Tôi là Tôn Yên, cháu của Tôn Tẫn đây, nếu tiên trưởng kêu đặng chú tôi ra cho tôi
thấy mặt, và người phá trận bữa trước là Lý Tòng ra đây đặng tỏ cùng tôi cho minh
bạch, rồi tiên trưởng đặt tôi ra khỏi trận thì tôi về đâu". Tần Mãnh cười rằng: "Mi
muốn thấy chú mi, thì hãy xem giữa tòa thổ sơn kia, chú mi bị chôn nơi dưới ấy".
Tôn Yên nói: "Chú ta tài hay dời non đổi biển, có lẽ đâu một cái tòa thổ sơn nho nhỏ
há đi đè nặng chú ta sao? Mi chớ gạt ta" Tần Mãnh nói: "Mi đâu rõ vật báu của đạo
tiên ta, hòn núi ấy vốn là kim sa hóa ra đó, tuy có phép ngũ độn tam sát đi nữa cũng
chẳng ra khỏi đặng, còn Lý Tòng lúc đánh phá trận chẳng có đi ngang phần đất ta
giữ nên ta không biết, tưởng khi nó là đứa phàm phu có đâu mà ra khỏi đặng". Tôn
Yên nói: "Nếu vậy ngươi hãy dẫn đường cho ta ra khỏi trận". Tân Mãnh cười rằng:
"Lời ngươi phân rất dễ, muốn cho ta dẫn ra khỏi trận, trước phải xuống ngựa chỉ trời
nguyện, ta sẽ dẫn ra". Tôn Yên nói: "Ta cũng muốn ngựa thề đó chút, ngặt vì cái
này của ta nó không chịu". Tần Mãnh hỏi: "Cái gì của mi không chịu". Nói dứt lời
nhắm ngay mặt Tần Mãnh đâm tới, Tần Mãnh giận lắm hươi lắm bỗng đỡ khỏi, hai
người đánh vùi đến mười hiệp. Tần Mãnh cả thua bỏ chạy, Tôn Yên giục ngựa đuổi
theo, Tần Mãnh vội vàng lấy đá nhủ quang liệng lên, kêu lớn rằng: "Tôn Yên, hãy
coi bửu bối của ta". Tôn Yên xoay đầu ngó thấy năm sắc chói sáng, nhắm ngay đầu
bay lại, liền la: "Không xong". rồi cúi đầu chịu chết, lòng đang bấn loạn, phút đâu
trên thiền môn, chơn thần xuất hiện đánh thần thạch rớt xuống. Tần Mãnh xem thấy
cả kinh giục thú nhắm trúng ương chạy tuốt, Tôn Yên rượt theo, nghĩ thầm rằng: Ở
trước có thần tướng ngăn giữ, liệu bề khó ra khỏi đặng, chi bằng ta qua phía bắc
xong hơn". Bèn giục ngựa long câu nhắn trên núi thổ sơn chạy ngang qua phía bắc.
