chướng cho bọn mi, không phải là người mời ta đi ăn tiệc, mà hòng đòi theo, ta đã
dạy chúng ngươi coi dinh ngăn ngừa binh Tần đến phá là việc rất trọng". Chúng
tướng nghe nói chẳng dám xin theo, phát ba tiếng pháo, cờ dẫn tiên đi trước, chúng
học trò phân ứng hai bên, Tôn Tẫn cỡi trâu xuống đến trước trận, xem thấymột
người đạo nhơn, mặt như mãn nguyệt, hạc phát đồng nhan (nghĩa là tóc bạc mà sắc
còn trẻ) cỡi nai cầm trượng, thì biết là Ngụy Thiên Dân bèn vòng tay nói: "Xin chào
chơn nhơn, chẳng hay chơn nhơn tu luyện núi nào? Đạo hiệu là chi?" thiên Dân cũng
vòng tay đáp lễ, hỏi rằng: "Có phải là Nam quân vương Tôn Tẫn đó chăng? Tôi vẫn
ở núi Vạn Huê, động Vạn Huê, Luyện khí tên Ngụy Thiên Dân". Tôn Tẫn nói: "Té
ra Ngụy chơn nhơn đó, tôi có lòng ngưỡng mộ đã lâu, chẳng hay tôi có điều chi lỗi,
xúc phạm chơn nhơn, đến nỗi chơn nhơn xuống núi, cùng tôi đối địch". Thiên Dân
đáp rằng: "Nam quân vương! Vốn người không có canphạm chi đến ta, mà cũng
không có lỗi chi với ngươi, nguyên vì Tần Thủy Hoàng vâng sắc Ngọc đế, cùng phật
điệp, dấy binh gồm thâu sáu nước, vây thành Dịch châu, ngươi lại dám cãi trời, ỷ có
thần thông phó giúp giang san nước Yên, gậy đánh Vương Tiễn, lửa đốt Tử Lăng,
lạilàm cho Huỳnh Thúc Đương cả thua, khi người đồng đạo thì cũng đủ rõ cái tài giỏi
của ngươi rồi, nay ta xuống đây, khuyên ngươi về dinh bảo Chiêu Vương nạp biểu
xưng dân đồ thán". Tôn Tẫn cười rằng: "Ngươi biết có một, chớ chẳng biết hai; số là
cha, anh, cháu của tôi, một nhà bốn mạng, đều chết nơi tay Vương Tiễn, nay tôi
xuống núi, chẳng dám nói đến việc trả thù nhà, vì mẹ già tuổi lớn, nên xuống đây
mai táng cha, anh xong rồi thì trở về động, chẳng dè Vương Tiễn đem binh đến cùng
tôi giao chiến, tôi há dung được sao, vốn nhân việc cha, anh nên phải xuống phàm,
lại xuống chi chốn hồng trần, cũng vì một lời nói, giận àm xuống núi tranh danh đoạt
lợi, há chẳng phải là dại sao, phải chi tôi thì chẳng làm như vậy". Ngụy Thiên Dân
nói: "Mi chớ già hàm nói phách, ta chẳng thèm cùng mi đánh đập làm chi, nay ta có
bày một trận nhỏ nơi góc đông nam, nếu có tài chí giỏi, dám vào trong trận ta, rồi trở
ra cho được, thì ta tâu cùng Thủy Hoàng, rút binh giải hòa, bằng ra không khỏi trận,
chớ trách lòng ta sao độc hiểm". Tôn Tẫn nghe nói giận lắm, nạt rằng: "Nhà ngươi
tài phép bao nhiêu, dám buông lời nói phách, hãy dẫn đường cho mau, nếu ta không
phá cái trận này, thì chẳng phải động Thiên Thai Quản văn tử". Ngụy Thiên Dân
nghe nói, liền quày mai huê lộc chạy về cửa trận. Tôn Tẫn giục thanh ngưu rượt
theo, bỗng nghe sau lưng lạc ngựa vang tai, quay đầu xem thấy mười hai tên học trò
chạy theo. Tôn Tẫn nạt lên rằng: "Bọn ngươi chớ theo, nếu bọn ngươi chẳng chịu giữ
dinh, để ta đánh trước bọn ngươi một gậy, thà chết nơi tay ta còn hơn chết nơi tay
người khác". Chúng nhân nghe nói, dừng ngựa chẳng dám chạy theo, còn Tôn Tẫn
cứ ruợt theo Ngụy Thiên Dân. Lúc ấy có người báo cùng Vương Tiễn, Vương Tiễn
nghe báo rất mừng nói: "Thằng cụt hôm nay trúng kế của Chơn nhơn ta rồi". Truyền
lệnh ba quân tránh đường, Tôn Tẫn quất trâu qua khỏi vòng ngoài trận tru tiên. Lúc
ấy Thiên Dân đi trước Tôn Tẫn theo sau, nhắm phía đông thẳng tới. Thiên Dân đi
tuốt lên pháp đài, nắm cờ thất tinh phất luôn ba cái, tức thì trong trận trời đất tối tăm,
giơ tay chẳng thấy. Tôn Tẫn vội vàng lấy cây Hạnh huỳnh kỳ, phất ra chói sáng một
đường, xem thấy trận tu tiên quả nhiên lợi hại, gió lạnh lùng thâu cốt, khí thảm thiết
mịt trời, bốn phương tám hướng đều có thần tướng ngăn giữ, bốn cửa treo bốn cái
bửu bối. Tôn Tẫn nạt rằng: "Yêu đạo ta cùng mi vốn chẳng cứu thù, sao mi lại lập
một tòa ác trận như vầy, phải chi người khác vào trận, thì ắt khôn toàn tánh mạng".
