Phong kiếm xuân thu

Hồi 18

Nói vể Vương Thuyền tổ nói Bạch Viên rằng: "Vương Tiễn là học trò ông Hải

Triều thánh nhơn, vâng chỉ ngọc đế, phò giúp Tây Tần, gồm thâu sáu nước, thằng

nghiệt chướng Tôn Tẫn lẽ nào nó không biết hay sao? Cũng bởi nó vì cái cứu riêng

của cha anh, nghịch trời làm quấy, hôm nay dẫu có chết trong trận kim sa đi nữa, thì

bần đạo cũng vị lòng, đọc kinh siêu độ cho nó mà thôi". Bạch Viên nghe nói, cúi đầu

sa nước mắt bẩm rằng: "Nếu lão tổ chẳng khứng xuống từ bi cứu người một phen,

như còn tái phạm nữa, chừng đó sẽ bỏ va cho đành dạ". Bạch Viên khóc lóc năn nỉ

hết lời, chừng đó sẽ bỏ va cho đành dạ". Bạch Viên khóc lóc năn nỉ hết lời Vương

Thuyền nói: "Thôi! Bạch Viên chớ bịnh rịn làm chi, cho trễ nải ngày giờ của ngươi,

kịp tới các động khác mà thỉnh người tiên cứu giúp chẳng là hay hơn, ở đây năn nỉ

nhiều lời vô ích". Bạch Viên đứng dậy quày quả trở ra. Vương Thuyền dạy Chiêu Hà

đưa Bạch Viên ra khỏi động, nghe vang một tiếng, cửa liền đóng chặt. Bạch Viên

quay lại lấy tay xô cửa nói: "Mi đóng cửa rồi, tưởng ta vào không đặng sao?". Thuở

nay ta chưa thấy bụng ai độc hiểm như thế, có lẽ nào học trò mình để vậy coi chết

mà không cứu sao?. Nếu ta trở về núi chắc là mạng tam ca phải khốn". Ngẫm nghĩ

nói một mình rằng: "Vương Thuyền, ngươi là thầy mà không chịu xuống cứu, thì ta

đi cầu người khác làm sao cho đặng". Bèn biến ra một con tiêu liêu trùng đập cánh

chung ngang kẹt cửa mà vào, bay đến trước thạch sàng (gường đá).

Lúc ấy Vương Thuyền lên tam thanh điện đọc kinh, tờ biểu chương còn để nơi

thạch sàng. Bạch Viên xem khắp bốn phía không người, hiện hình lấy tờ biểu

chương đem ra vườn đào chỗ giấu thiên thơ khi trước, giấu giếm xong rồi, biến con

tiêu liêu bay ra cửa động gõ cửa, lúc ấy Chiêu Hà, Đạp Tiết đang ở dưới điện, nghe

có người kêu cửa, lóng tai nghe kỹ, biết tiếng Bạch Viên, bèn bước lên điện thưa

cùng Vương Thuyền rằng: "Có Bạch Viên trở lại cửa". Lão tổ nghe nói. Xếp kinh

mắng rằng: "Đồ nghiệt chướng, ta đã đuổi ra rồi, sao còn trở lại làm chi? đạp Tiết,

ngươi ra mở cửa cho hắn vào, coi hắn nó chi cho biết". Đạp Tiết bước ra mở cửa, dẫn

Bạch Viên vào. Vương Thuyền hỏi: "Bạch Viên ngươi đã đi rồi, sao còn trở lại?".