Đang chạy bỗng có một luồng gió, nghe có tiếng người kêu nói rằng: "Tiểu tướng
quân, có mỗ là Lý Tòng đây, bị kim sa đè, song chưa chết, nay ta hiện hồn giúp
ngươi mà xua đuổi những oan hồn tan hết, thì ngươi ra trận rất dễ". Nói rồi luồng gió
bay nhập vào trên mão Tôn Yên, cái hồn Lý Tòng làm cho kinh động nơi chỗ thiên
môn của Tôn Yên xẹt ra một lần bạch khí chói sáng ngời ngời. Lúc ấy Tôn Yên ngó
thấy xa đặng trước ngựa có một vầng hắc khí, thì biết đó là hồn phách Lý Tòng, bèn
kêu rằng: "Lý tướng quân, lòng trung vì nước bảo hộ giúp ta, xin nhờ thần oai tướng
quân đánh ra khỏi trận, về trào ta sẽ tâu cùng yên vương, lập miễn đèn công cho
tướng quân". Nói rồi giục ngựa long câu nhắm phía bắc chạy nhầu, lúc ấy Châu Huệ
Trân biết rằng: "Tôn Yên phá tru tiên trận ra không đặng, chắc làm sao cũng phá tới
cửa mình, bèn đốt linh phù cầm cờ lạc hôn nơi tay mà phất, ngó thấy Tôn Yên đến
gần liền hươi cơ phất luôn ba cái, nạt rằng: "Tôn Yên sao chẳng xuống ngựa còn đợi
chừng nào?". Xem thấy Tôn Yên ngồi tự nhiên trên ngựa, chăng đi động chút nào
(vốn Tôn Yên nhờ có ngươn thần xuất hiện bảo hộ trong mình, còn ngoài thì có Lý
Tòng phụ giúp nên chẳng hề chi) thì giận bỏ cờ lạc hồn quất cọp hươi gươm ra đánh
Tôn Yên, hai người đánh đến vài mươi hiệp, Tôn Yên là một viên chiến tướng mạnh
suốt ba quân, Huệ Trân không phải là người đối thủ, tay đỡ ngân kích của Tôn Yên
trong bụng nghĩ thầm rằng: "Thằng tiểu tử này, võ nghệ cao cường khó bề hơn đặng,
chi bằng dùng pháp bửu giết nó hay hơn". Nghĩ rồi vội vàng lấy hỏa lô miệng niệm
chơn ngôn, vực lửa ra đốt Tôn Yên, Lý Tòng thấy lửa rất nên hung ác, nhắm ngoài
trận quất ngựa chạy tuốt. Huệ Trân ở sau rượt tới, Lý Tòng vội vàng cản chẳng cho
quỷ hồn ngăn đón.
Lúc ấy thiên binh tướng xem thấy trên đầu Tôn Yên rồng vàng xuất hiện, thì biết
va ngay sau ắt có đại phước, đều tránh vẹt hai bên, Tôn Yên một người một ngựa
xông ra khỏi trận, khá thương cho Tôn Yên ở giữa trận rộn ràng mồ hôi ướt giáp,
Huệ Trân thấy Tôn Yên phá ra khỏi trận, thì chẳng rượt theo nữa, quày cọp trở về lờ
mờ chẳng thấy, bèn nhắm mặt định thần, lúc ấy ngươn thần nhập vào mở mắt xem
thấy mặt trời chói sáng, trong lòng rất mừng, tinh thần càng thêm mạnh mẽ, hét lên
một tiếng, giục ngựa hươi thương chạy xông qua dinh Tần, binh vào phi báo với Yên
Dịch, nói: "Không xong, thằng Tôn Yên xông ra khỏi trận Du Tiên, bây giờ chạy
đến phần đất lão gia, phải ra mau mà bắt nó". Yên Dịch nghe nói thất kinh, sai người
chạy vào báo cho ba trại hay, còn mình dẫn binh ra phủ vây Tôn Yên, đánh giết một
trận rất nên dữ tợn, đang đánh bỗng nghe pháo nổ liên thinh, tiếng quân la dậy, xem
thấy Vương Tiễn dẫn binh phía đông đánh tới. Chương Hàng dẫn binh phía tây đánh
lại, còn phía nam Anh Bố kéo binh đánh vào, vây phủ bịt bùng. Tôn Yên một tay thì
hươi thương, một tay thì cầm ngân trang giản, trên che mình, dưới che ngựa, thiệt là
một đứa liều mình, muôn người khó cự. Tôn Yên ở trong dinh Tần giết một vòng,
còn một vòng ngoài nữa, binh Tần chẳng chịu thối lui. Tôn Yên cả giận, nạt rằng:
"Thiệt rất chướng cho đồ thất phu, rất đỗi thiên thần thiên tướng trấn giữ bốn cửa tru
tiên, phép lực dường nào ta còn phá ra được thay, huống gì bọn bây là loài chuột lũ
chồn, mà dám ngăn cản ta". Nói rồi ra sức đánh vùi.