Nói rồi quay đầu ngó giữa trung ương, xem thấy trước pháp đài có một cái hầm rất
sâu, bốn phía có bốn vị thiên vương trấn giữ, trên có ông Thác thiên vương. Tôn Tẫn
giận nói: "Cái hầm này là hầm tru tiên, tánh mạng ta phải khồn tại chỗ này". Lại
thấy dưới pháp dài bốn mươi chín tên quân, tay cầm cờ giấy, trên đài kêu Tôn Tẫn,
dưới đáp tới rồi. Tôn Tẫn thấy vậy trong lòng giận lắm, nói: "Ta không mất hồn, sao
bây kêu réo tên họ ta như vậy? Đây là yêu đạo nó làm phép cho đó". Ngó thấy Thái
Bạch tinh quân, đang giữ một cái hộp nhỏ. Tôn Tẫn nghĩ thầm rằng: "Trong cái hộp
này, chắc là sao bổn mạng của ta, chi bằng ta tuốt lên, đánh Ngụy Thiên Dân, giở
hộp ra thả sao bổn mạng về trời, thì ta ra trận rất dễ". Nghĩ rồi giục thanh ngưu tuốt
lên pháp đài, Thiên Dân xem thấy, nói: "Thằng Cụt, mi tưởng lên đây mà đánh được
ta sao?". Liền giở hộp lấy một hột kim sa, cầm nơi tay nạt lớn rằng: "Tôn Tẫn chớ
nên vô lễ, hãy coi kim sa của ta". Nói rồi liệng giữa thinh không xem thấy muôn
đường chói sáng, nhắm Tôn Tẫn bay lại, Tôn Tẫn xem thấy nhìn biết kim sa là vật
báu, lật đật lấy hạnh huỳnh kỳ phất lên, hào quang sáng ngời, ngăn đỡ kim sa, Ngụy
Thiên Dân xem thấy cả kinh, nói: "Thằng cụt rất nên lợi hại, quả thật phép lực thần
thông". Bèn vội vàng lấy kim sa liệng nữa. Tôn Tẫn thấy hạnh huỳnh kỳ chẳng lui
đặng kim sa, duy ngăn đỡ mà thôi, trong lòng hoảng kinh, lại thấy trên pháp đài, kim
sa bay xuống như mưa, thì là xong, vội vàng lấy huỳnh kỳ phất luôn ba cái, nguyên
cớ hạnh huỳnh lui chẳng nổi kim sa, song cũng che đỡ được, bỡi vì Tôn Tẫn có nạn
ấy, vốn kim sa là đồ phật môn rất báu. Thiên Dân liệng luôn ba bột, cờ hạnh huỳnh
ngăn đỡ không kịp. Xảy nghe một tiếng vang rân, Tôn Tẫn người và trâu đều rơi
xuống hầm vãi xuống, giây phút thành ra một tòa núi đất, bốn phía đều có thần
tướng trấn giữ.
