Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
“Quân Ly ca ca, nếu đau đớn như vậy, vì sao còn tìm đủ mọi cách để có được thứ này? Huynh không có huyết mạch của hắn, tu luyện phù chú thuật thì sẽ bị cắn nuốt mất tinh thần, chẳng lẽ huynh không sợ tà khí xâm nhập sẽ biến thành ma thú sao? Huynh là thần thú!”
Âm Hậu nhìn bộ dạng đau đớn của hắn lúc này, bỗng nhiên ôm mặt khóc lớn lên.
Linh Tôn cầm lấy ta Âm Hậu, đau đớn cực độ nói: “Ta cam tâm tình nguyện!”
Nước mắt Âm Hậu chảy xuống, khuôn mặt xinh đẹp ướt nhẹp, nghẹn ngào nói: “Ta, ta hiểu được.”
Một lúc lâu sau, cơn co rút mạnh mẽ kia cũng dần dần yếu bớt, nhưng Linh Tôn cũng bị tra tấn, giày vò đến mức mặt tái nhợt, không còn một tia huyết sắc, yếu ớt dựa vào thân rắn của Huyền Xà Âm Hậu.
“Giáng Tuyết, vị trí Vương của Tu La thành không thể bỏ trống lâu.” Giọng hắn khàn khàn nói.
Huyền Xà Âm Hậu hít cái mũi một cái, mới nức nở uất ức nói: “Nhưng Dực, nó không chịu nghe lời của ta, nếu ép buộc nó đoạn tình tuyệt ái, ta, ta không đành lòng.......”
“Muội không đành lòng thì sao? Trên đời này, chỉ có một người là hắn thừa hưởng dòng máu của Tu La thành.” Linh Tôn suy yếu nói, vừa mới cắn nuốt phù nguyên của Hoàng Bắc Nguyệt, hắn cần một thời gian để khôi phục.
“Có một số việc, đã quyết định thì nên làm cho nhanh, hắn phải đoạn tình tuyệt ái, lên làm Tu La vương! Không ai có thể thay thế hắn.”
Huyền Xà Âm Hậu cắn môi hồng nhuận, nước mắt tuôn rơi xuống, nói “Chỉ hi vọng sau này nó không hận ta.”
“Hận?” Linh Tôn có chút thê lương nói “Đoạn tình tuyệt ái, đến cả yêu cũng không có, làm sao hận?”
Huyền Xà Âm Hậu hít vào một ngụm khí, nói: “Nếu như vậy, không phải ngay cả ta hắn cũng.......”
Linh tôn chậm rãi nhắm mắt lại, môi hơi hơi mấp máy, giọng nói giống như đang thở dài, nói “Đây là....... Số mệnh.......”
**************** Bắc Nguyệt Hoàng Triều *****************
Thiên Đại Đông Nhi hốt hoảng chạy ra khỏi Tu La thành, nhờ có sự giúp đỡ của Chi Chi, nàng cũng không bị lâm vào ảo cảnh, cho nên một đường đi ra rất thuận lợi!
Lúc ra khỏi hang động âm u tăm tối kia, sắc trời bên ngoài cũng có chút tờ mờ sáng, chân trời một tầng đỏ hồng hiện lên, trong không khí mang theo một chút cảm giác trống vắng.
Thiên Đại Đông Nhi mang theo vết thương trên người, bị Vị Ương đâm một kiếm cũng không nhẹ, dọc đường chạy nàng mất không ít máu, nhưng nàng vẫn cố nén xuống, ép buộc mình phải tỉnh táo.
Ôm Chi Chi trong ngực, Cự Tê Giáp Long chạy qua đất bằng, khiến đất núi rung chuyển từng đợt, vùng lân cận đều là cây cối rậm rạp, vùng này rất hoang vu, người ở cũng thưa thớt, càng gần Tu La thành thì càng ít người.
Ở trong rừng di chuyển hồi lâu, Thiên Đại Đông Nhi cũng có chút không thể gắng gượng được, cố gắng mở to mắt, liên tục lắc đầu, nhưng cũng không thể nhìn rõ được phía trước.
Bỗng nhiên dưới chân Cự Tê Giáp Long như vấp phải cái gì đó, cơ thể to lớn lay động, Thiên Đại Đông Nhi ở trên vai nó ngã xuống!
Ngay cả cảm giác đau cũng không cảm thấy, nàng vùng vẫy một chút, muốn đứng lên, nhưng cố gắng thật nhiều lần cũng không đứng nổi.
Chi Chi từ trong ngực nàng chui ra, hai tay nhỏ nhỏ lôi nàng lại, muốn kéo nàng lên, nhưng nó nhỏ như vậy như vậy làm sao có thể nâng nàng dậy được?
Đúng lúc này, từ xa truyền đến vài âm thanh nho nhỏ, là giọng nói của một thiếu nữ.
“Nơi quái quỷ này có cái gì tốt mà lại tới đây? Mặc Liên, này! Ngươi đừng chạy lung tung có được không vậy?”