Nói về Tần Thủy Hoàng cùng Ngụy Thiên Dân đang ở trong dinh, bàn luận việc
thuật phép trường sanh, xảy thấy quân vào báo nói: "Có Tôn Yên phá ra khỏi trận
tru tiên, xin bệ hạ định liệu". Thủy Hoàng nghe báo, thất kinh nói rằng: "Tôn Yên
chẳng qua là một tên dõng phu mà thôi, làm sao mà nó xông được trận tu tiên, trẫm
tưởng lại Tôn Tẫn có ba cuốn thiên biến vạn hóa, còn phải mắc trong trận mà ra
chẳng đặng thay, nay thằng tiểu tướng này, chạy ra khỏi được vây binh tướng phải
đề phòng mà bắt nó mới xong". Ngụy Thiên Dân nghe nói, lần tay đoán biết, nói
rằng: "Bên hạ chưa rõ, vốn Tôn Yên mạng phước lớn lắm, các thần chẳng dám trái
lời làm quấy, xin bệ hạ kíp sai binh ra mà vây nó, nếu bắt sống được Tôn Yên, thì
Chiêu Vương tự nhiên về đâu". Thủy Hoàng liền truyền chỉ bốn mươi tên địa tướng
vâng mạng để đao lên ngựa, xông ra trợ chiến.
Nói về bọn Vương Tiễn vây Tôn Yên ở giữa, bị Tôn Yên tả xông hữu đột, đánh
giết rất hăng, ngựa ngã người nghiêng, miệng đà thở dốc, xảy đâu có đạo binh mới,
áp vào vây đánh, làm cho Tôn Yên mũi thương lết bết, chân ngựa thối lui, trong lòng
bấn loạn, tưởng rằng: "Mạng ta phen này hết rồi". Đang lúc nguy cấp, xảy thấy trước
đầu mùi mịt, cát bay đá liệng, binh Tần vỡ chạy, bọn Chương Hàng cùng bốn mươi
đại tướng, mở mắt không ra, bị đá liệng thương tích rất nhiều, la lên một tiếng rút
binh lui hết, Tôn Yên rất mừng, xem thấy gió càng trong, ở trước đầu ngựa, binh Tần
đứng không vững, té lăn dồn cục. Tôn Yên giục ngựa đánh nhàu mà chạy. Yên Dịch
bị thua chạy trước, Tôn Yên ở sau đuổi tới, bỗng thấy luồng gió trước đầu ngựa xô
sấp Yên Dịch té nhào xuống đất, Tôn Yên bước tới hươi kích nhắm ngay yết hầu,
đâm vào chết tốt, tức thì luồng gió lặng trang Tôn Yên quất ngựa chạy tuốt về dinh.
Nói về chung tướng bên Tần bị thua, chạy về dinh tâu rằng: "Tôn Yên chạy khỏi,
còn Yên Dịch bị thác nơi giữa trận rồi". Thủy Hoàng nghe tâu cả kinh, bèn dạy Lý
Thiệt, ra thống lãnh binh mã nơi phía bắc, mà thế cho Yên Dịch.
Nói về Khoái Văn Thông, thấy Tôn Yên đi trọn ngày mà chẳng về dinh, trong
lòng kinh sợ không xiết, giây phút quân vào báo nói: "Tôn tướng quân phá dinh Tần
đã về, còn đang xuống ngựa nơi ngoài cửa dinh".