Bạch Viên thưa rằng: "Vì đệ tử lòng lo cứu tam ca, nên khi nãy lật đật bỏ quên tờ ai

biểu nơi thạch sàng". Vương Thuyền nghe nói, hối đồng tử vào lấy tờ biểu chương

trả lại cho Bạch Viên. Đạp Tiết vào thạch sàng chẳng thấy biểu chương, kiếm tìm

khắp nơi, không thấy tăm dạng, lật đật lên điện bẩm rằng: "Chẳng biết tờ biểu

chương ấy đâu mất không có". Vương Thuyền nói: "Mi phải kiếm lại cho kỹ lẽ nào

mà không thấy". Đạp Tiết lục kiếm một hồi nữa cũng không có, bèn trở lên điện mà

hỏi Chiêu Hà. Chiêu Hà nói: "Có khi bị trận gió hồi nãy đã bay mất rồi". Bạch Viên

nghe nói, vội vàng bước tới nắm áo Vương Thuyền hỏi rằng: "Ông đã chẳng chịu

xuống núi cứu người thì thôi, lẽ phải trả tờ biểu chương lại cho tôi, đặng tôi có đi chỗ

khác mà cầu cứu, sao ông giấu mất biểu chương của tôi vậy? Thôi, ông phải đi cùng

tôi xuống núi Yên nói cho minh bạch, đặng cho Chiêu Vương viết tờ khác cho tôi,

nếu chẳng vậy ắt là Chiêu Vương nói tôi bỏ rớt thì làm sao tôi đi được".

Vương Thuyền cười nói: "Thằng nghiệt chướng, mi dám cả gan ở trong động ta

mà rầy rà sao?". Bạch Viên lại núi chặt áo Vương Thuyền nói: "Ông không phép

đánh tôi đâu. Vương Thuyền nói: "Mi chớ già hàm, ta đánh mi không được sao? Vì

tội mi giấu biểu chương trở lại vu cáo cho ta". Còn đang cãi lẫy om sòm, làm kinh

động đến Vương Ngao ở sau động bước ra hỏi: "Việc chi mà anh cùng Bạch Viên níu

kéo lăng xăng như vậy?". Vương Thuyền nói: "Vì Tần Thủy Hoàng gồm thâu sáu

nước, vây khổn Yên châu, cha, anh, cùng cháu gái Tôn Tẫn, đều chết nơi tay Vương

Tiễn, Tôn Tẫn giận xuống núi trả thù cha anh, dùng trận lửa hỏa công cả phá binh

Tần, Huỳnh Thúc Đương thỉnh Ngụy Thiên Dân ở núi Vạn Huê xuống giúp, bày ra

một tòa kim sa tru tiên trận, bị kim sa đè, tối sớm đây phải chết. Yên Chiêu Vương

viết tờ ai biểu sai Bạch Viên đến cầu cứu cùng ta, ta e vì xuống chốn hồng trần,

phạm nơi sát giới, nên chẳng khứng đi, không dè Bạch Viên lòng sanh ngụy kế, giấu

tờ biểu văn, mà vu phản cho ta". Vương Ngao nói: "Ấy cũng số trời đã định, anh em

ta trốn đâu cho khỏi sát giới, vả chăng Tôn Tẫn cùng anh em ta vốn có tình nghĩa

thầy trò, nếu anh em mình không xuống, thì Bạch Viên biết đến động nào thỉnh

được, dẫu cho có thỉnh người tiên khác, xuống phá trận cứu khỏi Tôn Tẫn, thì anh

em ta há tay bước lại trước mặt Vương Ngao, quỳ xuống bẩm rằng: "Lời nhị tổ sư (là

thầy thứ hai) rất phải, nếu tổ sư không giải cứu, thì có ai khứng lòng giúp sức".

Vương Thuyền nghe em nói phải, bèn thở dài một tiếng nói rằng: "Thôi anh em

mình phải đi mới được". Nói rồi hai anh em ra cửa động, Bạch Viên theo sau, đều

cưỡi mây một lượt bay xuống nước Yên, chẳng đầy nửa khắc đến nơi, Bạch Viên

vào trước, báo cùng Chiêu Vương: "Thầy của tam ca tôi đến đó". Chiêu Vương nghe

nói rất mừng, dường như trên trời xuống phước, vội vàng dẫn bá quan văn võ ra dinh

nghinh tiếp, Chiêu Vương cúi mình nói: "Phải chi tôi hay trước hai vị tổ sư đến đây,