Ngụy Thiên Dân đem bửu pháp đè lên, rồi lạy Châu, Tần Huỳnh, Kim, bốn vị
đạo nhơn gìn giữ bốn cửa, phòng bị người tiên đến cứu, thiệt là tháp cánh khó bay
khỏi đặng, Thiên Dân thót lên mai huê lộc ra khỏi trận trở về dinh Tần, ra mắt Thủy
Hoàng đem việc vây cầm Tôn Tẫn, mà thuật hết một hồi. Thủy Hoàng hỏi: "Có làm
cho Tôn Tẫn chết thiệt được chăng?". Thiên Dân nói: "Như kế phàm nhân mà mắc
kim sa trong một khắc liền tiêu ra máu mủ, còn như Tôn Tẫn là thiên hạ đại tiên,
hay vận khí tàng hình, lại có cờ hạnh huỳnh hộ thân nên không làm cho nó chết gấp
được, để tôi mỗi ngày vào trận đánh nó ba hột kim sa, chẳng qua sáu ngày, không
còn tánh mạng". Thủy Hoàng nghe nói rất mừng, liền truyền bày tiệc chay thết đãi.
Nói về bên dinh Yên, mười hai tên học trò cùng một phe hổ tướng, xem thấy
Nam quận vương vào trận, một ngày một đêm chẳng thấy ra, người người đều sợ. Lý
Tòng nói với chúng tướng rằng: "Sư phụ vào phá trận đã một ngày một đêm, bặt âm
vô tín, các anh để vậy ngồi mà ngó sao? Tôi tình nguyện đánh vào trận đặng thăm
nghe tin tức sư phụ kiết hung thế nào?". Khoái Văn Thông nói: "Lý tướng quân
không nên vội gấp, tôi tưởng có khi sư bá vào trận, chẳng có hại gì, lúc sư bá ra trận
thì dặn dò đôi ba phen, bảo chúng tướng giữ gìn đại binh chẳng cho vào trận, sợ e sa
cơ thất thế, tướng quân chớ đi thì hay hơn, và có một lá thiệp của sư bá để lại, qua
một ngày nữa sẽ giở ra xem, chúng ta cứ theo trong thiệp mà làm thì xong". Lý Tòng
nói: "Ngươi phân lời ấy chẳng là thong thả lắm sao? Nếu sư phụ ngươi bị người ta
vây khốn thì ngươi có nóng hay là chẳng nóng? Nay thầy mắc nạn bọn ta là học trò
chẳngđi cứu giúp thì dùng bọn ta làm gì?". Chúng tướng nói: "Lời Lý ca rất phải,
thôi bọn ta phải đi hết một lượt mới xong". Lý Tòng nói: "Liệt vị chẳng nên đi hêt
một lượt, hãy ở lại giữ gìn đại dinh, để tôi vào trước thăm nghe sư phụ ở chỗ nào,
bằng cứu ra không được, khi ấy kiệt vị sẽ đi, cũng chẳng muộn chi". Văn Thông nói:
"Lý tướng quân chớ đi thì hay hơn, tướng quân hãy xem nơi trận đó mà coi, hào
quang xông ra lên chẳng dứt, không phải là việc chơi đâu". Lý Tòng đâu khứng nghe
theo, bèn một mình nhắm trận tru tiên chạy tới miệng kêu lớn rằng: "Hãy thả thầy ta
ra, thì muôn việc đều thôi bằng để chậm trễ, ắt bọn ngươi người người đều làm quỷ
không đầu". Quân giữ dinh xin chúa tướng liệu định". Yên Dịch nghe báo, vội vàng
đề thương lên ngựa, phát pháo ra dinh, xem thấy Lý Tòng thì nạt rằng: "Cả gan cho
tướng Yên! Sao dám đến đây phá trận, hãy không tên đã". Lý Tòng xem thấy một
viên tướng Tần, thương dài ngựa đen, oai phong lẫm lẫm, sát khí đằng đằng bèn nạt
rằng: "Ta ở động Thiên Thai học trò ủa ông Liễu nhứt chơn nhơn, là hổ tướng Lý
Tòng, Tần tặc, mau thả thầy ta ra thì thôi, bằng để diên trì ắt đầu ngươi phải đứt dưới
cây đao này". Yên Dịch cả giận, đáp rằng: "Thằng thất phu! Thầy mi đã chết trong
trận rồi, mi có tài chi giỏi, dám đến đây phá trận". Nói dứt lời hươi thương đâm tới,
Lý Tòng đỡ khỏi, vội vàng rước đánh, đánh được vài mươi hiệp, Yên Dịch thua chạy
về dinh. Lý Tòng chẳng rượt theo, xông phá binh Tần, chạy riết vào trận, chạy tới
cửa trận, xem tối tăm mù mịt chẳng biết đông, tây, bèn nghĩ thầm rằng: "Trong này
sao lại tối tắm lắm vậy, thôi chẳng kể đến việc ấy, ta hãy tuốt vào coi thử thế nào".