Van Thông bước ra nghinh tiếp, xem thấy Tôn Yên trên dưới cả mình những
máu, con bạch long mã cũng hóa ra con xích quỷ mã, chúng tướng lật đật phò vào
đại tướng, người người xúm lại thế cho Tôn Yên cởi chiến bào, người rót rượu, kẻ
bưng trà, Tôn Yên ngồi xuống, chúng tướng đứng hai hàng lẳng lặng trông nghe,
Khoái Văn Thông chờ cho Tôn Yên bớt mệt rồi hỏi rằng: "Tiểu tướng quân vào trận,
thăm nghe tam thúc thế nào, và Lý Tòng ở đâu?". Tôn Yên nghe hỏi hai hàng nước
mắt tuôn rơi, đáp rằng: "Liệt vị tướng quân ơi! Tiểu đệ lúc vào trận, khác nào xuống
miền địa phủ, trời đất tối tăm, ở giữa có một tòa thổ sơn, hào quang chói sáng, xem
thấy hình thế ngăn đường, quỷ hồn đông vô số, chính giữa một tòa tháp đài, phía
trên có một hòn thổ sơn, bốn phía thổ sơn có bốn vị thần tương trấn giữ, trên hòn thổ
sơn, bốn phía thổ sơn có một cái tháp nhỏ, tháp ấy hào quang chói sáng, gió lạnh
thấu xương, rất nên lợi hại tôi kêu réo một hồi chẳng thấy người lên tiếng, xảy
nghe tiếng chíu chít, khóc than rất thê thảm, lúc ấy lòng tôi thấy kinh sợ, tính quày
ngựa chạy ra, không dè gặp thiên tướng đón đường, có quỷ vương dẫn một lũ quỷ
hồn, áp lại phủ vây, con ngựa tôi đâu dám đi tới, xảy nghe một tiếng chuông kêu,
xông ra một g đạo nhơn, cùng tôi giao chiến, đánh chưa được mấy hiệp, tên đạo
nhơn liệng bửu bối mà hại tội, may nhờ phò hộ, nên bửu bối ấy không hề rơi xuống,
rồi tôi thua chạy qua cửa thứ hai mà ra, không dè nơi ấy cũng giống như cửa trước,
gặp một người đạo nhơn, khuyên dỗ tôi về đầu, khi ấy tôigạt nó hỏi thăm tin tức,
mới hay tam thúc bị hãm kimsa, ở dưới hòn thổ sơn, mà không biết sống chết thế
nào? Còn Lý Tòng thì bị chết trong trận đã rồi, tôi trở mặt đánh cùng nó, nó liệng
bửu bối, tôi thua chạy qua cửa khác, thật cũng nên quái lạ, bỗng có một luồng gió
xoay vần, nghe tiếng người nói bên tai xưng là Lý Tòng, hiện ám trợ đem tôi ra trận.
Rồi gặp Huệ Trân nó dùng bửu bối, mà chẳng thấy linh nghiệm, tôi tưởng có khi âm
linh Lý Tòng trừ phá đi chăng, lại xông ra một đường sáng trước đầu ngựa, làm cho
thầnthánh cùng ma quỷ đều tránh vẹt, tôi nhờ đó mới thoát ra khỏi trận, lại gặp bọn
Yên Dịch vây phủ bịt bùng, đang lúc bối rối, không hề ngăn đỡ, xảy đâu trước đầu
ngựa nổi lên một trận gió xoay vần, cát bay đá chạy, đánh lui binh Tần, rồi đâm chết
Yên Dịch mà chạy về đây".