thì tiểu vương này lẽ phải ra ngoài xa mà nghinh tiếp, nay đến chậm, cầu xin miễn

chấp". Anh em Vương Thuyền lật đật đáp lễ, nói: "Tôi đâu dám chịu điều ấy". Rồi

dắt nhau vào huỳnh la bửu trướng. Vương Thuyền nói: "Anh em tôi là người xuất gia

tu hành, lẽ thì không xuống hồng trần nữa, vì Bạch Viên lãnh biểu văn của bệ hạ,

đem đến núi tôi, bị gió thổi bay mất, nên tôi phải cùng Bạch Viên đến ra mắt, xin

bệ hạ trả tờ biểu khác, đặng cho Bạch Viên đến các núi, cầu thỉnh chư tiên". Chiêu

Vương nghe nói, đáp: "Tờ biểu văn ấy là việc nhỏ, nay tôi có một lời xin bẩm cùng

hai vị tổ sư, vì tôi tưởng lại á phụ tôi, vốn là học trò của hai vị tổ sư, sách có nói

rằng: Thay trò tình như cha con, nay á phụ tôi mắc nạn, bị khổn kim sa tru tiên trận,

mà hai vị tổ sư khoanh tay chờ chết, rất đỗi Bạch Vân tiên trưởng, là tình giao kết,

còn xuống mà cứu thay huống chi hai vị tổ sư, nỡ lòng nào ngồi xem chẳng cứu, chớ

chi á phụ tôi ở trong trận, mà buông lời chi xúc phạm, nên hai vị tổ sư giận người

chẳng đến thì thôi, vả nay đã đến đây rồi, coi chết mà chẳng cứu sao, như vậy có

phải là để tiếng cho người chê cười chăng? Tiểu vương phân lời ấy tưởng có khi xúc

phạm đến hai vị tổ sư, thì tỏ lòng soi xét, nếu hai vị khứng lòng giúp sức, thì có ba ơn

rất trọng, một là cứu nước yên, bá vạn sinh linh, hai là rửa cừu oán cho họ Tôn, ba

nữa trọn tình sư đệ". Nói dứt lời, nước mắt tuôn ra ướt mặt, quỳ xuống cúi đầu; anh

em Vương Thuyền vội vàng đáp lễ nói: "Chúng tôi có tài đức gì đâu mà dám nhận

trọn lễ, xin chậm rãi, cho tôi thương nghị đã". Vương Ngao nói với Vương Thuyền

rằng: "Tôi tưởng Tôn Tẫn bị khốn trong trận, mạng tai sớm tối đây nếu có sơ sẩy

điều gì, thì anh em mình ra chi, vả tại Chiêu Vương là bậc vạn thặng chí tôn (là cái

thân ông vua rất trọng) nay người làm cái lễ rất trọng như vậy, mà năn nỉ khẩn cầu,

vậy thì mình cũng chẳng quản chi đến bậc thần tiên, cùng với Ngụy Thiên Dân

quyết định thư hùng, chẳng biết ý anh thế nào?"

Vương Thuyền nói: "Cái trận ấy, chẳng phải là tầm thường đâu, kim sa là đồ rất

báu của phật, chúng ta làm sao mà phá được. Bạch Viên nói: "Hai vị tổ sư chớ phiền

trận ấy là khó, đệ tử cung rõ được một đôi điều". Vương Ngao nói: "Ngươi có biết

trận ấy chăng? Nói hết cho ta nghe thử". Bạch Viên nói: "Đệ tử tuy rõ biết các việc

trong trận, song không phá được, nguyên trận ấy có bốn cửa, mỗi cửa có một vật bửu

