Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Mạnh Kì Thiên là người có tiếng gặp qua ai là không thể quên được, trí nhớ kinh người, liếc mắt một cái nhìn Thiên Đại Đông Nhi, lập tức nhớ tới nha hoàn của Hoàng Bắc Nguyệt năm năm trước suýt chút nữa bị Hồng Liên giết chết, hơi nhíu mày do dự: “A?! Không phải nàng đã chết rồi sao?”
Tính tình của Hồng Liên kiêu ngạo, người có thể để nàng nhớ được không nhiều lắm, năm đó Đông Lăng bị ném cho quái điểu chín đầu tha đi, cũng không cần đến nàng ra tay giết, một nhân vật nhỏ bé như vậy nàng làm sao có thể nhớ rõ.
Hơn nữa đã trải qua năm năm, một tiểu nha đầu bây giờ trưởng thành, khuôn mặt ít nhiều cũng có chút thay đổi, nên nàng lại càng không có ấn tượng.
“Mạnh Kì Thiên, ngươi biết nha đầu kia? Cũng được, nhìn rất khá, không phải là tình nhân cũ đấy chứ?” Hồng Liên có chút trêu chọc cười lớn, dù sao cũng không biết Mặc Liên đã chạy đi đâu, nàng cũng không biết làm gì.
Mạnh Kì Thiên thản nhiên cười cười, không trả lời Hồng Liên, chỉ nhìn Thiên Đại Đông Nhi và Cự Tê Giáp Long ở bên người nàng để đoán thực lực.
Thực Lực của hắn so với nàng mạnh hơn, cho nên có thể đoán chính xác sức mạnh của nàng, sau khi đoán ra lại ‘a’một tiếng: “Thất tinh.”
Hắn vẫn nhớ rõ năm năm trước lúc gặp nha đầu này, đến cả nhất tinh cũng chưa có, hơn nữa cơ thể suy yếu, nguyên khí bên trong cũng rất hỗn loạn.
Không thể ngờ được trong thời gian năm năm ngắn ngủn, lại có thể tăng đến thất tinh, cho dù ăn Tẩy Tủy Đan, tốc độ tăng tiến nhanh như vậy, cũng quá kinh người!
“Thất tinh triệu hoán sư?” Hồng Liên không để ý chút nào, cấp bậc này đối với nàng mà nói, giống như con kiến yếu ớt vậy, một chút hứng thú muốn ra tay với nàng cũng không có.
“Xem ra, cũng không sống lâu nổi nữa, ngay cả cơ hội đánh lại cũng không có, vô vị.” Nàng bĩu môi xoay người rời đi, nàng đi được một đoạn quay đầu lại nói “Này, Mạnh Kì Thiên, ngươi còn không mau đi? Ta đi tìm Mặc Liên, trong rùng rậm như thế này hắn đi một mình chắc chắn không ra ngoài nổi.”
“Ừ.” Mạnh Kì Thiên nhìn thoáng qua Thiên Đại Đông Nhi, rồi xoay người đuổi theo Hồng Liên, đi được vài bước lại lui xuống, từ trong nạp giới lấy ra một cái bình nhỏ, đưa đến trước mặt nàng, nói “Không phải thương hại ngươi, chỉ là không muốn sau này mất đi một cao thủ.”
Ném cái chai, Mạnh Kì Thiên bước đi, Thiên Đại Đông Nhi nhặt lên, ý nghĩ muốn sống mạnh mẽ thúc giục nàng, giờ khắc này, cho dù đây là độc dược nàng cũng uống!
************* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *************
Trong phòng giam âm u tràn ngập mùi máu tươi, trong bóng đêm có mấy ngọn nến cháy, khiến cho nơi này đã tối tăm càng trở nên lờ mờ đáng sợ.
“Ô.......” một tiếng rên đau đớn bị kìm nén ở trong ngục vang lên, đá phát sáng chiếu ra một tia ánh sáng yếu ớt.
Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào Tiểu Hổ, xé rách phần quần áo ở trên bụng ra, dùng đan dược có thể khử trùng hoà với nước, sau đó vẩy lên trên miệng vết thương.
Thuốc khử trùng ở mọi thời đại đều nhức nhối giống nhau, so với lúc bị đánh thương còn đau hơn mấy lần!
Cũng may nàng ở trong Phù Quang rừng rậm có rất nhiều dược liệu, luyện chế được rất nhiều thuốc trị thương rất tốt, có thể giúp cầm máu hạ nhiệt rất nhanh.
Trong miệng ngậm quần áo dính máu, tự nàng ra tay xử lý vết thương giống như xuyên thủng bụng của nàng, đau, vẫn còn trong giới hạn nàng có thể chịu đựng được, nhưng trên trán vẫn chảy rất nhiều mồ hôi.
Tiểu Hổ ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại dùng đầu cọ xát vào bả vai nàng, trong giới thần thú, tuổi của Tiểu Hổ được coi là rất nhỏ, giống như đứa trẻ năm tuổi vậy, có những lúc không hiểu chuyện, nhưng đôi khi lại rất thân thiết.