Chúng tướng nghe nói, đều khen ngợi Tôn Yên thiệt là anh hùng hào kiệt,
mạng trong phước lớn. Văn Thông tuyền bày tiệc cho Tôn Yên giải lao. Tôn Yên
nói: "Khoan uống rượu đã, bữa nay đủ ba ngày rồi, hãy giở thiệp ra coi, đặng toan
liệu cứu tam thúc làm trọng". Văn Thông nghe nói liền dạy quân vào bày hương án,
bản thân đốt hương, dẫn chúng tướng vào lạy xong rồi, lấy thiệp để trên bàn, giở ra
xem thấy trong thiệp dạy rằng: "Thỉnh Chiêu Vương đến trướng, đốt hương vái trời
cầu cứu, như trong sáu ngày có người tiên xuống thì mạng ta cứu được, nếu ngoài
sáu ngày không người đến cứu, ắt là ta phải chết nơi trận tru tiên". Văn Thông nói:
"Việc này không nên chậm trể, có vị nào khứng vào thành thỉnh giá chăng? '. Tôn
Yên xin đi. Văn Thông nói: "Tướng quân đánh trận nhọc nhằn, hãy ở trong dinh an
nghỉ". Tôn Yên nói: "Vào thành thỉnh giá (là mời vua) là việc cứu tam thúc tôi, vả
lại đánh cũng không mệt mỏi gì". Nói rồi từ biệt chúng tướng, bay ngựa vào thành,
ra mắt Chiêu Vương bày tỏ các việc. Chiêu Vương nghe tâu cả kinh nói: "Nam quận
vương có nạn, sao không nói sớm cho trẫm khấn vái trời đất, xin người cứu giúp, để
chi diên trì đến mấy ngày". Tôn Yên tâu rằng: "Ấy là lời của chú tôi dặn bảo như
vậy". Chiêu Vương truyền chỉ gát xe, dẫn văn bá quan ra khỏi tây môn, nhắm dinh
thẳng tới.
Tôn Yên về trước, dọn bày bông huê đèn đuốc, trong dinh rực rỡ, chúng tướng
lớn nhỏ đều nai nịt đứng chờ, giây phút Chiêu Vương đến nơi. Khoái Văn Thông
cùng Tôn Yên dẫn chúng tướng chầu lạy xong rồi, Chiêu Vương hỏi rằng: "Khoái
tướng quân! Vậy chớ cái thiệp của á phụ trẩm ở đâu?". Văn Thông nghe hỏi, liền lấy
thiệp hai tay dâng lên. Chiêu Vương coi rồinói: "Á phụ vào trận đã hai ngày hai
đêm, vậy không nên chậm trễ, liền dạy dọn bàn hương án cho mau". Đồ đã sắm sẵn,
tức thì khiêngvào đại trướng. Chiêu Vương đốt hương vái lạy, chúc cáo rằng: "Tôi
nối dựng giang san của tổ phụ, phận mình đức bạc, cho nên khiến ra nhà Tần dấy
động đao binh, đến nỗi Tôn Tẫn bị nơi kim sa trận, xin hoàng thiên hương tưởng, như
nước Yên chưa dứt, thì khiến cho Tôn Tẫn đừng chết, xin cho Chơn nhơn các nơi
danh sơn động phủ, xuống cho chóng, thiệt là xã tắc nhơn dân mỏi lòng trông đợi".
Chiêu Vương vái thầm một hồi, xem thấy khói hương vần kết bay bổng lên mây.
Chiêu Vương cùng chúng tướng vui mừng chẳng xiết.