bối, bây giờ khó bề giải phá, phải thỉnh cho được ông Chưởng Giáo, dùng câu tiên

bài, cầu thỉnh các vị tiên trưởng ắt là phá được, duy sợ Chưởng Giáo chẳng chịu

xuống mà thôi". Vương Ngao nói: "Muôn thỉnh Chưởng Giáo cũng chẳng khó gì, tự

nơi hiền vương (Chiêu vương) thành tâm tả một đạo ai biểu để anh em tôi đến đó,

lạy lục thỉnh người". Chiêu Vương lật đật viết tờ biểu cho Bạch Viên giắt vào lưng,

từ biệt Chiêu Vương ra khỏi trướng hỏi: "Hiền vương hãy ngồi chờ bọn tôi đi giây

phút sẽ trở về". Nói rồi hai anh em Vương Thuyền cùng Bạch Viên cỡi mây, bay

tuốt thẳng đầy nửa khắc, tới núi Bạch Hạc, xuống mây thẳng vào cửa động,xem thấy

Bạch hồng đồng tử tay cầm một giỏ linh chi (cỏ chi) dắt con mai huê lộc đi ngang

qua núi, Vương Ngao bước tới nói: "Tôi chào sư đệ, chẳng hay tổ sư có ở trong động

chăng?". Bạch hạc quay đầu ngó thấy, nhìn biết anh em Vương Thuyền cùng Bạch

Viên đồng tử cười ha hả nói rằng: "Ba vị đến đây có việc chi chăng?". Vương

Thuyền nói: "Chúng tôi đến lạy ra mắt tổ sư, xin phiền tổ sư đang sửa soạn qua núi

Côn Lôn đánh cờ, cũng gần đi bây giờ đây". Nói chưa dứt lời, xảy nghe tiếng mở

cửa, có hai tên đồng tử đi trước, Lão tổ tay cầm như ý theo sau, ra khỏi động, anh em

Vương Thuyền bước tới quỳ xuống bẩm rằng: "Tổ sư lão gia, đệ tử là Vương

Thuyền, Vương Ngao chúc cho Lão tổ thánh thọ vô cương". Nam Cực dừng chân ngó

thấy anh em họ Vương quỳ trước, Bạch Viên quỳ sau, trên lưng giắt một tờ biểu văn,

chẳng rõ ý gì, bèn hỏi: "Chúng ngươi sao không ở động tu hành, đến đây có việc chi

chăng?". Vương Thuyền đem việc Tôn Tẫn mắc nạn, bẩm hết đầu đuôi. Nam Cực

mỉm cười nói: "Phen này không phải như Huỳnh Thúc Đương lúc trước đâu, vốn

Vương Tiễn mạng trời sai khiến, gồm thâu sáu nước, giết chết họ Tôn bốn mạng, ấy

là số trời đã định, mà thằng nghiệt chướng dám cả gan xuống núi, tráinghịch lòng

trời, nguyên trời đã định trước rồi, bọn Ngụy Thiên Dân phải chết dưới ngũ lôi, bần

đạo khỏi xuống chốn hồng trần, thôi chúng ngươi đứng dậy". Bạch Viên lấy biểu văn

trình lên. Nam cực xem rồi, dạy Bạch hạc đồng tử vào động, lấy bửu bối đem ra hai

tay dâng cho Nam Cực. Nam Cực nói với đồng tử rằng: "Ngươi hãy theo ta". Bạch

Hạc nghe nói, liền xăn tay áo, biến ra nguyên hình con hạc trắng. Nam Cực thót lên

tiên hạc, dạy đồng tử gìn giữ cửa động rồi bay bổng trên mây, anh em họ Vương

cùng Bạch viên cỡi kim quang bay theo, chẳng đầy một khắc đá đến Dịch Châu.