Vừa muốn cất chân, bỗng nghe pháo nổ, xông ra một con mãnh hổ, ngồi trên một
người đạo nhơn, tay cầm liên huê kiếm, nạt rằng: "Thằngnào mà dám xông vào trận
ta?". Lý Tòng đáp rằng: "Ta là hổ tướng Lý Tòng đây, yêu đạo, mi bắt thầy ta đem
đi chỗ nào?". Huệ Trân nói: "Mi hỏi thầy mi, vậy mi hãy coi nơi đó". Lý Tòng giận
lắm nạt rằng: "Mi chớ nói bậy". Liền xốc tới hươu đao đánh nhàu. Huệ Trân hươi
kiếm rước đánh, hai người đánh chưa được và hiệp, Huệ Trân quày cọp chạy vào
trận, Lý Tòng chẳng rõ lợi hại, co giò rượt theo, vừa đến cửa hãm tiên, xảy thấy âm
phong thăm thẳm, sát khí đằng đằng, xem thấy một vị thần, mình cao hai trượng,
cỡingựa ô chùy, mặt áo bào đen, mặt đen như sắt, xông ra đón đường, Lý Tòng xem
thấy, hồn vía đều bay, quay mình bỏ chạy,, Huệ Trân xem thấy rõ ràng liền đốt linh
phù, cầm cây lạc hồn phong, nhằm ngay Lý Tòng phất luôn ba cái, giây phút Lý
Tòng đầu nặng chân nhẹ, hôn mê bất tỉnh, té nhào xuống đất, làm cho kinh động
mấy con quỷ bị chôn khí ấy, áp ra bắt Lý Tòng, kẻ trì người kéo, Huệ Trân xông ra
hươi đao nhắm thẳng ngay đầu chém xuống. Hỡi ôi! Anh hùng chưa bước lăng vân
các, hồn phách sớm về hãm tiên môn. Tôn Tẫn đương ở dưới kim sa trong lòng hồi
hộp lần tay đoán biết khóc rống lên rằng: "Khá thương người cái thế anh hùng chẳng
nghe lời ta dạy bảo, đến nỗi bị chết nơi cửa hãm tiên, lại hết một cánh tay ta rồi.
Nói về trong dinh Yên mười hai tên học trò, xem thấy Lý Tòng vào trận chẳng
thấy trở ra, người người đều nóng nảy muốn cùng nhau áp ra phá trận, ngặt vì Văn
Thông thay việc quân tình, nên chúng anh hùng chẳng dám tự chuyên, đều tới trước
mặt Văn Thông, xin lịnh đồng đi phá trận, Văn Thông nói: "Không nên, không nên,
nay Lý tướng quân vào trận, ắt hung nhiều hiết ít, theo trí mọn tôi tưởng, thì chúng vị
tướng quân không nên vào trận đâu, chi bằng nghe theo lời sư bá, chờ đến ngày mai
giở thiệp ra coi, dạy bảo thế nào rồi sẽ toan liệu". Chúng tưởng cầu xin nói rằng: "Sư
thúc bá chẳng biết nhà nghèo sanh con hiếu, nước loạn có tôi ngay, hôm nay sư phục
gặp nạn, vả lại Lý sư huynh đi chẳng thấy về, mà bọn ta khoanh tay ngồi ngó, người
ta há chẳng chê cười sao? Nếu chẳng cho bọn tôi đi, thì bọn tôi cũng xin chết một
lượt nơi trước trướng". Văn Thông thấy vậy trong lòng rất lấy làm khó, ngầm nghĩ
rồi nói rằng: "Chúng vị tướng quân cũng khăng khăng quyết đi phá trận thì thôi, tôi
cũng chẳng dám hết lời ngăn cản, song dữ dinh là việc rất trọng, hoặc là một hai
người vào trận, còn bao nhiêu ở lại giữ dinh, ấy là vạn toàn chi thế đó". Chúng tướng
nói: "Lời sư huynh phân rất phải". Rồi người này đòi đi, người kia đòi đi, giành nhau
mà đi hết. Văn Thông nói: "Chúng tướng chớ tranh luận làm chi, thôi để tôi viết tên
các vị vào giấy, rồi cuốn lại, trộn lại mà bỏ trong bình chúc cáo trời đất, lấy đũa gắp
ra nhằm tên ai thì người ấy sẽ đi". Chúng tưởng nghe nói cả mừng, Khoái Văn
Thông vội vàng cuốn giấy mà bỏ vào binh, truyền bày hương án, bổn thân khấn vái
một hồi, dùng đũa gắp ra hai cái, chúng nhân đứng vây chung quanh, giở ra xem
thấy tên ngô Thắng, mã Thắng (vốn hai người ấy đại số tới rồi) nên trong lòng vui
mừng nói rằng: "Chúng vị anh em, không được giành nữa". Chúng tướng nói: "Hai vị
có đi phá trận, thì phải hết lòng gìn giữ, nếu nghe được tin sư phụ, cùng sư huynh ở
chốn nào, mau về thông báo, cho bọn tôi an lòng". Hai người ừ chịu từ biệt ra đi.