Nói về vầng khói hương bay tuốt lên mây, xảy gặp du thần thâu tiếp đem đến
khe Nhạn Sầu Giảng, vốn khe Nhạn Sầu này ở trong núi Vạn Sơn có một vòng khe
thăm thẳm, sâu ước muôn trượng, trong suốt ngó thấu dưới đáy, chim nhạn thường
đến nơi ấy xem coi, thấy bóng mình dưới nước, tưởng là nhạn kia ở dưới thì nhào
xuống đó mà chết, cho nên đặt tên là Nhạn Sầu giảng, trong động ấy có một con
vượn mẹ tên là Mã Linh, nhờ tinh khí trời đất, chói sáng mặt nhựt, mặt nguyệt, tu
luyện nhiều năm, thần thông quảng đại, lại biết những việc vị bốc tiên tri, sanh đặng
một con tên là Bạch Viên (uốn là lúc đời chiến quốc, người trộm tiên đào, cắp thiên
thơ, tới dinh nước Ngụy, giựt hình nhơn bằng cỏ mà cứu Tôn Tẫn, đến sau về núi tu
luyện thành tiên, mẹ con ở nơi Nhạn Sầu giảng mùi khói hương bay vào, hèn bắt
khói hương kê nơi mũi, rồi rõ biết các việc, ngó qua nước Yên than thở rằng: "Liễu
nhứt chơn nhơn! Ngươi không ở núi Thiên Thai tu luyện, xuống chi chốn hồng trần,
há chẳng biết Vương Tiễn vâng sắc chỉ xuống phàm phò tá Thủy Hoàng, gồm thâu
sáu nước sao? Khổ vì trái trời mà làm như vậy, đến chịu ách kim sa, song cũng vì bởi
mạng ngươi nămnạn chưa mãn, hôm nay khói hương bay tới động ta, ắt muốn cho ta
xuống cứu". Nghĩ rồi, trở vào trong động kêu rằng: "Con ta Bạch Viên ở đâu?". Bạch
Viên nghe kêu, lật đật quỳ xuống hỏi rằng: "Mẹ kêu con có việc chi chăng?" mã
Linh nói: "Người mà con kết nghĩa anh em đó, con có tưởng người ấy không?". Bạch
Viên nói: "Con kết nghĩa đạo viên ấy là Tôn Tẫn tam ca đó, có lẽ nào mà con chẳng
tưởng đến người nay người ở núi Thiên Thai, động Thiên Thai tu chơn dưỡng tánh,
không việc gì, nên con không muốn tới, làm cho ngăn cản công người tu luyện". Mã
Linh nói: "Vốn là con tưởng người ở núi Thiên Thai tu luyện, chớ không rõ người đã
xuống núi rồi, nhân vì Vương Tiễn là học trò của ông Hải Triều thánh nhơn ở nước
Ảo Ly, động Vân Quang, vâng sắc Ngọc Đế xuống phàm phò Tần gồm thâu sáu
nước, binh đánh Dịch Châu giết cha, anh và cháu của tam ca con, một nhà bốn
mạng, lúc ấy có cháu của người là Tôn Yên đến núi Thiên Thai cầu cứu, tam ca con
nổi giận xuống núi cùng với binh Tần giao chiến, làm cho Vương Tiễn bị thua, lửa
đốt Tử Lăng, sanh ra cứu oán, nên Tử Lăng thỉnh mấy vị tiên trưởng xuống phàm,
lập ra cái trận, kêu là ngũ hành kim sa tru tiên trận, mà chôn tam ca con ở dưới hầm
đất ấy, đến nay đã ba ngày rồi, con hãy xuống mau mà cứu người, như vậy mới trọn
niềm giao kết, lời tục có nói rằng: "Hoạn nạn tướng cứu, là bằng hữu; chết sống
chẳng lìa ấy là huynh đệ, con hãy sửa soạn cho mau mà xuống núi"
Bạch Viên nói: "Trận kim sa ấy dẫu cho đại la thiên tiên cũng không vào được,
con biết làm sao mà cứu người". Mã Linh nói: "Trận Kim sa bốn phía đều có Thiên
thần pháp bửu trấn động Thanh Phong núi Vân Tịch, ông quỷ cốc, rồi qua núi Linh
Lung thỉnh Phổ chơn nhơn, Nhị long sơn, thỉnh Huỳnh Thạch Công, Bạch Hạc sơn,
Triều tiên động thỉnh Chưởng giáo Nam Cực, nếu có mấy vị tiên đó, thì mới phá
được trận ấy, trên ấn đường con viết sáu chữ chơn ngôn của bà Vương mẫu, con từng
qua núi Hương sơn đại thần chẳng dám ngăn trở mà làm hại con đâu, con hãy theo
trên không bay xuống, đến trung ương mâu kỷ, có tòa pháp đài, trên đài có cái trang
tiên hạp, trong hộp có hình Tôn Tẫn bằng đất, vì sao bổn mạng của tam ca con nhập
vào hình đất ấy, trên hộp có đạo lonh phù, Thái Bạch kim tinh gìn giữ, con phải
mượn cho được cây quạt của ông Nam Cực, rồi nhắm cái trang tiên hạp quạt luôn ba
cái, làm cho Thái Bạch kim tinh thối lui, con sẽ bước tới vẽ trên lá bùa sáu chữ: Lão
quân sắc lệnh tốc khai, thì mới giở được, rồi lấy cái hình Tôn Tẫn bằng đất, ôn nơi
bụng, chạy qua phía đông am chừng bảy thước thì dừng lại, hai gót chụm nhau, đọc
thần chú che sao, mà trả sao bổn mạng của Tôn tam ca con về ngôi cũ, rồi con có
bảy mươi hai phép biến hóa, chẳng luận biến chi, miễn là trộm được hết bửu bối cửa
giao cho Nam Cực, thì mới phá trận ấy được".