Nói về Chiêu Vương cùng Khoái Văn Thông đang ở trong dinh trông ngó, xảy

nghe giữa trởi hạc kêu inh ỏi. Khoái Văn Thông biết là Chưởng giáo tổ sư đến, vội

vàng tâu rằng: "Chúa ta vui vẻ muôn ngàn, giữa thinh không tiếng hạc kêu reo, ấy là

chưởng giáo tổ sư đến đó, vậy xin bệ hạ cùng bá quan mau sắm hương đăng ra dinh

nghinh tiếp". Chiêu Vương nghe nói, vui mừng chẳng xiết, truyền bày hương án, bổn

thân bưng ra dinh tiếp rước, xem thấy giữa thinh không, vầng mây xao xát, sáng chói

rỡ ràng. Nam Cực cỡi trên tiên hạc, bọn Vương Thuyền theo sau, đều bay xuống đất.

Chiêu Vương bước tới cúi mình, nói rằng: "Chưởng giáo tổ sư giá lâm, tiểu vương

tiếp rước". Nam Cực vội vàng đáp lễ, Chiêu vương mời ngồi xuống kỳ dư đứng hầu

hai bên. Chiêu Vương truyền bày yến điên, giây phút tiệc dọn xong rồi, tuy không

có quả táo giao lê, song cũng đủ hết các vật dị phẩm trong nhân dân. Nam Cực nói:

"Bần đạo dùng lòng chứng chiếu, thì cũng đủ rồi". Chiêu vương thấy Nam Cực

chẳng hưởng đổ nhân dân thì chẳng dám ép, bèn đứng dậy nói: "Tờ ai biểu của tôi,

thỉnh Tổ sư xuống đây. Vì nhà Tần đánh thâu sáu nước. Cha con họ Tôn đều tử trận,

Tôn Tẫn xuống núi, toan tả thù cha anh, không dè nhà Tần thỉnh một người đạo

nhơn, tên Ngụy Thiên Dân, bày ra trận tru tiên, mà vây khổn á phụ tôi đã ba ngày,

mất còn chưa biết, xin Tổ sư mở lượng từ bi, một là giải ách đảo huyền cho lê thứ,

hai nữa cứu sầu cảm". Nói rồi khoác áo cúi mình vừa lạy. Nam Cực lật đật lấy tay đỡ

lấy, nói: "Hiền vương xin ngồi, tôi là người xuất gia, chẳng xuống đây thì thôi, nay

đã xuống đây rồi có lẽ nào khoanh tay ngồi ngó hay sao? Vậy phải coi xem trận thế

của nó thế nào, rồi sẽ sai tiên đến phá, mà cứu Tôn Tẫn". Chiêu Vương nghe nói,

trong lòng cả đẹp. Nam Cực bèn kêu Bạch Viên rằng: "Theo ta xem trận". Nói rồi

bước ra cửa dinh thót lên tiên hạc. Bạch Viên theo sau, bay trên mây, tuốt qua phía

đông.

Lúc ấy trời đã chạng vạng, xem thấy cờ xí bốn cửa đều có treo lồng đèn, chiêng

tuần vang tai, gươm giáo như rừng, ấy là vòng ngoài trận tru tiên đó. Nam Cực dùng

phép kim quang che mình (nguyên bốn cửa đều có thần tướng trấn giữ, e tẩu lậu

phong thanh, nên dùng phép kim quang ẩn mình, cho thần tướng chẳng thấy) rồi xem

coi trong trận:

Bốn phương nghi ngút, dạng mây sầu,

Bửu bối người tiên, thiệt phép màu.

Bổn mạng thâu vào trong hộp báu,

Lá Linh bị hãm, dưới hầm sâu.

Lão tổ xem rồi, gật đầu than thở, nói: "Nghiệt chướng, nay bị chôn dưới kim sa,

ấy là mi lam mi chịu". Bèn kêu Bạch Viên, mà rằng: "Người mau vào trong trận, đến

pháp đài, trộm cái hộp trang tiên cho được". Bạch Viên vâng mạng cỡi kim quang

bay vào trận, các thần xem thấy nơi ấn đường Bạch Viên, có sáu chữ chơn ngôn của

bà Thánh Mẫu, thì chẳng dám ngăn trở, Bạch Viên tuốt lên pháp đài, xem thấy hộp

trang tiên, trên niêm ba đạo linh phù, và có Thái Bạch tinh quân ngồi một bên gìn

giữ, Bạch Viên chẳng dám lấy, quày quả bay ra, bẩm lại, Nam Cực nói: "Thôi trở về

dinh hãy toan liệu". Rồi đó hai người bay trở về dinh, quân sĩ vội vàng vào báo.