Văn Thông lại dặn dò đôi ba phen giữ gìn cho lắm. Hai người xuống trướng nai nịt
dẫn nhân mã nhắm trận xông tới (đi phen này chẳng khác ong vào lưới nhện), có
quân báo cho Chương Hàng. Chương Hàng vội kéo binh ra dinh, xem thấy hai tướng
xông tới như bay, bèn nạt lớn rằng: "Tướng Yên kia, chớ tới phá dinh bổn soái". Hai
người chẳng đáp lại, cứ hươi đao chém nhầu, đánh với Chương Hàng chưa được vài
hiệp. Chương Hàng gạt đao ra một cái, binh Tần tránh vẹt hai bên, hai tướng xông
qua dinh Tần, chạy tới trận tru tiên, đến cửa trảm tiên môn, ngó vô trong trận, mây
đen mù mịt, mặt nhựt tối tăm. Mã Thăng nói với Ngô Thắng rằng: "Trong trận này
sư huynh ở chỗ nào?". Ngô Thắng nói: "Ta kêu lên thì xong". Nói rồi hai người cất
tiếng cả kêu: "Sư phụ, sư huynh tôi là Mã Thăng và Ngô Thăng đến đây, thầy cùng
anh ở chỗ nào?". Tiếng kêu inh ỏi, làm cho vang động trong trận, Tử Lăng đốt một
đao linh phù, xông ra một vị quỷ vương, tóc đỏ, mặt xanh tựa chàm, tay cầm ngân
nha bổng, sau lưng theo một bầy quỷ hồn, con trai, con gái, gà, chó, ngựa, trâu, bị
giết chôn lúc nọ ngăn cản đường đi, hai tướng xem thấy thất kinh, hồn bất phụ thể,
vừa muốn quay ngựa bỏ chạy, xảy nghe một tiếng chuông kêu, Kim Tử Lăng niệm
chú, đánh luôn vài tiếng kim chung, hai tướng ngồi không vững té nhào xuống ngựa.
Tử Lăng xốc tới chém đầu. Hỡi ôi! Ngô Thắng, Mã Thăng ở nước Tề, lập bấy nhiêu
công cán, ngày nay đều chết dưới kim chung. Kim Tử Lăng trở ra đánh giết binh
Yên, bêu thủ cấp hai tướng rồi trở vào.
Lúc ấy binh Yên chạy về phi báo. Chúng tướng Toàn Sơn nghe báo cả khóc. Tôn
Yêngiận lắm nói: "Yêu trận lợi hại như vầy, ta tuốt đến coi hư thiệt, đặng cố nghe
tam thúc sống thác thế nào". Nói rồi chẳng tuân lệnh Văn Thông, trở về dinh đội
mão mặc giáp, nai nịt tề chỉnh thót lên bạch long câu, một người một ngựa, xông qua
trận giặc. Quân vào báo với Văn Thông, Văn Thông chẳng biết làm sao, túng phải
để cho va đi, rồi dặn người thám nghe trở về phí báo.