Bạch Viên nói: "Con xin đi thỉnh các tiên". Mã Linh nói: "Chưa được, vì Chiêu
vương có lời khẩn vái trời đất, còn ở dinh Yên trông đợi, con hãy đến đó trước an ủi
lòng vua tôi nước Yên, rồi biểu Chiêu Vương viết một tờ ai biểu (lá tờ biểu năn nỉ,
khẩn cầu) chừng đó con sẽ lên núi Vân Tịch cũng chẳng muộn gì". Bạch Viên nghe
nói cúi đầu từ biệt mẫu thân, bay xuống Dịch Châu, xảy gặp quân tuần dinh xem
thấy nói với nhau rằng: "Các ngươi hãy xem đó, còn chi chi vậy?". Quân binh nghe
nói đều dòm coi, nói rằng: "Mặt miệng giống hình con vượn trắng". Còn đang nói thì
Bạch Viên đi đã tới gần, bảo quân sĩ: "Ngươi mau vào báo, nói có Nhạn Sầu giảng
Bạch Viên đến đây". Quân sĩ nghe nói chạy vào thông báo. Chiêu Vương hỏi Văn
Thông rằng: "Chẳng hay Bạch Viên ấy là ai vậy?". Văn Thông nói: "Bệ hạ đánh vui
mừng chẳng xiết, Bạch Viên đến đây, thì sư bá ắt cứu đặng rồi, vốn người này
nguyên là con vượn tu luyện thành tiên, cùng sư bá tôi có tình bà bái chi giao, lúc
trước giựt hình nhân bằng cỏ, cùng Thất Tiễn thiên thơ, mà cứu tánh mạng sư bá tôi,
bệ hạ chẳng nên khi người". Chiêu vương dẫn các tướng bước xuống nghênh tiếp,
làm lễ xong rồi Chiêu vương mời Bạch Viên ngồi, truyền quân pha trà, Bạch Viên
nói: "Tôi không dùng trà". Văn Thông biết ý Bạch Viên ưa rượu, bèn nói rằng:
"Viên Tiên chẳng muốn dùng trà, hãy đem rượu ngon vào đây". Bạch Viên cười
rằng: "Hay lắm, chẳng cần rau cỏ làm chi, lấy ít trái cây, còn vua tôi thì uống trà mà
nói chuyện. Chiêu vương hỏi rằng: "Viên Tiên đến đây, chẳng hay có kế chi lui
đặng binh Tần, mà cứu á phụ tôi chăng?". Bạch Viên nói: "Tôi vâng lời mẹ tôi,
xuống đây đặng cứu tam ca tôi". Chiêu vương nghe nói rất mừng liền viết tờ ai biểu,
trao cho Bạch Viên coi, rồi niêm phong lại, bạch Viên tiếp lấy tờ biểu, đút trong
mình, nhậu ít chung rượu, nói: "Bệ hạ ngồi đây tôi đi một lát". Nói dứt lời xẹt lên
một đường kim quang, chẳng thấy hình dạng. Chiêu vương cùng các tướng rất mừng,
khi ấy an lòng bớt lo.
