai mắt mở thật to ra nhìn, nhưng cũng không còn sợ hãi như lúc nãy.
Nó đi theo Hoàng Bắc Nguyệt, cũng rất nhiều lần gặp qua Mặc Liên, cho nên đối với hắn có chút quen biết, thấy khuôn mặt quen thuộc, Chi Chi liền khua tay múa chân ‘chi chi nha nha’ nói cái gì đó.
Đương nhiên Mặc Liên nghe không hiểu, hắn cũng không nhìn thấy Chi Chi ra hiệu, nhưng ở gần cạnh có hơi thở của linh thú, hắn vẫn nhạy bén cảm nhận được, nguyên khí thổ thuộc tính đang dao động hắn cũng cảm nhận được một chút.
Hai mắt không nhìn thấy, tự nhiên sẽ có cách khác để ghi nhớ mọi thứ.
Hắn mang theo Chi Chi từ trên cây nhảy xuống, dựa vào hơi thở đi đến trước mặt Thiên Đại Đông Nhi.
Cự Tê Giáp Long thấy người đến là Mặc Liên, tức giận gầm nhẹ một tiếng, cúi người xuống, muốn đem Thiên Đại Đông Nhi nhanh chóng bảo vệ, nhưng lại bị nàng lắc đầu ngăn cản.
“Cứu, cứu nàng.........” Thiên Đại Đông Nhi quỳ rạp trên mặt đất, nắm chặt lấy đá vụn và bụi đất, vừa nói khoé miệng cũng chảy ra thật nhiều máu.
Giọng nói này hắn có biết, quan trọng là … Hắn nhận ra Chi Chi, nó là chức mộng thú bên người Hoàng Bắc Nguyệt.
“Ai?” Giọng nói lãnh đạm, ngắn gọn.
Thiên Đại Đông Nhi nghĩ đến việc hắn là người của Quang Diệu điện, với địa vị của hắn rất khó cùng Tu La thành trực diện đối mặt, liền nói: “Đi tìm Phong Liên Dực nói cho hắn biết, Hoàng Bắc Nguyệt...... Ở Tu La thành!”
Khuôn mặt lạnh nhạt của Mặc Liên đột nhiên có chút thay đổi, lạnh giọng hỏi: “Cái gì?”
Thiên Đại Đông Nhi khóc lóc nói: “Sau khi chúng ta đi vào thì gặp phải Vị Ương, nàng bảo ta đi trước tìm cứu viện, nhưng mà nàng.......”
Nàng còn chưa kịp nói xong, ở trước mặt xẹt qua một cơn gió, sau đó ngẩng đầu lên, nam nhân một khắc trước còn ở trước mặt nàng, thoáng cái đã không thấy bóng dáng
Thiên Đại Đông Nhi nhìn xung quanh trái phải, ngay cả Chi Chi cũng không nhìn thấy, trong tầm mắt mơ màng, chỉ có thể nhìn thấy Hồng Liên và Mạnh Kì Thiên đang đi tới.
Hồng Liên thấy nàng liền nhíu mày: “Nha đầu này nhìn mặt rất quen!”