Chiêu vương dẫn chúng tướng ra dinh nghinh tiếp vào trướng, Chiêu vương hỏi:

"Chẳng hay Chưởng giáo tổ sư xem trận thế nào?". Nam Cực nói: "Trận ấy thiệt rất

lợi hại, nguyên khi trước Huỳnh Thúc Đương bày trận âm hồn, bị tôi đánh nó tám

mươi gậy, hóa ra xác phàm, vì Tôn Tẫn có cái cứu ấy, nên nay lập vào trận này, vốn

là Huỳnh Thúc Đương thỉnh Ngụy Thiên Dân, bày ra đặng cố trả thù cho anh nó,

trận tru tiên tuy có phép bửu thần tướng song cũng chẳng khó gì, duy kim sa là đồ

báu của Phật, thiệt rất là nên khó, nay tôi phá không đặng, vậy để thỉnh các động

chơn nhơn đến, mà thương nghị, thì phá trận cũng chẳng bao lâu". Nói rồi dạy đem

văn phong tứ bửu, bổn thân viết hai phong thơ giao cho Bạch Viên, dặn rằng: "Cái

thơ này, thì đem trước qua núi Thiết Ngại sơ, động Vân Quan, Lý chơn nhơn, còn

một cái thì đem cho Thổ chơn nhơn, ở núi Linh Lung, động Hượt Long". Bạch Viên

lãnh thơ ra khỏi cửa dinh, cỡi kim quang đi tuốt. Nam Cực kêu Bạch Hạc dạy rằng:

"Ngươi lãnh câu tiên bài, đế Huỳnh Thạch Công ở núi Nhị Long, ngồi động Xích

Tòng biểu người phải kíp xuống Dịch Châu, mà thương nghị phá trận". Bạch Hạc

vâng mạng, lãnh tiên bài bay bổng trên không, giây phút chẳng thấy hình dạng.

Nói về Bạch Viên lãnh thơ, nhắm Thiết Ngại sơn thẳng tới, giây phút đến núi.

Nguyên phong cảnh núi Thiết Ngại này đẹp hơn các núi khác, Bạch Viên không

lòng rảnh xem chơi, tuốt đến cửa động, thấy cửa đóng chặt, đứng ngoài gõ cửa,

đồng tử ở trong hỏi rằng: "Vị tiên trưởng nào đến có việc chi vậy?". Bạch Viên nói:

"Xin tiên đồng báo giùm, nói có Bạch Viên ở Nhạn Sầu Giảng dâng thơ Chưởng

giáo lão tổ đến đây". Đồng tử nghe nói, liền mở cửa động, xem thấy Bạch Viên, thì

cười nói: "Viên tiên đến đây rất chẳng may, thầy tôi qua núi Lung Linh, cùng Thổ tổ

sư đàm đạo, nên không ở động". Bạch Viên cả mừng nói: "Tôi cũng qua núi Linh

Lung bây giờ, đặng thỉnh Thổ tổ sư, thôi ngươi đóng cửa, ta đi". Nói rồi bay qua núi

Linh Lung, xem thấy cửa động mở hoắc, ở trong có một đồng tử, tay cầm giỏ bông,

xăng xái đi ra, có tiếng kêu, quay đầu nhìn biết Bạch Viên hỏi rằng: "Viên huynh

đến có việc chi?". Bạch Viên hỏi: "Tổ sư có ở trong động chăng?". Tiên đồng nói:

"Có, đang cùng Trương Mỵ, lão tổ đàm đạo". Bạch Viên nói: "Xin phiền người thông

báo giùm, nói ta là Bạch Viên, dâng thơ Chưởng giáo, đến đây có việc". Tiên đồng

nghe nói vội vàng vào tam thanh điện, bẩm rằng: "Ngoài động có Bạch Viên ở Nhạn

Sầu Giảng, xưng rằng: "Dâng thơ Nam Cực, có việc xin vào ra mắt". Thổ chơn nhơn

cười nói với Trương Mỵ rằng: "Có khi lão gia này muốn phá cái trận chi đây, nên

thỉnh bọn ta". Trương Mỵ nói: "Hãy kêu Bạch Viên vào đậy thì rõ". Đồng Nhi dẫn

Bạch Viên vào điện,xem thấy hai vị tổ sư đang ngồi chuyện vãn, bèn lấy thơ dâng

lên, hai tiên đứng dậy tiếp thơ, Bạch Viên quỳ xuống nói: "Đệ tử xin ra mắt". Hai vị

tổ sư dạy Bạch Viên đứng dậy rồi giở thơ ra xem, Trương Mỵ nói: "Chưởng giáo thật

lòng thay thương xót, Tôn Tẫn chẳng chịu dẹp lui lòng phàm, nay có nạn, thì vachịu

đã đúng rồi, sao lại kêu chúng ta làm gì?". Thổ Hành Tôn nói: "Anh dễ chẳng biết,

cái nạn tinh của Tôn Tẫn chưa mãn, kiếp sát hãy còn, va có cái cứu cha anh, lẽ nào

chẳng trả, nay Thủy Hoàng dấy binh, tuy rằng lẽ chánh, song tôi tưởng lại Huỳnh

Thúc Đương. Ngụy Thiên Dân, hai thằng yêu đạo ấy, bày ra ác trận vậy khổn Tôn

Tẫn, chẳng qua là nhờ phước lớn Thủy Hoàng, há chẳng biết Chưởng giáo lợi hại thế

nào hay sao, lấy theo lẽ mà nói: "Nếu mình không đi, thì một là mích lòng Chưởng

giáo, hai là Tôn Tẫn chịu oan cả nhà, ba nữa thằng yêu đạo ấy, nó càng hung hăng

khi dễ, chi bằng chúng ta xuống núi, chẳng là hay hơn. Nói rồi, dạy đồng nhi lui vào

sau động, lấy ít vật bửu bối cho ta. (Vốn người này là học trò lớn của ông Cù Lưu

Tôn, ở núi Chơn Bửu, động Phi Long.

Lúc hưng Châu diệt Trụ, bị Thất sát tinh, là Trương khuê chém chết, sau phong

làm Thổ phủ tinh quân, va không lãnh chức Thổ phủ, nên bỏ núi với thầy, khi ấy Cù

Lưu Tôn duy có một người học trò mà thôi, nên chẳng muốn cho va lãnh chức, bèn

lên trời tâu cùng ngọc đế, xin lãnh Thổ Hành Tôn về núi, vốn Cù Lao Tôn phép tắc

vô cùng, nên luyện cho Thổ Hành Tôn thành đặng hình người, nay ở tại núi Linh

Lung, động Hượt Long, tu luyện tám trăm năm, tài phép giỏi hơn khi trước).

Nói về đồng nhi về động, lấy bửu bối đem ra, đưa cho Thổ chơn nhơn, Trường

My nói: "Thôi, tôi chẳng cần trở về lấy bửu bối làm chi, chắc bọn Thiên Dân tài cán

chẳng bao nhiêu, vậy tôi đi cùng anh luôn thể". Rồi ba người ra khỏi cửa động, Thổ

Hành Tôn nói: "Hai vị thì đi trên mây, còn tôi đi khác hơn mà có khi tôi lại đi mau

hơn nữa". Nói rồi, ba người xá nhau từ biệt. Thổ Hành Tôn co mình chun mất, chẳng

thấy hình dạng. Còn Trường My cùng Bạch Viên vội vàng cỡi mây nhắm Yên Châu

bay tới.