Nói về Bạch Viên bay chưa đầy một khắc, đã đến núi Vân Tịch, động Thủy
Liêm, xem thấy sơn mình thủy tù như xưa, thì than rằng: "Ta vài mươi năm, chưa đến
chỗ này". Bèn bay xuống xem thấy cửa động ra một cánh, ở trong bước ra một tên
đồng nhi, Bạch Viên nhìn biết Chiêu Hà, bèn vội vàng bước tới cung tay xá, nói
rằng: "Sư huynh! Tôi đến đây, muốn ra mắt Tổ sư lão gia". Chiêu Hà quay lại, ngó
thấy biết là Bạch Viên, thì nói rằng: "Viên tiên sao không ở nơi bửu động mà tu
nhân, đến chỗ này có việc chi chăng?". Bạch Viên đáp rằng: "Tôi vâng thiệp của
tam ca tôi là Tôn Tẫn, cùng tờ ai biểu vua Chiêu vương, cầu thỉnh tổ sư xuống núi,
xin phiền sư huynh thông báo giùm".
Chiêu Hà nghe nói quày quả trở vào, giây lâu ra dẫn Bạch Viên vô động, đến
nơi tam thanh đại điện, xem thấy Vương Thuyền ngồi trên bồ đoàn, Bạch Viên rút tờ
ai biểu, đưa cho Chiêu Hà rồi quỳ xuống nói rằng: "Tô sư, tôi là Bạch Viên xin ra
mắt, cầu cho lão tổ thánh thọ vô cương". Vương Thuyền biết trước, hỏi rằng: "Bạch
Viên! Sao ngươi không ở trong động phụng dưỡng mẹ già, đến động ta có việc chi
chăng?". Bạch Viên nghe hỏi nước mắt tuôn rơi, khóc lóc mà đem việc Tôn Tẫn bị
hãm nơi trậm kim sa, và việc Chiêu Vương đốt hương chúc cáo, thuật lại một hồi, cúi
xin lão tổ, xuống núi cứu giúp, Vương Thuyền nói: "Vì sao mà thằng nghiệt chướng
lại tham luyến hồng trần, tranh danh đoạt lợi, đã chẳng vâng nghe lời vàng đá, hôm
nay lại sanh ra cái họa như vầy, tuy rằng số mạng nó, nạn tai chưa mãn, nếu mà an
ngồi nơi chốn hồ đoàn thì cũng tự nhiên tránh khỏi, nay nó làm thì nó chịu lấy, ngươi
hãy trở về, lạy tạ Chiêu Vương, nói ta có chịu lời thề khi trước, dứt không xuống núi.
Bạch Viên! Ngươi chớ trễ nải ngay giờ, hãy mau đi chỗ khác mà cầu thỉnh mấy
người kia".
Bạch Viên nghe nói, dường như trên đâu ai xối nước lạnh, thất kinh, mắt ngó
trân trân, kêu rằng: "Tổ sư xưa nay hễ là người xuất gia, thì lấy việc từ bi làm gốc,
vả chăng Tôn Tẫn là học trò của Tổ sư, nếu Tổ sư không xuống, thì ai mà khứng cứu
người". Vương Thuyền nói: "Người biết một chưa biết hai, ta vì nó mà hết lòg hết
dạ, đã đôi phen ba lượt, thiếu chút nữa, bị lửa đốt mình, như là trận âm hồn, nếu
Nam Cực chưởng giáo không xuống mà phá cái trận dữ ấy, đánh Huỳnh Thúc Đương
thì mạng ta còn gì, há chẳng biết Vương Tiễn là học trò ông Thánh nhơn mà đi chọc
nó làm chi, cãi nghịch ý trời nên phải mắc nạn, dẫu cho nó có chết trong trận kim sa
đi nữa ta cũng chẳng đi."