Nói về Tôn Yên đơn thương độc mã, nhắm tru tiên trận thẳng tới, một con ngựa
một cây thương, gặp binh chém binh gặp tướng chém tướng, đánh một trận phá
tandinh Tần, binh Tần nhìn biết Tôn Yên, đều la: "Không xong. Tên tiểu tướng phá
dinh ta, phải mau vào báo với hầu gia mới xong". Nói rồi quất ngựa như bay, vào
báo cùng Vương Tiễn. Vương Tiễn nghe báo cả mừng nói: "Thằng oai gia hôm nay
phá trận, ấy là số nó tới rồi. Chẳng cho ba quân ngăn trở, để cho hắn vào". Binh Tần
nghe lịnh truyền ra, có ai mà dám chọc với Tôn Yên, la lên một tiếng tránh vẹt hai
bên. Tôn Yên rất mừng, giục ngựa long câu qua khỏi dinh Tần nhắm trận tru tiên
xông tới, chẳng biết lành dữ thể nào, đánh phá vào trong xem thấy phong âm lạnh
lẽo, cả mình chơn lông đều dựng chẳng khác nửa đêm trời tối giơ tay mà chẳng thấy
bàn tay, trong lòng hoảng kinh nói: "Trong trận làm sao tối đen mù mịt như vầy, nếu
có binh tướng tới đành khó bề ngăn cự". Liền gò ngựa long câu. Tôn Yên nói: "Trận
này rất nên lợi hại, khó tìm tam thúc, chi bằng trở ra thì xong". Liền quày ngựa chạy
trở ra, bỗng nghe một tiếng chuông kêu, một tên đạo nhơn đón đường nạt lớn rằng:
"Yên tướng chạy đâu?". Tôn Yên giả không nghe, nhắm ngoài trận bỏ chạy. Huỳnh
đạo nhơn vội vàng đốt lịnh phù, tức thì cây tru tiên kiếm bay xuống, Tôn Yên xem
thấy hào quanh sáng ngời, có một cây bửu kiếm nhắm ngay đầu rớt xuống thì nói:
"Mạng ta phải khốn rồi". Tức thì trên đầu hiện ra một con rồng vàng trương nanh vut
mà đỡ cây gươm. Huỳnh Thúc Đương xem thấy cây tru tiên kiếm không giết đặng
Tôn Yên, trong lòng thất kinh, vội vàng giục nai tới đánh. Lúc ấy Tôn Yên chẳng
thấy bửu kiếm, bèn hươi xốc tới, đánh trận, Tôn Yên muốn rượt theo, sợ lợi hại gì".
Nghĩ rồi giục ngựa long câu, nạt rằng: "Yêu đạo, chạy đâu". Đang rượt, bỗng thấy lộ
ra muôn đao kim quang, một tòa pháp đài, tức thì chẳng thấy đạo nhơn, Tôn Yên
dừng ngựa ngừng thương xem thấy trong chỗ sáng ấy, có một tòa núi đất nhỏ, trên
để một hòn núi đất, có bốn vị thiên tướng trấn giữ, mình cao vài trượng lớn như cây
đại thọ. Tôn Yên sợ lắm, giục ngựa long câu, nhắm phía nam cửa triệt tiên thẳng tới,
nguyên Tần Mãnh trấn giữ cửa này, xem thấy Tôn Yên tới cửa mình muốn phá mà
ra, vội vàng đốt linh phù, tức thì Tiêu diện quỷ vương, dẫn các quỷ hồn xông rađón
đường, tiếng khóc than thảm thiết, ngựa long câu thất kinh, ré hí mà chẳng dám đi,
lạithấy một vị thiên thần, tóc đỏ, râu hồng, bốn cái răng cửa đều lộ, tay cầm Hỗ
ngươn, xông ra đón đường. Tôn Yên thất kinh đang lúc bối rối, bỗng nghe một tiếng
chuông kêu, chạy tới một người đạo nhơn, đầu đội kim thiếp, mặt như trùng táo, tay
cầm lang nha bổng kêu lớn rằng: "Yên tướng chạy đâu dớn dác vậy? Có ta đến đây".
Tôn Yên nói: "Yêu đạo, chớ đón đường ta, hãy thông tên họ mi cho ta rõ". Tần
Mãnh nói: "Ta ở nui Linh Cầu, động Linh Cầu, Luyện khí sĩ Tần Mãnh đây, hôm
nay mi vào cửa tru tiên này, thì chẳng khác dê kia vào hang cọp, chớ trông ra đặng,
ta thấy mi còn thơ ấu, khá tiếc cho tánh mạng mi, chi bằng nghe lời mỗ xuống ngựa
đầu hàng đặng ta tâu cùng Thủy Hoàng thì mi cũng đặng lên chức quan nhỏ mọn,
nếu còn hung hăng thì ắt mạng ngươi chết liền trước mắt". Tôn Yên cúi đầu ngầm
nghĩ một hồi, nói thầm rằng: "Thằng yêu đạo này kiếm lời dụ đỗ cho ta về đâu, thì ta
cũng tương mưu kế gạt nó đặng cố thăm nghe tam thúc ra thế nào, rồi gạt nó mà ra
sẽ lo liệu mưu toan".